Cuốn sách “Án Mạng Đêm Giáng Sinh” kể về Tỉ phú Simeon Lee bất ngờ mời gia đình đến nhà tụ họp mừng Giáng sinh, gây nghi ngờ cho khách khứa. Simeon không có mối quan hệ gần gũi với gia đình và không phải mọi thành viên trong nhà đều có mối quan hệ tốt. Hơn nữa, ông còn mời Harry, thành viên bị ghét bỏ trong gia đình, và Pilar, đứa cháu gái sinh ở Tây Ban Nha, chưa từng gặp mặt ai trong gia đình. Simeon có ý định gây ra sự căng thẳng trong gia đình bằng cách tổ chức trò chơi đầy tinh quái. Một khách không mời khác là Stephen Farr, con trai của đối tác cũ của Simeon Lee trong việc khai thác kim cương, bất ngờ xuất hiện, khiến ngôi nhà trở nên đầy áp lực và mối đe dọa khi trò chơi biến thành một trò chơi chết chóc.
—-
Tác giả Agatha Christie sinh năm 1890 tại Torquay, Anh. Cha bà tên là Frederick Miller, nên tên khai sinh của bà là Agatha Miller. Trong tuổi thơ, Agatha không được đi học như bình thường mà được gia đình thuê gia sư đến nhà để giáo dục.
Với tính cách nhút nhát và khó diễn đạt ý kiến của mình, Agatha ban đầu tìm đến âm nhạc làm phương tiện giải tỏa cảm xúc, sau đó là viết sách. Năm 1914, bà kết hôn với Archie Christie, một phi công chiến đấu. Trong thời gian chồng bận rộn với chiến trường, Agatha làm y tá trong bệnh viện. Chính trong giai đoạn này, ý tưởng viết tiểu thuyết trinh thám đã nảy sinh trong tâm trí của bà. Chỉ sau một năm, bà hoàn thành cuốn tiểu thuyết đầu tay mang tên “Những bí ẩn vùng Styles”, nhưng phải đến 5 năm sau mới được xuất bản (1920).
Tác giả Agatha Christie được mọi người tôn vinh là Nữ hoàng truyện trinh thám. Trong suốt cuộc đời, bà đã sáng tác 66 tiểu thuyết, nhiều truyện ngắn, kịch và nhiều tiểu thuyết tình cảm lãng mạn dưới bút danh Mary Westmacott. Vở kịch “Chiếc bẫy chuột” của bà được coi là một trong những vở kịch trinh thám xuất sắc nhất thế giới. Một số tác phẩm của bà đã được chuyển thể thành phim, trong đó bộ phim “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông” đã đoạt giải Oscar năm 1974. Tác phẩm của bà đã được dịch ra hơn 100 ngôn ngữ.
Trong suốt cuộc đời, Agatha Christie luôn căm ghét bạo lực và máu me. Bà thường thừa nhận rằng không biết gì về những cách giết người thông thường và chưa từng tiếp xúc với kẻ giết người.
—
Stephen kéo cao cổ áo khoác nhanh nhẹn bước trên sân ga. Bên trên sương mù lờ mờ che phủ. Mấy đầu máy to lớn kêu xì xì thật oai vệ, phun hơi nước vào trong bầu không khí rét căm căm. Mọi thứ đều dơ bẩn và bám đầy khói bụi.
Với cảm giác ghê tởm anh nghĩ bụng:
“Xứ sở gì mà bẩn thỉu – thành phố gì mà nhầy nhụa!” Đã phai đi mất rồi cái phản ứng phấn khích ban đầu với London khi thấy những cửa hiệu, nhà hàng, những phụ nữ hấp dẫn ăn mặc đẹp đẽ. Giờ đây anh thấy nó như một viên kim cương giả sáng lấp lánh nạm cáu bẩn.
Hay là bây giờ trở về Nam Phi… Anh cảm thấy lòng đau nhói nỗi nhớ nhà. Ánh nắng – bầu trời trong xanh – những khu vườn – những bông hoa xanh lơ tươi mát – những hàng rào hoa đuôi công – hoa bìm bìm xanh đeo bám mọi túp nhà nhỏ xíu lụp xụp tồi tàn.
