100 Câu Chuyện Ngắn Hay Trung Quốc Tập 1
Thể loại truyện ngắn Trung Quốc đặc sắc và đa dạng. Từ những câu chuyện cổ xưa, truyền thuyết đến những tác phẩm của các tác giả hiện đại đã tạo nên dấu ấn trong văn học.
Truyện ngắn hiện đại Trung Quốc đang rất phát triển, với sự xuất hiện của nhiều tác giả mới. Các tác phẩm nổi tiếng với các chủ đề và phong cách đa dạng.
Dự định này sẽ giới thiệu cho bạn đọc về vẻ đẹp của văn học truyện ngắn hiện đại Trung Quốc. Chúng tôi cũng đã bổ sung một số câu chuyện ngắn của các tác giả tiền bối như Lỗ Tấn, Quách Mạt Nhược, Băng Tâm, Lâm Ngữ Đường, và nhiều tên tuổi khác.
Tập sách này bao gồm các bản dịch từ các dịch giả nổi tiếng như Tản Đà, Cao Xuân Huy, Trương Chính, Phan Văn Các, Trần Đình Sử, Phạm Tú Châu, Lê Bầu, Hà Phạm Phú, Vũ Công Hoan, Xuân Du, Trinh Bảo, và nhiều tên khác.
Chúng tôi đã sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái trong tiếng Hán Việt và thứ tự niên biểu cho truyện truyền thống và truyền thuyết.
Kỳ vọng rằng cuốn 100 Câu Chuyện Ngắn Hay Trung Quốc sẽ là một tài liệu hữu ích cho những người yêu thích văn học Trung Quốc và những nhà nghiên cứu văn học…
Trong quá trình lựa chọn và biên tập, chúng tôi không tránh khỏi những sai sót. Hy vọng độc giả thông cảm.
• NHÓM BIÊN TẬP100 Câu Chuyện Ngắn Hay Trung Quốc Tập 1 bao gồm:Con Đã Nhìn Thấy Đại DươngLướiCó Một Tình Yêu Như ThếTuyệt CảnhKẻ Kéo CốiĐậu PhụĐất SayCỏ Chi ChiHạ Giá”Một Centimet”Hẻm Sơn Phong LưuVết Xe CũBa Người ĐiênLục Hồng Đậm NhạtBố Từ Ra TỉnhÔng Già và Con ChóTấm BiaRượuHàng XómCuộc Phiêu Lưu Của Những Nghệ NhânNàng Tiên Rắc Hoa Trên NúiHoa MaiVườn Hạnh ĐàoMáy Tính CMINương TựaCá Người!Người Cứu Thế Của Loài ChóChiếc Vòng HuyềnPhò Tượng NgọcTướng Quân Thịt ChóBốn TùyLễ Cầu PhúcTấm Bia LớnTháng Ngày Thầm LặngA Chân-Mầ CON Đà NHÌN THẤY ĐẠI DƯƠNG
Tôi là một cô bé tật nguyền. Mẹ của tôi lo sợ rằng tôi sẽ trở nên xấu xí và bị người ta trêu chọc khi ra ngoài, vì vậy đến khi tôi 8 tuổi, mẹ vẫn nhốt tôi trong nhà không cho ra ngoài. Tôi chỉ có sân nhỏ để nhìn trời và nhìn những đàn chim bay qua mà không biết chúng đang bay về đâu.
Cha tôi mất vào năm tôi tròn 8 tuổi. Không lâu sau đó, mẹ tôi bán mình đi hãng thủy thủ nghỉ hưu trên thị trấn. Lúc đó mẹ tôi mới 40 tuổi, còn người cha dượng của tôi đã bị bệnh liệt nửa cơ thể.
Cha dượng bảo tôi gọi ông là bác, và nói với tôi:
“Hà con, đến đây, bác sẽ đưa con đi chơi nhé?”
“Không, không ạ”, tôi sợ quá và cứ lui về phía sau.
“Hãy ra ngoài và nhìn xem, có rất nhiều điều đẹp và thú vị đấy”.
Tôi im lặng và nghẹn chặt giọng:
“Tôi xấu xí và tật nguyền như thế này, mẹ nói khi ra ngoài người ta sẽ cười chê”.
Vừa nói xong, tôi bật khóc.
“Đừng lo, Hà ơi, bất kể người khác nói gì về cậu, bác vẫn sẽ bênh làm điều này đây” – người cha dượng của tôi giơ cao nắm đấm mạnh mẽ từ một thủy thủ đã già nhưng vẫn vững vàng, dáng vẻ uyển chuyển chọc vào ai đó.
Tôi cười giữa những giọt nước mắt.
Ngày hôm sau, cha dượng dẫn tôi ra phố. Đó là lần đầu tiên tôi rời khỏi nhà, những người xung quanh đều là con người, tôi sợ hãi và xấu hổ nên coi mặt xuống, nắm chặt lấy áo cha nhưng cái đuôi.
“Hà con, nhìn lên đi, sợ cái gì?” Ông hét lên như khi còn là thủy thủ trên biển nên đã thu hút sự chú ý nhất định, đặc biệt là với những đám trẻ cùng tuổi với tôi.
“Này, đến đây, giới thiệu nhau đi. Đây là Hà, là bạn của các em đấy”. Cha dượng tôi nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, làm các em đến bên tôi, hỏi rồi rủ đi chơi.
Mùa đông tới, bệnh suyễn của cha dượng tôi trở nặng thêm. Nhiều đêm không ngủ được, ông gọi tôi đến bếp lò sưởi hơi ấm. Giữa cơn ho và khó thở, ông kể cho tôi nghe về biển cả, về đại dương:
“Nước biển xanh, xanh như bầu trời, nước biển mặn như muối; biển rộng lớn và sâu thẳm; dưới đại dương có cá, cá to, cá nhỏ, trên biển có thuyền, thuyền…”Cuốn sách này đã đưa tôi đến với một câu chuyện đầy cảm xúc và hấp dẫn. Tôi đã bị cuốn hút bởi lời hứa của người đàn ông đó với cậu bé: “Con sẽ được nhìn thấy biển, khi con lớn đến 15 tuổi”. Đó thật sự là một hứa hẹn đáng nhớ.
Tôi càng lớn lên, càng hiểu biết nhiều và biết làm nhiều việc hơn. Tôi đã dành thời gian học hỏi cùng người thân và làm việc lợi ích cho gia đình. Dù không được học ở trường vì tật nguyền, nhưng tôi đã được bố dượng dạy bảo mỗi ngày và nghe ông kể về những câu chuyện tuyệt vời về biển cả, về đại dương bao la vô tận.
Cuối cùng, khi mẹ tôi rời bỏ, tôi và ông bố dượng đã phải hỗn nhiên sống tự lập. Dù sức khỏe của ông dần suy giảm, ông vẫn dẫn dắt tôi, khích lệ tôi, và hứa hẹn cùng nhau đến biển vào một ngày hè sắp tới.
Những giờ phút cuối cùng với bố dượng, khi ông bội bạc trong bệnh tình, đã là những khoảnh khắc để tôi trưởng thành hơn. Và rồi, chỉ có một tuổi đời sau, ông đã ra đi, để lại mình tôi một mình.
Từ đó, tôi phải tự mình chiến đấu để sống. Mỗi khi nhận tiền công, tôi đứng trước bàn thờ của bố dượng và nhớ đến lời hứa về việc nhìn thấy biển mà ông đã trao. Tôi cảm thấy những rung cảm sâu sắc và muốn khẳng định với ông: “Bác ơi, con đã nhìn thấy biển rồi!”.