là một tác phẩm được đề cử nhiều giải thưởng quan trọng. Tác giả Akane Chihaya đã tạo ra một câu chuyện đầy cuốn hút xoay quanh tình yêu và sự đam mê với mỹ thuật. Câu chuyện về Aoi Kanna, một người vẽ minh họa, với mối tình phức tạp của mình, đem đến những cảm xúc sâu lắng và những khám phá về tình bạn giữa nam và nữ.
Kanna, một nhân vật đầy nhiệt huyết và dũng cảm, đại diện cho sự kiên trì và lòng quyết tâm của tác giả. Cô phải đối diện với những quyết định khó khăn trong tình yêu và sự nghiệp. Haseo, người bạn khác giới đầy bí ẩn và đáng yêu, lại giúp ta nhận ra giá trị của một mối quan hệ thân thiết. Trong khi đó, Akihito – một người đàn ông chững chạc và đáng tin cậy, cho chúng ta niềm tin vào sự chân thành và trung thành.
Với những tình tiết đầy kịch tính, thực sự là một cuốn sách đáng đọc, đặc biệt là cho những ai chuẩn bị bước vào tuổi 30 và muốn khám phá những điều tinh tế về tình yêu và tâm hồn của con người. Một tác phẩm đáng giá mà bạn không nên bỏ lỡ!Sống cùng Kanna không hề dễ dàng cho các nhân vật trong cuốn sách. Kanna luôn tỏ ra độc lập và không muốn bị ràng buộc. Mặc cho mọi chuyện, Akihito vẫn chấp nhận Kanna tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của cô, trong khi Shinji lại mang đến sự hoàn toàn đối lập. Mặc dù đã có gia đình, Shinji vẫn ngoại tình với Kanna, làm Haseo phải can thiệp. Miho cũng gặp phải những khó khăn tương tự khi vượt qua giới hạn bạn bè để tìm kiếm hạnh phúc riêng. Những mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật này thường khiến đọc giả suy nghĩ sâu xa về tình yêu và tâm lý con người.
Cuốn sách ngoài việc phân tích các mối quan hệ, còn chia sẻ những cảm xúc thông qua việc vẽ tranh minh họa của nhân vật Kanna. Đọc xong, bạn sẽ hiểu thêm về sự khó khăn của việc trở thành một họa sĩ tài ba. Tình yêu và sự khao khát tự do của nhân vật sẽ thôi thúc bạn suy ngẫm về ý nghĩa thực sự của cuộc sống và tình yêu.
Nếu bạn thích cuốn này, mình đề xuất bạn đọc “Tháp Tokyo” của Ekuni Kaori, một tác phẩm lãng mạn khác đầy cảm xúc. Cả hai tác giả đều khám phá những mặt tối của tình yêu và cuộc sống một cách sâu sắc. Đọc và cảm nhận, bạn sẽ khám phá ra những điều mới mẻ và thú vị về tình yêu và con người.Mặc dù bản thân đang cuốn chìm trong không gian màu sắc đầy ấn tượng, nhưng cảm giác đó thì khắc sâu trong tâm trí không kém khi bạn nhịn tiểu dường như cảm nhận được sự xao xuyến không lớn lại. Lặng lẽ đứng giữa bùn, màu sắc đột ngột bùng cháy từ mọi phía, đánh thức ý thức của bạn đến với thực tại. Mặc dù tôi phản xạ theo tự nhiên, nhưng chỉ nhận ra ngữ pháp giữa ngón tay và mặt chiếc ghế đau vương thô ráp sau một thời gian dài. Phải mất một lúc để nhận ra rằng chiếc điện thoại di động đã bỏ quên trên bàn. Nó vẫn tiếp tục rung lên, âm thanh tàn nhẫn đó thẳng vào tâm trí con người vẫn còn lơ mơ từ buổi sáng sớm. Mặc dù chẳng muốn dậy dừng, lo lắng vẫn làm tôi không thể lơ đã tai trước cuộc gọi. Chiếc đồng hồ treo trên tường chỉ mới chuyển qua 7 giờ sáng, ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi qua khe rèm, vẻ xanh nhạt của đêm còn lưu luyến. Cuối cùng, tôi đã tự thức giấc. Cuộc gọi vào thời điểm như vậy chỉ có thể là từ anh Shinji, chắc anh vừa kết thúc ca làm trực nên mới muốn nhấc máy. Vẫn nằm trên chiếc ghế thảnh thơi, tôi nhìn thấy Akihito đứng trước bếp ga trong căn bếp rộng mở, đang quay lưng về phía tôi. Mùi thịt xào hành thơm ngào ngạt. Hôm nay lại có món shogayaki nữa rồi. Người ta thường nói, đàn ông thường chỉ nấu những món chỉ cần một chiếc chảo rán là xong, nhưng trong năm năm chung sống, thói quen của anh không hề thay đổi, ngày nào cũng tự tay làm cơm hộp. Anh siêng năng đến mức làm cho mọi người ở chỗ làm đều ngưỡng mộ. Mùi mỡ nóng bốc lên khiến tôi cảm thấy buồn nôn, cơ thể tỉnh dậy từ giấc ngủ. Nhớ ra, từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì. Chiếc điện thoại trên bàn vẫn còn rung, Akihito đang mở nắp nồi cơm điện và nhắc nhở: “Em không nghe thấy à? Nếu có chuyện gì thì sao?” Làm sao tôi có thể nhận điện thoại trước mặt