Ám Ảnh Đen là một tác phẩm văn học nổi tiếng của tác giả Cornell Woolrich, được viết dưới bút danh William Irish. Cuốn sách này đã gây ấn tượng mạnh mẽ không chỉ với người đọc mà còn với giới phê bình văn học. Với một nội dung hấp dẫn và tình tiết ly kỳ, Ám Ảnh Đen đã làm say đắm hàng triệu độc giả trên khắp thế giới.
Cuốn sách bắt đầu với việc giới thiệu về nhân vật chính, một phụ nữ trẻ tên là Helen, người đã bị cuốn vào một vụ án mạng bí ẩn. Helen là một phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, nhưng cô lại bị cuốn vào vòng xoáy của âm mưu và đau đớn. Cuộc sống của cô trở nên rối ren khi cô phát hiện ra rằng người chồng mà cô yêu thương đã bị giết chết và cô bị buộc tội về tội ác này.
Từ đó, cuốn sách đi sâu vào cuộc hành trình tìm kiếm sự thật của Helen. Cô phải đối mặt với những nguy hiểm và khó khăn không ngờ, trong đó có sự truy đuổi của cảnh sát và băng đảng tội phạm. Những tình tiết ly kỳ và đầy kịch tính đã khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Mỗi trang sách đều chứa đựng những bí ẩn và sự căng thẳng đầy kịch tính, khiến người đọc không thể đoán trước được kết cục của câu chuyện.
Ngoài ra, tác giả cũng tạo ra một không khí u ám và đầy ám ảnh trong cuốn sách. Môi trường mà Helen phải đối mặt là một thế giới đen tối, nơi mà mọi người đều có thể trở thành kẻ thù và mọi điều có thể xảy ra. Sự lạnh lùng và đáng sợ của cuộc sống đêm tối đã được tác giả tạo ra một cách tinh tế, khiến người đọc không thể không cảm nhận được sự ám ảnh đen tối đang bao trùm lên từng trang sách.
Ngoài ra, tác giả cũng tạo ra những nhân vật phụ đầy sức hút và đa chiều, từ những người bạn đồng hành trung thành đến những kẻ thù đáng sợ. Mỗi nhân vật đều có tính cách riêng biệt và đóng vai trò quan trọng trong việc làm nên sự phức tạp của câu chuyện. Những mâu thuẫn và tình huống đầy kịch tính giữa các nhân vật đã tạo ra một cuộc đối đầu đầy căng thẳng và không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, kết cục của cuốn sách cũng là một điểm nhấn đáng chú ý. Tác giả đã xây dựng một kết thúc không thể đoán trước được, khiến người đọc không thể không bất ngờ và hài lòng với sự sáng tạo và tinh tế của tác giả. Kết cục của câu chuyện không chỉ làm sáng tỏ mọi bí ẩn mà còn để lại cho người đọc những suy tư sâu sắc về cuộc sống và con người.
Tóm lại, Ám Ảnh Đen là một tác phẩm văn học xuất sắc và đáng đọc. Với nội dung hấp dẫn, tình tiết ly kỳ và những nhân vật đầy sức hút, cuốn sách đã chinh phục trái tim của hàng triệu độc giả trên khắp thế giới. Đây không chỉ là một cuốn sách giải trí mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đầy ý nghĩa và sâu sắc. Ám Ảnh Đen là một trong những tác phẩm vĩ đại nhất của Cornell Woolrich và xứng đáng được xem là một tác phẩm kinh điển trong văn học thế giới.
—
Cornell Woolrich (1903-1968) là một trong những nhà văn “trinh thám đen” vĩ đại nhất của thế kỷ XX, và ông để lại một di sản văn học đáng kinh ngạc với gần 200 truyện ngắn hình sự. Tuy nhiên, đó là thể loại tiểu thuyết trinh thám mới là lĩnh vực mà ông để lại dấu ấn lớn hơn cả.
Các tác phẩm của Woolrich không chứa đựng một hình mẫu thám tử cố định, nhưng vẫn thu hút độc giả bởi hình ảnh của những con người bình dị phải đấu tranh để thoát khỏi số phận đen tối đang ám ảnh họ. Văn phong tinh tế, tình tiết đầy ám ảnh và kết thúc bất ngờ, tất cả đã tạo nên một phong cách văn học rất riêng biệt cho Woolrich. Ông thường được so sánh với “Poe của thế kỷ XX” vì sự tâm linh và kinh dị trong các tác phẩm của mình.
