Giới Thiệu:
Truyện kể về Vu Thịnh Ưu, một nhân vật đến từ thế kỷ 21 nhưng lại sống trong cổ đại sau khi bị “xuyên qua” do tác giả. Truyện mang phong cách hài hước và hấp dẫn với những tình tiết không ngừng bất ngờ.
Review:
Vu Thịnh Ưu, với tư cách là một fan hâm mộ trung thành, đã được tác giả ưu ái “xuyên không” về thời cổ đại và trở thành một trong những cô gái may mắn được sống trong một thế giới đầy mỹ nam xung quanh. Tuy nhiên, cuộc sống của cô không phải lúc nào cũng êm đềm và hạnh phúc như trong mơ, khi mà những người đàn ông xung quanh cô lần lượt có hạnh phúc riêng của họ.
Với phong cách tài năng và hài hước, tác giả đã tạo nên một câu chuyện đầy sáng tạo và hấp dẫn. Những tình huống dở khóc dở cười của nữ chính đã không ngừng khiến độc giả bật cười, đồng thời xen lẫn những âm mưu, kế sách và tình tiết gây cấn.
Điểm đáng chú ý trong truyện là cách tác giả xử lý tinh tế với phong cách tấu hài, không để những tình tiết hài hước trở nên thô tục mà vẫn giữ được sự duyên dáng và thu hút. So với những tác phẩm cùng thể loại khác, “Ai Nói Xuyên Qua Hảo” thực sự nổi bật với cách diễn đạt hài hước và thông điệp sâu sắc được truyền đạt trong từng trang sách. Đọc đến đây, mình tin chắc bạn cũng sẽ thấy hào hứng để khám phá câu chuyện này!Kể từ những bức tranh tĩnh lặng, những khoảnh khắc đau thương, tác giả đã viết một cách sặc sỡ, hoàn toàn thay đổi nhận định của bạn rằng đây là một câu chuyện hài. Trừ chương đầu tiên có phong cách viết rối rắm, xen lẫn giữa ngôi thứ nhất và thứ ba, những chương sau đó thì tác giả quả là tự tin hơn rất nhiều (làm bạn tự hỏi liệu có sự chỉnh sửa từ bạn đọc không). Tôi rất thích cách tác giả triển khai khúc tình yêu của nam phụ Cung Viễn Hàm với Vu Thịnh Ưu, tôi cũng thích cách mà tác giả đẩy mạnh khúc mắc khiến nam chính Cung Viễn Tu trở nên ngốc nghếch. Sự trêu chọc, sự bảo vệ, một thói quen, người ta tin rằng việc bảo vệ người thân là trách nhiệm, nhưng khi người chịu trách nhiệm thực sự xuất hiện, tất cả cảm xúc ấy thoáng chốc trở nên dư thừa. Có thể nói nhân vật Cung Viễn Hàm mở ra cho tôi một cơ hội để hiểu hơn về “fetish ngược nam” của mình (cười). Việc tác giả mô tả cảm xúc của nữ chính giữa một Viễn Tu ngốc nghếch và một Viễn Tu thông minh rất chân thực và rõ ràng. Thường thì trong các câu chuyện với nam chính ngốc, nam chính sẽ ở trong tình trạng đó suốt từ đầu đến cuối, hoặc có thể chỉ giả ngốc nhưng ở bộ truyện này, nam chính thực sự ngốc, sau đó trở nên thông minh hết, và tính cách trước và sau khi hết ngốc như hai người hoàn toàn khác biệt, nếu không giải quyết khéo léo, tình cảm sẽ dẫn tới cảnh lộn xộn và khúc mắc. Nhưng không thể phủ nhận rằng tác giả viết rất tuyệt, vừa hài hước vừa cảm đầy, giúp cho những khúc này được giải quyết một cách trôi chảy và thuyết phục. Có hai đoạn trong truyện khiến tôi không thể quên. Một là cảnh đêm tại hội thất tịch, Vu Thịnh Ưu, Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Tu mỗi người đều tham gia hội, cùng đeo mặt nạ, nhưng không ai biết người kia ẩn mình dưới mặt nạ. Ai sẽ vén mặt nạ của ai, ai giữ bí mật trong lòng, ai lại không thể giữ được bí mật. Một trận đánh đấu kích thích và gay cấn. Khi mặt nạ của Cung Viễn Hàm bị vén, mọi người nghĩ rằng kết cục đã định sẵn, nhưng không ngờ rằng trái tim của nàng không giống như trái tim của ta. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu Vu Thịnh Ưu có chút cảm xúc nam nữ với Viễn Hàm, có lẽ anh chàng sẽ không rút lui như vậy. May mà, nữ chính dù thích sự đẹp trai, nhưng không thích nguyền rủa, có nhiều điểm xấu nhưng không lười biếng và chung thuỷ. Đoạn tiếp theo mà tôi thích là về một nam phụ khác. Anh chàng được gọi là Bàn Tử vì quá béo. Nhưng trong môn phái của anh, béo được coi là đẹp, béo là tốt. Vì vậy, anh ta tự tin vào vẻ đẹp và sức mạnh võ công của mình. Bi kịch là thẩm mỹ của anh không phù hợp với Vu Thịnh Ưu, nên không cần phải nói, anh ta bị loại ngay từ vòng lựa chọn ban đầu. Dẫu vậy, anh ta vẫn có một cô gái theo đuổi. Cô bé xinh xắn, giàu có, tài năng và say mê anh như điếu đổ. Khi bị Vu Thịnh Ưu từ chối, anh chàng cảm thấy thất vọng và thốt lên: “Ta không đẹp trai, không giàu có, không giỏi võ sao?” Cô bé đáp: “Không hề, anh đẹp trai, giỏi võ, giàu có nhất đấy.” “Vậy sao Ưu không thích ta?” “Vậy Y Nhân không đẹp, không giỏi, không giàu có sao?” “Chắc chắn là xinh đẹp, tài năng và giàu có mà.” “Vậy sao anh không thích Y Nhân?” Đoạn đối thoại này vừa hài hước, vừa đầy cảm xúc chua xót. Thích một người mà lại không được đáp trả, không phải vì bản thân không tốt, chỉ là người đó không có cảm xúc với mình thôi. Toàn bộ câu chuyện khi mang tính giải trí sẽ khiến bạn cười tít mắt, nhưng khi chuyển sang từng khúc bi thương, sẽ khiến bạn chảy nước mắt. A, đã lâu rồi không viết review, tay cũng cứng rồi đây. Có nhiều điều muốn nói về câu chuyện này, nhưng chỉ viết được đến đây thôi. Ai thích nhớ về những tháng ngày xưa hoặc muốn trải nghiệm cái mới lạ thì nên đọc bộ này. Phong cách hài hước là chủ đạo, đảm bảo không vui không lấy tiền.Bộ phần giới thiệu nhẹ nhàng, ngay từ vẻ bề ngoài bạn có thể biết ngay đó là một võ sư không phổ thông. Sau một thời gian ngắn, anh ta đã leo lên đỉnh núi và trước mắt anh mở ra một tòa trang viên hùng vĩ. Anh nhìn thấy ba chữ ‘Thánh Y phái’ trên cửa lớn của tòa trang viện và mở cửa. Người đứng trước cửa là một ông lão hơn năm mươi tuổi, khi thấy anh ta, ông hỏi lễ: “Vị công tử này… A!” Khi ông nhìn rõ khuôn mặt của anh, ông vui mừng gọi lên rằng: “Đại hiệp Mạt Nhất! Sao ngài lại đến đây?” “Ta đến tìm Vu Thịnh Bạch.” “Mạt Nhất đại hiệp, xin mời nhập, Bạch đại phu đang ở Thiên viện, lão dẫn ngươi tới đó.” “Xin mời.” “Đại hiệp Mạt Nhất khách khí, đây là điều mà tiểu nhân phải làm.” Ông lão cảnh giác nhìn Mạt Nhất một cái và dẫn anh ta qua hai hành lang dài. Một thời gian sau, ông cuối cùng không thể kiềm chế được và hỏi: “Đại hiệp Mạt Nhất, tại sao Cung Thứ ba không đến cùng ngươi?” Mạt Nhất nhẹ hụt một chút, cuối cùng lạnh lùng trả lời: “Không.” “A, rất đáng tiếc.” Ông lão cảm thấy một chút thất vọng và tiếp tục: “Ai, thất vọng a!” Đến một lúc, cửa phòng mở ra, Vu Thịnh Bạch nhìn thấy anh ta với vẻ như đã biết sẽ có ngày hôm nay và nói: “Đúng là vừa mới trở về.” Mạt Nhất cúi người: “Đại thiếu gia, môn chủ chúng ta vẫn khỏe chứ?” “Đang khỏe, chính mày đến mà xem thì sẽ biết.” Vu Thịnh Bạch mỉm cười nhẹ và vỗ nhẹ vai anh nói: “Theo ta đi.” Mạt Nhất hạ mắt và đi theo Vu Thịnh Bạch. Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, Vu Thịnh Bạch đưa anh đi một vòng và rồi dừng lại trước một hang động. “Hắn ở bên trong.” Mạt Nhất nhìn lên, đôi mắt sáng lên, anh bước vào và thấy tám lò đang đun thuốc, nơi đó rất nóng hơn so với mùa hè. Chân giường đá, một người đang nằm, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tĩnh lặng như đang ngủ. Anh mặc hoa phục đỏ thẫm, tóc dài mượt như mực. “Mạt Nhất xin kiến môn chủ!” Mạt nhất chỉ nhìn một cái một và không dám chủ động. Vu Thịnh Bạch nhìn người trên giường và nói nhẹ: “Ngươi đứng lên đi, hắn vẫn đang ngủ.” Mạt Nhất siết chặt tay, có chút hốt hoảng: “Môn chủ của ta…” Để khám phá thêm, mời các bạn cùng đọc “Ai Nói Xuyên Qua Hảo” của tác giả Tử Nguyệt.