Akihito được. Dường như tôi sẽ gặp phải một cuộc trò chuyện dài với anh Shinji, vì anh thường gọi vào những thời điểm không phải là lý tưởng. Anh Shinji thường tỏ thái độ tức giận mỗi khi tôi gọi bất ngờ, nhưng lại cho rằng mình có quyền tự do gọi vào bất kỳ lúc nào. Anh ta có lẽ nghĩ chỉ những người đã kết hôn cần phải cẩn thận, trong khi những người sống chung với bạn trai như tôi thì không cần quyền tự do đó. “Cả biên tập và thiết kế đều không có ai làm việc sớm như thế này, chắc chắn đó là cuộc gọi quấy rối. Gần đây em cũng thường nhận được email phiền phức.” “Vì em không chịu thay đổi địa chỉ email đấy. Dạo này tên em xuất hiện nhiều trên truyền thông, liệu em có thử đổi không?” “Chắc là vậy…” Nghe câu trả lời qua loa đó, Akihito quay lại, với chiếc thìa xới cơm, tôi rung đùi. Dù dạ dày đang rỗng tuếch, nhưng tâm trạng căng thẳng không cho tôi ăn uống. Thử thách làm việc đêm luôn như vậy. “Em đã hoàn thành trang minh họa cho tạp chí bói toán chưa?” Akihito hỏi, sau khi nhìn vào bảng danh sách công việc treo trên tường. Một dấu gạch chéo màu đỏ mới xuất hiện trên đó. “Đúng, em vừa kể xong. Không ngờ việc vẽ các cô gái tượng trưng cho mười hai cung hoàng đạo lại mệt đến vậy. Em không thích vẽ theo cách mà mọi người đã đề ra nên khi gửi bản phác thảo, họ chỉ trách rằng tất cả đều không giống nhau, phải sửa lại từ đầu. Anh nghĩ có phải vì mỗi con người, Sư Tử phô trương, còn Bảo Bình thì điềm tĩnh, nên tính cách đều đã được định sẵn từ trước không? Có lẽ không phải, đúng không? Nhưng mà…” “Ừm…” Akihito gật đầu, nhưng vẫn đứng quay lưng, khiến tôi cảm thấy khó chịu không biết nên nói gì tiếp theo. Tôi nhìn xuống, xoa nhẹ những vệt màu trên đầu ngón tay. Màu sắc bong tróc ra thành hạt bụi. Khóc than về công việc chỉ là cách giải tỏa stress, nhưng Akihito lại hiểu lầm rằng tôi đang cần lời khuyên. Mặc dù hiểu rõ tính cách nghiêm túc của anh, nhưng mỗi khi bị chỉ trích, tôi lại cảm thấy tự ti. Hơn nữa, anh luôn tỏ ra thông cảm khiến tôi nghi ngờ anh có thực sự hiểu những gì tôi muốn nói không? Và cuộc tranh luận luôn sẵn sàng bùng nổ. Hoặc tôi sẽ phát biểu trước, “Akihito không hiểu gì cả,” hoặc Akihito, “Anh không hiểu gì về nghề minh họa, phải không?” Sau một vài lần va chạm như vậy, không ai chịu trách nhiệm, chúng tôi tự giải quyết vấn đề này bằng cách tránh những đề tài như vậy. Mặc dù anh không can thiệp, nhưng Akihito vẫn luôn theo dõi tiến độ công việc của tôi. Đó là cách duy nhất, không hơn không kém điều đó. “Em đã hoàn thành công việc rồi, đến bữa trưa thôi, nghề tự do cũng phải sinh hoạt điều độ chứ. Để anh đi làm cốc sữa nóng cho em.” Anh toàn nói những lời chuẩn mực như vậy. Nghe ba từ “nghề tự do”, tôi vừa đồng ý, vừa cảm thấy bị trăn trở. Nghề tự do – cảm giác như từ đó chứa đựng biết bao điều.Duyệt dòng, bất bình, huyền bí, phản xã hội. Mọi người thường áp đặt những đặc tính này lên chúng ta, họ cho rằng làm nghề tự do là kỳ quặc và không lành mạnh. Mỗi khi nghe những từ đó, lòng tôi lại đau xót. Một lần, Akihito nói tôi quá nhạy cảm, anh ta chỉ nói thế thôi. Tôi muốn tin rằng anh ta đang quan tâm đến tôi, nhưng sau đó câu nói đó không giải quyết được vấn đề, chỉ khiến tôi cảm thấy thêm tức giận. Bây giờ, tôi không còn sức để phân tích từng câu chữ của anh ấy nữa, chỉ biết mỉm cười. “Không cần rồi, cám ơn anh. Dù sao thì em vẫn phải đợi chuyển phát nhanh đến nhận hàng. Giờ ăn xong, em sẽ nằm ngủ thoải mái.” Tôi nằm trên ghế, nhìn lên trần nhà. Khu chung cư này có trần cao, không quá ấm nhưng không khí thoải mái. Tôi lấy rổ nhỏ đặt cạnh xô pha, xé một miếng kẹo mật ong cho vào miệng. Luôn chuẩn bị sẵn bánh kẹo, hạt hoặc trái cây sấy để khi bận rộn, chỉ cần ăn một tay. Tôi nhắm mắt lại. Đôi mắt mệt mỏi đã bắt đầu cảm thấy đau nhức. Hương vị ngọt lan tỏa trong miệng, ý thức tôi cũng dần dần bị mê hoặc. Trong đôi mắt tôi, màu sắc bắt đầu tan biến. Đột nhiên, máy nướng bánh kêu inh ỏi. Hãy khám phá cuốn sách “Bạn Khác Giới” của tác giả Chihaya Akane & Trịnh Lê Thu Trang (dịch) để hiểu rõ hơn về câu chuyện này.