Đây là một câu chuyện ngọt ngào về hai cô nhóc đáng yêu, nhưng ai cũng biết, không có ai hoàn hảo cả, phải không? Dù chị em thường xuyên va chạm, nhưng thực sự, tình cảm đằng sau những trò chọt nhau luôn ấm áp và đáng yêu. Hai đứa – dường như đối lập nhau, nhưng đôi khi, khoảnh khắc thân thiết nhất lại nảy sinh từ những sự khác biệt đó.
Hàn Băng Vũ, hay còn gọi là Vương Thị Bích Việt, là một tác giả trẻ nổi tiếng, sinh năm 1989 tại Quảng Ninh. Với đam mê văn chương và nghệ thuật, cô đã chinh phục trái tim độc giả với những tác phẩm thú vị như “Không gì ngăn cản nổi tình yêu”, “Bản Sao Không Hoàn Hảo”, “Chỉ là yêu thôi mà”, và “Cuộc Đời Thật Hoàn Hảo”.
Truyện ngắn đầu tay của Hàn Băng Vũ, “Cho em khóc vì anh thêm lần nữa”, đã khiến hàng ngàn độc giả trên trang web radio online không thể rời mắt. Với cốt truyện cuốn hút và những nhân vật sống động, tác phẩm của cô luôn khiến độc giả mê mẩn.
Nếu bạn đam mê văn học teen, hãy trải nghiệm cuộc hành trình đầy cảm xúc này và khám phá thế giới đầy bất ngờ mà Hàn Băng Vũ đã dành cho độc giả yêu thích thể loại này.ChuaLiễu như vậy, thật sự không khiến tôi cảm thấy thoải mái chút nào. – Một kiểu đã vừa kì lạ vừa làm tôi rơi vào tình huống khó xử. Có vẻ như cái giọng nó không hề dễ chịu chút nào. Và… đợi đã, vừa rồi nó gọi tôi là chị ư? Sự sống còn của tôi bỗng chốc rơi vào tình trạng khẩn trương. Tôi lúng túng, không biết phải nói gì. – Chúng ta muốn làm quen với anh. – Đôi lời này đâm thẳng vào lòng tôi như mũi tên. Vậy là, mình phải giả vờ gọi nó là em à? Cảm giác như một tia sét vừa mới đánh từ tai trái sang tai phải. Tôi lơ đãng, hoàn toàn mê mải vào tư duy của mình. Nhưng khi quay trở lại, ánh mắt hắc ám của nó đã sẵn sàng để đáp trả. – Em tên là gì vậy? – Nụ cười dịu dàng của anh ta trông thực sự dễ chịu. Tôi mất lòng tin vào việc anh ta thật sự hiền lành như vậy. – Tôi là Xuân Lan. Bí thư lớp Hóa 10A3 đấy. – Nó giật mình, gần như đẩy tôi một bước về phía trước. Trò đùa này là sao vậy? Hoán đổi danh xưng à? Tôi nguyền rủa rằng chỉ cần bước vào lớp, tôi sẽ vắt cổ nó ngay lập tức. – Vậy nên em chính là Xuân Lan. – Anh ta cười với tôi. – Và đây là Lan Xuân phải không? – Anh ta quay lại nhìn nó. – Anh biết về chúng em à? – Nó mỉm cười hí hửng, có vẻ như đã quên mất vẻ nữ tính đang cố tạo ra từ trước đến nay. – Đúng vậy, tất cả đều biết rồi. Tôi biết từ cuộc thi Hóa cấp tỉnh năm trước. Xuân Lan ở đây và Lan Xuân ở đó, phải không? Cô gái dịu dàng này chắc chắn là Lan Xuân rồi. Rất may, khi đó tiếng trống báo học kết thúc vang lên, kéo bọn chúng tôi ra khỏi tình huống. Dường như đất đỏ cũng không muốn liên kết với mặt đỏ nổi bật của tôi, may mắn là khi đó nó đã mang bọn chúng tôi đi. Nó quay trở lại, vẫy tay chào tạm biệt như thể chúng ta đã quen từ lâu rồi. – Chị có đang phát điên không? – Tôi hỏi nó. – Có, đang phát điên đây. – Khuôn mặt nó rạng rỡ. – Anh sẽ thích cô một lần nữa, phải không? Từ giờ trở đi, trước mặt Nhật Anh, cô sẽ là Xuân Lan thông minh và xinh đẹp vô cùng. Còn để