Còn ở đây – bùn đất, cáu ghét, và những đám đông bất tận không ngừng di chuyển – vội vàng, hối hả, chen lấn. Đàn kiến siêng năng cần mẫn chạy lăng xăng khắp tổ kiến. Trong phút chốc anh nghĩ: ‘Ước gì mình đừng đến…’ Rồi nhớ lại mục đích của mình, môi anh mím lại thành một đường dữ tợn. Không, sống chết thế nào cũng phải tiếp tục làm việc ấy! Đã trù tính nhiều năm rồi. vẫn luôn có ý định làm – cái việc anh sẽ làm. Phải, anh sẽ tiếp tục làm việc ấy!
Thốt nhiên miễn cưỡng, đột nhiên tự vấn bản thân: ‘Vì sao thế? Có đáng làm như thế hay không? Sao cứ đay lại mãi quá khứ chứ? Sao không gạt phăng hết cho rồi?’ – Chẳng qua chỉ là mềm yếu mà thôi. Anh đâu phải thằng nhóc – để cho ý thích bất chợt nảy sinh xoay đi lối này hướng khác. Anh là một người đàn ông bốn mươi tuổi, kiên quyết, có chủ đích. Anh sẽ tiếp tục làm việc ấy. Thừa biết mình đến Anh để làm cái gì mà.
Anh lên tàu, đi qua hành lang tìm một chỗ ngồi, vẫy tay ra hiệu cho một phu khuân vác tránh sang một bên, anh ta xách cái vali bằng da chưa thuộc ngó vào hết toa này rồi toa khác. Tàu hỏa đã đầy khách. Chỉ còn ba ngày nữa là tới Giáng sinh rồi. Stephen Farr nhìn những toa tàu đông đúc một cách ghê tởm.
Những người là người! Vô số người, liên miên! Và tất cả đều quá – quá – phải dùng từ gì đây – chán ngắt. Quá giống nhau, giống phát sợ! Kẻ nào không có bản mặt giống con cừu thì giống hệt thỏ, anh nghĩ bụng. Một số tán gẫu ầm ĩ. Một số là những tay đàn ông quá tuổi trung niên làu bàu, như lợn kêu thì đúng hơn. Ngay cả các cô gái, dáng người thon thả, khuôn mặt trái xoan và đôi môi đỏ thắm, cũng y hệt như nhau đến phát chán.
Chợt anh khao khát nghĩ tới thảo nguyên rộng mở, phơi dưới ánh mặt trời và cô liêu…
Rồi, bất chợt, anh nín thở khi ngó vào một toa tàu. Cô gái này khác hẳn. Mái tóc đen tuyền, làn da nhợt nhạt vì thoa nhiều kem – đôi mắt sẫm màu đêm đen sâu thẳm. Đôi mắt buồn kiêu hãnh của phương nam… Chẳng xứng hợp chút nào khi cô gái ấy phải ngồi trên toa tàu này, giữa những người trông thật buồn tẻ chán chường này – chẳng xứng hợp chút nào khi cô phải đi vào miền trung du ảm đạm nước Anh. Đáng lẽ cô phải ở trên một ban công, bông hồng ngậm giữa đôi môi, một tấm khăn ren màu đen phủ lên mái tóc kiêu hãnh, và lẽ ra phải có bụi bặm, cái nóng bức và mùi máu – mùi của trường đấu bò – trong không trung… Cô nên ở nơi nào đó thật lộng lẫy huy hoàng chứ không phải chen mình trong góc toa tàu hạng ba.
Vốn có cặp mắt tinh đời, anh không quên lưu ý đến cái áo khoác nhỏ bé và cái váy ngắn đã sờn rách, đôi găng tay bằng loại vải rẻ tiền, đôi giày mỏng mảnh và cái túi xách màu lửa đỏ có vẻ như đang thách thức. Tuy vậy nét lộng lẫy huy hoàng là phẩm chất mà anh gắn liền với cô. Cô thật lộng lẫy, tuyệt vời, và đẹp lạ lùng…
Cô gái ấy đang làm cái quái quỷ gì ở xứ sở sương mù giá buốt của những đàn kiến siêng năng cần mẫn, vội vàng hấp tấp này vậy?
Anh nghĩ, ‘Mình phải tìm hiểu xem cô ấy là ai và đang làm gì ờ đây… Mình phải tìm hiểu…’
Mời các bạn đón đọc Án Mạng Đêm Giáng Sinh của tác giả Agatha Christie.