Cornell Woolrich cũng là một trong những nhà văn trinh thám có nhiều tác phẩm được chuyển thể thành phim nhất, với gần 60 lần lên màn ảnh rộng. Trong số đó, có ba bộ phim gần như trở thành kinh điển là “Phantom Lady”, “The Window” và “No Man of Her Own”. Đạo diễn nổi tiếng Alfred Hitchcock đặc biệt ưa thích tác phẩm của Woolrich và đã chuyển thể năm truyện ngắn của ông thành phim, trong đó nổi tiếng nhất là “Rear Window”.
—
Trong khi người người dạo phố thì cô ngồi bên cửa sổ, đắn đo giữa một chùm nho pha lê và một bông dành dành tươi, không biết nên gài món đồ nào lên vai áo. Đúng lúc ấy, có tiếng ai đó gõ lên cánh cửa căn phòng nằm đối diện phòng lễ tân.
Cho dù chọn món đồ nào, cô cũng biết nó sẽ trở thành một trào lưu lan khắp thành phố. Hàng trăm cô gái trẻ sẽ đua nhau đeo nho pha lê hoặc hoa dành dành tươi những tuần sau đó.
Khó mà tin nổi mới mấy năm trước, chẳng ai quan tâm cô gắn thứ gì lên vai. Thật ra thì chẳng ai đoái hoài đến cô chút nào. Hồi ấy, cô vẫn còn đi đôi giày bệt mòn vẹt và liên tục bị mấy hàng ăn ven đường xoàng xĩnh tại Detroit cho thôi việc. Còn giờ đây…
Cô không thể ngừng quay đầu lại để ngắm nó ngoài cửa sổ. Đó là minh chứng, là biểu tượng cho thấy cô quan trọng nhường nào, cho dù địa vị này có ngắn ngủi đến đâu. Chính cái hình bóng ngoài kia.
CASINO HẠNG SANG
KIKI WALKER
en la gran revista de arte
“TRIC-TRAC”
Biển quảng cáo ấn tượng nhất thành phố nổi trên nền trời xanh cobalt của buổi chiều muộn. Trong buổi diễn mở màn tuần sau, khi dòng điện truyền vào, đến cả những người sống ở đầu kia quận Alameda cũng sẽ thấy được tên cô trên màn đêm.
Đã có nhãn hiệu nước hoa và sơn móng tay đặt theo tên cô rồi, tất nhiên họ phải trả tiền mới được lãnh vinh dự ấy, và cả thức uống mới nhất tại quán bar Inglaterra sang trọng nữa, cocktail Kiki Walker (đầu đỏ rực và thấu tận óc, theo như cách giải thích của người pha rượu). Suốt mùa đông vừa rồi (từ tháng Sáu đến tháng Chín), cô đi diễu như nữ chúa khắp thành phố lớn thứ ba miền Nam kênh đào Panama này, với xe hơi và tài xế riêng, người hầu riêng và phòng khách sạn hạng sang. Đối với một cô gái đàn ca mua vui cho mấy quán xá Detroit bỗng vụt tỏa sáng thành một ngôi sao sau một tour diễn rong, điều đó không tệ. Không tệ chút nào.
Cô vẫn chưa hiểu lắm là nhờ đâu mà mình được như thế này. Một chút tài năng nhảy múa, một xíu tài nghệ ca hát và cực kỳ nhiều may mắn đã hỗ trợ cô. Chủ yếu là cô đã vô tình ở đúng nơi, đúng lúc và không có đối thủ cạnh tranh. Hồi làm tại Detroit, bài hát của cô bị coi là rẻ tiền, nhưng tại đây thì chẳng ai hiểu ca từ nên thành ra chúng nghe có vẻ sâu sắc. Hồi ở Detroit, mái tóc đỏ của cô xuất hiện nhan nhản khắp nơi, nhưng ở đây nó lại trở thành mặt hàng hiếm. Và cô cũng phải thừa nhận rằng có khả năng, khả năng nhỏ thôi, là Manning cùng mấy cái trò điên rồ của anh ta đã góp phần be bé trong việc thu hút sự chú ý của công chúng về phía cô.
Kiki không muốn nhớ về cuộc gặp đầu tiên của họ. Khi ấy Manning ngồi tại một quán cà phê ven đường, râu ria chưa cạo và cổ áo thì dơ dáy; còn cô thì tạt qua quán xem họ có cần tuyển thu ngân, hay thậm chí bồi bàn không. Anh ta mời cô một tách cà phê, bởi vì vẫn còn đủ tiền mua thêm một tách; còn cô trông có vẻ đang cần đến cà phê. Nửa tiếng sau, lúc cả hai rời bàn đứng lên, anh ta đã trở thành đại diện truyền thông của cô. Hai tuần sau, Kiki có công việc đầu tiên và Manning có một cái cổ áo sạch.