tôi đóng vai Lan Xuân, một cô bé ngờ ngợp và thiểu năng. – Nó cười hôn tận, một giọng cảm thấy không chịu được. Tôi vùng vào hông nó, đập thêm một cái vào lưng, cùng một tiếng “điên” sau đó lẩm bẩm mở sách ra ôn bài, không quan tâm đến trò chơi của nó. Chắc chắn, sẽ có một bản lý tưởng nào đó mà nó nghĩ ra rồi sau đó sẽ quên luôn. Nó lúc nào cũng thích tạo ra những trò chơi “chiến lược” nhưng cuối cùng luôn quên trước khi thực hiện. Cuối ngày học, tôi nhìn thấy cái tên Nhật Anh kia được bao quanh bởi một nhóm con gái ở cổng trường, tôi muốn ra đi nhưng nó kéo tôi lại, giả vờ qua ngang mà không chú ý. Nó dựa vào vai tôi và cười nhỏ nhẹ. – Cười gì đấy? – Tôi như con nai đứng ngơ ngác, hỏi một con cáo già đã lão thì vẫn còn sợ hãi con cáo già này sẽ ăn thịt mình bất cứ lúc nào. – Nhật Anh đang chú ý đấy. – Tiếng cười của nó ngày càng rõ ràng. – Đừng quay lại. Nó nhéo tay tôi khi tôi thử quay lại sau lưng theo phản xạ. – Nàng ơi! Nàng muốn ăn thịt hay lột da tôi? Nói cho tôi biết đi. Nếu như thế này, tôi sẽ qua đời vì tim bất cứ lúc nào. – Hãy yên tâm, bạn sẽ biết sau. Ngay sau đó, chúng tôi về nhà cùng nhau. Nó ngồi sau xe tôi, im lặng, không nói một lời. Mỗi khi anh chàng kia hỏi một câu, nó nhéo hông tôi để tôi trả lời. Giờ đây, tôi mới biết mỗi khi đi cùng nó, miệng nó mỏi mệt thế nào. Khi về đến nhà, tôi kéo nó vào phòng và phê phán: – Em muốn tôi đóng vai Xuân Lan thông minh xinh đẹp hay đóng vai cáo già chín đuôi? Tại sao lại cưỡng ép người khác đóng giả mình như vậy? – Tôi tức giận. – Theo một nguồn tin mật, – nó cười khẩy – thì anh ấy thích người nữ tính, mềm mại và biết nấu ăn. – Và vấn đề là gì đây? – Nó vỗ vai tôi và đi vào phòng, đóng cửa mạnh mẽ. Trong khi tôi tiếp tục nhảy nhót, nó đã khóa cửa phòng từ bên trong, quên béng rằng nó đang chuẩn bị bữa tối, tôi chỉ có thể hét lên thôi. Nhưng cũng vô ích, vì nó luôn nhanh hơn tôi một bước. – Hôm nay là tiệc sinh nhật của Hiếu lớp Sinh, chúng ta phải đi. – Nó ra lệnh cho tôi. – Tôi không đi. Tại sao phải đi chứ? – Tôi trả lại, vẫn giữ lấy sự tức giận với Nhật Anh. – Lệnh từ cấp trên, quyết định rồi. Phải đi. – Nó miễn cưỡng, giọng như người chỉ huy dưới trướng. – Tôi không đi đâu. Vì sao phải đi? – Tôi rên rỉ nhìn nó. – Không muốn đi cũng được, nhưng ai không đi thì thua cuộc. – Nó trả lời nhẹ nhàng mà không nhìn tôi, vẫn tập trung sơn móng tay với màu son đỏ như máu. – Thua cuộc sao? – Tôi lại ngơ ngác như con nai vàng trước nó. – Người không tham dự sẽ phải bỏ tiền. Nhật kí của em ở đâu? Anh sẽ công khai nếu em không tham gia. – Giọng nó nghe như thứ gì đó dễ chịu đâu đó. Sau một hồi lục tung đồ trong phòng, chăn mền, tôi thì tháo: – Liệu chúng ta có thể gọi đây là bắt buộc không? – Ai bắt buộc đâu. Mỗi người đều tự do. Người thông minh hơn sẽ chiến thắng. Tôi tức muốn khóc, mở tủ quần áo, lôi ra chiếc quần Jeans mà nó thích nhất để đe dọa: – Nếu bạn không trả lại cho tôi, tôi sẽ cắt chiếc quần này của chị. – Khuôn mặt tôi đầy nghiêm trọng, như một kẻ thù muôn kiếp.