Bộ truyện Another S/0 là một tác phẩm gồm hai phần: tiểu thuyết Another S và manga Another 0, đặt ở những thời điểm trước và sau sự kiện của series Another. Trong Another S, sau khi Sakakibara tìm ra cách để kết thúc “hiện tượng” và trả kẻ đã khuất về với Thần Chết, chúng ta sẽ theo dõi Misaki đến một biệt thự biển xa xôi. Trải qua năm đầy sóng gió trong thế giới người đã chết, cô ấy gặp một người tiền bối đang ẩn náu từ Bắc Yomi để sống một cuộc đời bình yên, nhưng số phận lại không nhường cho họ. Another 0 lại chọn điểm rơi trước khi Sakakibara đến Bắc Yomi, khám phá những dấu hiệu báo hiệu từ một góc nhìn đầy thương tâm. Được in kèm với đĩa anime Another, Another 0 chỉ là một phần nhỏ nhưng quan trọng để hiểu rõ hơn về ba thời kỳ quan trọng trước/trong/sau của câu chuyện kỳ bí tại Bắc Yomi. Another S/0 không chỉ là một câu chuyện đáng suy ngẫm và hồi hộp, nó còn là điểm mở đầu cho Another 2001, khi một cơn đại họa mới quay trở lại với Bắc Yomi vào năm 2001…Sau buổi dã ngoại đó, Mei kể rằng đã ném di động xuống sông. Nhưng cô cũng bảo, dù có ném đi, Kirika sẽ lại bắt cô dùng máy mới ngay thôi. Đó là buổi dã ngoại thú vị. Thật may là Mei đã có số điện thoại của cậu nhé!
Nhưng có vẻ phòng trưng bày đóng cửa hôm nay à nhỉ? Đúng vậy, tôi đã nghe là bà Amane đột nhiên đau ốm, phải nghỉ phục một chút. Cơ hội hiếm khi đấy rồi. Bạn có thể ghé thăm lần khác được không?
Diễn ra cách đây khoảng hai tháng, tôi nhớ chính xác lần gần nhất tôi đến thăm Dưới ánh chiều tà của Yomi là vào ngày 27 tháng Bảy. Đó cũng là ngày giỗ mẹ tôi. Lâu lắm rồi, nhỉ? Nhớ không lầm, tôi gặp Teshigawara ở quán cà phê Inoya sau buổi thăm. Vào hiệu búp bê sau đó, tôi nghe về kế hoạch nghỉ mát của gia đình Mei tại biệt thự bên bờ biển.
Mei vừa kể xong về chuyến nghỉ mát sắp tới, bố cô vừa trở về và có vẻ Mei muốn mời bạn thăm biệt thự của gia đình cô đấy. Hãy thưởng thức chuyến du ngoạn tại biển nhé!
Trò chuyện với Mei thật thú vị và Mei cũng rất tinh ý đấy. Bạn có để ý đến quyển ký họa mà Mei đang cầm không? Mình đã nhận ra ngay số “1997” trên bìa quyển sổ màu xanh ô liu. Hóa ra đó là sổ vẽ năm ngoái của Mei đấy.
Dưới ánh đèn lung linh, Mei bắt đầu kể về một câu chuyện bí ẩn mà cậu chưa từng nghe đến. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi Mei, với ánh mắt lạ lùng nhưng ấm áp. Hãy cùng tôi khám phá câu chuyện mùa hè năm 1996 của Mei với Sakaki Teruya.
Đừng bỏ lỡ cơ hội thưởng thức những câu chuyện kỳ bí và hấp dẫn. Hẹn gặp lại bạn ở những trang sách tiếp theo!Phiên bản mới cuốn sách đang nói đến các nhân vật Sakaki, Hiratsuka và Mei trong một chuyến kỳ nghỉ hè đầy bất ngờ. Những chi tiết về mối quan hệ gia đình và thái độ của mỗi người được khám phá thông qua tấm hình cũ kỹ. Đồng thời, câu chuyện cũng dần hé lộ về ngôi nhà đầy bí ẩn của Sakaki bên bờ hồ. Việc tường thuật từng sự kiện và khám phá trên trang sách khiến người đọc cảm thấy hào hứng không kém như khi tìm hiểu một câu chuyện đính kèm ý nghĩa sâu sắc.Cậu cũng gặp anh Sakaki đó?”“Gặp mấy lần.”“Trong lúc vẽ tranh?”“Lúc ấy cũng có gặp, nhưng gặp lại lần đầu là ở bờ biển cơ.”“Biển? Ban nãy cậu nói là ‘biệt thự bên hồ’ mà?”“À, thế hả? Chỗ này là hồ, mà cũng không lớn tới mức đó, có vẻ giống cái ao hơn.” Mei khẽ nheo mắt phải, “Ở đấy có biển, từ bờ biển đi xa khỏi khu rừng một lúc sẽ gặp cái ao. Tên nó là Minazukiko[8]… À, vậy đúng là hồ rồi.”Dù nghe giải thích, nhưng tôi không mường tượng nổi địa hình khu vực Mei đang miêu tả, nên vẫn chẳng hiểu gì cả.