Mình đã giúp anh ta thành danh, cô hay ngắt quãng dòng hồi tưởng khó chịu kia ở đoạn này.
Chuyện anh ta góp phần tạo nên thành công của cô nghe thật không tưởng, chẳng đáng nghĩ đến dù chỉ một giây. Bất kể ai đã giúp ai thành danh, chỉ có điều này là chắc chắn: Giờ cả thành phố đang phát điên lên vì cô.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Maria, chắc là Senor Manning đấy,” cô gọi chị người hầu. “Cho ông ấy vào đi.”
Cô nghe tiếng then kéo được mở ra, nhưng thay vì câu chào khe khẽ quen thuộc, chị hầu gái lại rú lên chí mạng. Có tiếng bước chân chạy rầm rập, tiếng ghế đổ cái rầm, như thể ai đó vừa ngã lăn ra.
Kiki vội xoay người trên băng ghế, tò mò đứng dậy. Trước khi cô kịp làm gì khác, nó đã lộ diện. Cảnh tượng đáng kinh ngạc đến độ tâm trí dứt khoát không tin nổi vào hình ảnh mà cặp mắt thu được, ngay cả khi nó đang lồ lộ trước mặt. Một cái đầu áp sát mặt đất, bấy giờ đang chui qua cửa, tiến về phía cô. Trong khoảnh khắc hoảng loạn đầu tiên, cô chỉ có thể nhận ra đây là đầu của một con vật họ mèo. Mấy từ báo đốm, báo hoa nối đuôi nhau lướt qua bộ óc đờ đẫn vì sốc của cô.
Bộ lông đen thẫm, cặp tai nhọn ép phẳng, mõm gí sát thảm, con vật bước đến rất nhanh, tấm thân thuôn dài gợn sóng một cách uyển chuyển. Cô chỉ nhịn được đến lúc ấy trước khi la hét thất thanh, hòa cùng tiếng hét của chị hầu gái. Cô quay lại và nhảy vọt lên bàn trang điểm với sự nhanh nhẹn đầy bản năng của một vũ công. Nước hoa, phấn hộp và đồ trang trí rơi tứ tung xuống khắp sàn nhà, một hộp nhạc nhỏ lập tức ngân nga ngay khi chạm đất. Cô đứng tít trên đó múa may loạn xạ, tóm lấy phần váy gần đùi và vung vẩy nó lia lịa để xua đuổi nỗi kinh hoàng kia.
Chỉ đến khi ấy, cô mới để ý cái rọ mõm siết chặt bộ hàm con vật cùng sợi dây buộc đang căng ra, và cả gương mặt đậm chất Trung Tây quen thuộc của Jerry Manning đang nhòm cô từ phía sau. Tiếng la hét trở nên tròn vành rõ chữ hơn, nhưng không giảm âm lượng chút nào. Chắn giữa họ là cái thân mình duyên dáng, uyển chuyển, uốn éo chẳng khác nào loài bò sát của con vật. Bấy giờ nó đang kéo căng dây buộc, bụng áp sát sàn, các thớ cơ vai mạnh mẽ nổi gồ lên dưới lớp lông đen mượt mà, đuôi giật liên hồi, chân tìm cách vồ lấy cái hộp nhạc đang phát ra một giai điệu trong trẻo như tiếng sáo.
“Lôi nó ra khỏi đây!” Kiki rú rít như đang ngân quãng tám. “Manning, anh mắc chứng quái gở gì thế, sao lại mang cái thứ đó vào trong này?”
“Nó sẽ không làm hại cô đâu,” Manning tìm cách giải thích, đẩy cái mũ cối lên qua vầng trán. “Chẳng việc gì phải sợ cả. Ban nãy, chính tôi đã ngồi cùng nó trong xe chở nông sản suốt chặng đường đến đây. Con báo đã được thuần hóa hoàn toàn. Nó vốn được một tay sống ở ngoại ô nuôi dưỡng từ khi còn bé tí mà.”
“Rồi, thế anh mang nó đến chỗ tôi làm gì?” Ít nhất cô cũng đã ngừng la hét.
“Tôi tin là trong lúc thực hiện chuyến ngao du hàng ngày quanh khu Alameda, sẽ là ý hay nếu cô dắt theo con vật này.”