“Bấy giờ Sakaki đang chụp ảnh ở bờ biển. Chụp ảnh là sở thích của anh ấy thì phải. Sakaki đi cùng So, còn tôi thì đi một mình. Đấy là lần gặp mặt tình cờ đầu tiên sau một năm từ giã. Cậu cháu họ cũng nhớ chúng tôi từng gặp nhau vào năm kia.”“Ừm, vậy là hai người đã nói chuyện?”“Chút đỉnh.”Là chuyện gì? Tôi định hỏi nhưng lại thôi, cứ hỏi dồn hết câu này đến câu khác thì sớm muộn gì cô cũng nói “Tôi ghét bị hỏi nhiều” và từ chối trả lời cho mà xem.Thế nhưng, Mei vẫn tiếp tục kể, “Tự dưng Sasaki bắt chuyện với tôi, ‘Ồ! Em đeo băng mắt đấy à…’”Em là Mei phải không? Năm ngoái, chúng ta gặp nhau tại biệt thự nhà Misaki đúng chứ?Sakaki Teruya tiến lại gần, tay vẫn cầm chiếc máy ảnh cơ. Anh kéo lê chân trái, điệu bộ hơi mất tự nhiên.Anh bị thương ư? Mei hỏi.À, không… Sakaki đáp, nhưng lại khẽ gật đầu. Tôi gặp tai nạn, từ rất lâu rồi.Vết thương từ dạo ấy không hồi phục, đến tận bây giờ vẫn phải lê chân trái để đi. Tai nạn xảy ra khi Sakaki còn học cấp hai. Chiếc xe buýt của lớp bị xe tải đâm…“Hả?” Nghe chuyện, một ký ức trỗi dậy, tim tôi run rẩy đến lạnh toát cả người. “Tai nạn xe buýt trường cấp hai?”Ban nãy Mei có nói, vào thời điểm trong hình, Sakaki Teruya 24 tuổi. Tức là năm nay anh ta 26 tuổi, thời anh ta còn học trung học cơ sở, là hơn mười năm về trước.“Lẽ nào…” Tôi lẩm bẩm, rồi hít một hơi thật sâu. “Cái người tên Sakaki đó, ngày xưa cũng ở Yomiyama? Anh ta từng học trường Bắc Yomi, lớp 9-3, lẽ nào lại như vậy?”“Tai nạn thảm khốc năm 87 nhỉ?” Mei gật đầu lặng lẽ. “Tôi cũng từng nghĩ như vậy. Khi bắt đầu thực hiện ‘đối sách’ cho năm nay, trong lúc nghe thầy Chibiki kể chi tiết những câu chuyện về tai ương ngày xưa, tôi chợt nhớ đến chuyện của Sakaki.”Mười một năm trước, mùa xuân năm 1987, tai ương ập đến với lớp 9-3 trong buổi du lịch ngoại khóa. Xe buýt riêng của lớp xuất phát từ Yomiyama hướng đến sân bay ngoại thành, tai nạn xảy ra giữa đường đi. Một chiếc xe tải từ làn đường bên kia đâm thẳng vào xe buýt do tài xế ngủ gật…Tính cả học sinh và giáo viên phụ trách, có tất cả bảy người thiệt mạng. Sự cố khiến Sakaki Teruya mang thương tật bên chân trái, lẽ nào lại là vụ việc ấy?“Vì vậy, mùa hè năm nay,” Mei lặng lẽ cất lời. “Tôi định sau khi đến biệt thự ở biển sẽ đi gặp anh Sakaki để xác nhận chuyện này. Giá biết thêm thông tin gì đó hữu ích thì tốt quá, nhỏ nhặt thôi cũng được.”Ầy, thật tình! Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Mei. Cô ấy cứ im ỉm hành động là sao, chí ít cũng nên nói một tiếng cho tôi biết chứ. Dù sao thì, tôi buộc phải công nhận đây đúng là một biểu hiện rất Misaki Mei của Misaki Mei.Không bận tâm đến những suy tư của tôi, Mei tiếp tục, “Thế nhưng khi tôi đến gặp Sakaki thì anh ấy mất rồi, mất vào mùa xuân vừa qua, đâu tháng Năm.” Mei khẽ vén tóc mái, thở dài. “Cuối cùng tôi chỉ gặp được hồn ma Sakaki… Sao, Sakakibara? Cậu có muốn nghe tiếp không? Hay là chúng ta dừng ở đây, để tránh gợi lại những ký ức cũ buồn đau?”“À…” Tôi chau mày, ngón cái ấn vào thái dương bên phải. Cùng lúc, tôi cảm nhận được âm thanh trầm thấp nặng nề, yếu ớt vang lên đâu đó trong đầu. Ùng, ùnggg… “Tớ muốn nghe chứ, tất nhiên rồi.”Mei mím chặt môi, gật đầu, “Sakaki đã chết vào mùa xuân năm nay. Nhưng không thấy thi thể đâu cả. Anh ấy biến thành hồn ma để tìm kiếm xác mình.”
Mời các bạn mượn đọc sách Another S/0 (Tiếng Việt) của tác giả Yukito Ayatsuji & Trang Phạm (dịch).