“Dắt theo cái thứ đó ấy hả? Không bao giờ! Còn lâu tôi mới đi cùng nó ra cửa, chứ đừng nói là ngồi cùng một xe với nó rong ruổi khắp Alameda! Giờ nghe cho rõ đây, Manning, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi với sóng não nhà anh…”
Anh ta tranh thủ đưa một tay lên châm điếu thuốc. “Hãy nghĩ thử mà xem, cô sẽ gây dậy sóng cỡ nào? Chỉ cần bước xuống khỏi xe với con báo bên cạnh, ghé vào quán Globo nhấm nháp vài hớp Martini trong mấy phút thôi. Chuyện ấy có gì khó khăn nhỉ? Tôi đã cài cắm nhiếp ảnh gia khắp quán để chụp cảnh cô dắt theo nó rồi. Tôi có thể giúp cô độc chiếm toàn bộ trang đôi của tờ Grafico Chủ nhật tới này, lão Herrera đã bật đèn xanh. Nguyên hai trang ảnh in ống đồng xanh, chỉ dành riêng cho cô. Nhìn này, tôi còn kiếm cho cô cả một cây roi vàng để mang cho đủ bộ.”
“Anh tử tế với tôi quá!” Cô giận dỗi nói.
“Chuyện này chỉ tốt cho cô, chứ không phải cho tôi,” anh ta dỗ ngon dỗ ngọt. “Tuần tới cô diễn mở màn rồi. Dân Mỹ Latin thích các siêu sao trông phải thật khác biệt. Cô muốn tour diễn thành công vang dội phải không?”
“Tôi muốn tham gia biểu diễn, chứ không phải nằm băng bó đầy người trong một bệnh viện nào đó,” cô nói. “Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, giờ tôi còn cần chiêu trò làm gì nữa? Nếu là lúc mới bắt đầu sự nghiệp thì lại khác.”
“Chẳng bao giờ cô xong xuôi trong cái ngành này được đâu. Thôi nào, Kick, chịu chơi đi. Xem này, nhìn tôi một tí nhé.”
Con vật đang nằm ườn một bên, lười nhác liếm láp bên chân. Anh ta cúi xuống, gập ngón trỏ lại và nhẹ nhàng vuốt lớp lông mượt dưới bụng nó mấy lần. Nó lập tức lật ngửa lên theo đúng kiểu bọn mèo nhà, bốn chân giơ trên không, khẽ khàng tìm cách gạt ngón tay anh ta ra.
“Cô không thể kiếm được con báo nào thuần hơn con này đâu. Cứ thử dắt nó xem. Chỉ cần thử thôi, xem cảm giác thế nào.”
Anh ta vươn ra và chộp lấy bàn tay hãy còn ngại ngần của cô, luồn vòng dây buộc qua mấy ngón tay.
Kiki vẫn đứng im trên bàn, trong lòng đã bắt đầu xuôi xuôi, dù không biểu hiện đồng tình ra mặt. Váy cô đã được thả xuống như cũ. Anh ta buông tay, sợi dây dắt nằm hoàn toàn trong lòng bàn tay cô.
“Tôi sẽ ngồi trong một cái taxi ngay đằng sau và theo sát cô suốt cả chặng đường.”
Riêng việc này thì cô kiên quyết rắn mặt, “Ồ không, anh sẽ không làm vậy. Hoặc anh đi cùng xe với tôi và ngồi trên ghế trước, hoặc là tôi sẽ ở lì trong này không thèm ló mặt ra đường.”
Anh ta để dành lập luận hiệu nghiệm nhất của mình vào phút chót. Bằng kinh nghiệm bản thân, Manning biết chắc nó sẽ thuyết phục được cô ngay lập tức. Anh chàng này quả là một nhà tâm lý học ranh mãnh.
“Cô nhìn mà xem, con báo hợp với bộ đồ cô đang mặc chưa kìa! Cô phải tận mắt thấy mình với nó hợp thành một bộ đôi ấn tượng ra sao! Xuống dưới này một phút thôi, Kick, đứng cạnh nó và nhìn vào gương đi! Đến cả hai vị nữ hoàng Zenobia và Cleopatra cũng không thể sánh được bằng cô!”
Anh ta giơ tay lên đỡ cô xuống. Có vẻ đòn tấn công đã phát huy tác dụng. Tiếp tục liếc con báo đầy ngờ vực, Kiki dè dặt chúc mũi chân xuống, chuẩn bị đặt chân lên sàn một lần nữa.
“Chết tiệt,” cuối cùng cô thốt ra, chút bỗ bã từ những tháng ngày lăn lộn ở Detroit tái trỗi dậy, “tôi thật đúng là biết hi sinh vì nghệ thuật!”
Mời các bạn đón đọc Ám Ảnh Đen của tác giả Cornell Woolrich.