Bến Bờ: Một tác phẩm đầy cảm xúc kể về tình yêu giữa Điền, công an điều tra, và Khanh, một diễn viên xinh đẹp. Bối cảnh căng thẳng nhất của cuốn tiểu thuyết là khi Khanh gần như bị bắt buộc bởi người đàn ông con riêng của mẹ kế. Trong khi Điền phải chịu sự lợi dụng và sỉ nhục từ thủ trưởng của mình, ông Hói. Liệu Điền và Khanh sẽ tìm ra cách để vượt qua những khốn khổ ấy?
Nhân vật sẽ phản ứng như thế nào khi đối mặt với sự ác hiển hiện trong cuộc sống? Thấu hiểu và dũng cảm liệu có giúp họ vượt qua mọi thử thách?
Cuốn sách mở đầu nhẹ nhàng với những hạt mưa thu tịch cực bay lơ lửng và tạo ra một bức tranh mộng mơ. Khi con tàu khởi hành, độc giả sẽ được đưa vào không khí hoang sơ và loạn lạc bên trong và bên ngoài tàu. Những cảnh tượng hiện ra trước mắt như một bức tranh sống động với tiếng gào thét, rên rỉ và cuộc chiến sinh tồn của loài rắn rết và côn trùng.
Kỳ vọng, hồn lửa và khoảnh khắc hồi hộp sẽ là những điều bạn tìm thấy khi khám phá Bến Bờ.Chân bàn máy khâu từ Trung Quốc, Nga và Phần Lan khi nhập vào nước vốn chỉ có mỗi cái đầu máy. Đáng kinh ngạc! Nhiều chỗ đá bị moi, hai thanh ray như hai sợi thép căng giữa khoảng trống không điểm tựa đỡ. Trên đoạn xuống dốc, con tàu mất lực hãm, lao sầm sập vô phương kìm giữ, nó chỉ dừng lại khi các toa đâm vào nhau vì sức cản của chiếc đầu tầu nặng như một quả núi đá chẹn đường. Tuy nhiên, xóc lắc đều đều cũng trở thành một kiểu nhịp điệu. Hiểm nguy liên tục thì cũng trở nên bình thường. Hơn nữa, vòng bánh xe quay theo cánh tay truyền lực phát ra tiếng kêu xục xịch đều đặn và tiếng hẫng hụt đứt gãy mỗi khi bánh xe qua điểm nối giữa hai thanh ray đã tạo nên trạng thái điều hòa trong cảm nhận mọi người. Dao động nhịp nhàng tác động vào thính giác hóa ra cũng thành một điệu ru. Hành khách được con tàu ru. Điền đã tách mình ra khỏi hiện tại, để con người có thói quen đóng kín của mình trở nên trơ trụi, ở ngoài dòng thời gian. Vốn không dễ ngủ, nhưng Điền đã ngủ. Nói đúng hơn là Điền vừa chủ động vừa bị dìm nghỉm vào mớ tạp âm phát ra của con tàu và hơi mưa mát rượi chốc chốc lại tạt nhẹ vào khuôn cửa sổ tối mờ. Hơi mưa giải tỏa oi nồng trong toa tầu. May mà có mưa. Vì toa tầu đã chật hẹp lại đầy người. Mà người thì phát xạ như một hành tinh giầu năng lượng. Đã chật lại oi ngột. May mà có mưa. Mưa tắm mát vỏ con tàu. Mưa xóa nhòa các đường biên không gian, tạo nên cái hư giác là con tầu đang trôi trượt vào bóng đêm mung lung không thanh sắc, hình tướng. Trong mưa, tiếng va đập, rít xiết của con tầu trở nên phẳng bẹt, nhòa mờ, loang rộng. Mưa ru Điền vào giấc ngủ của kẻ lữ hành có cuộc sống phiêu tán đó đây đang rất cần những khoảng khắc tĩnh lặng để nghe được tiếng nói dịu dàng bên trong của một đời sống bình dị, lâu bền. Thiếp đi thật sâu, nhưng lát sau Điền đã thức giấc bất chợt. Nằm yên, lọc qua mớ tạp âm va đập, nhận ra tiếng hạt mưa đậu nhè nhẹ trên mui tầu,Điền có cảm giác như đã chạm tới nỗi quạnh vắng mênh mang của đời người, lòng chợt dịu mềm đi vì như gặp được niềm tâm cảm; nỗi lo âu có sẵn từ sâu xa bỗng chập chờn ẩn hiện. Trong Điền từ lâu rồi đã tồn tại một cơ chế cảnh báo tự động. Đời sống luôn khắc khoải muôn nỗi lo toan. Điền đã thức giấc vì tiếng quát tháo, hò hét vừa chợt rộ lên ở đâu đó trong con tầu. Giữa đêm đen mù mịt, trên con tàu chạy hộc tốc như bị săn đuổi, tiếng người quát tháo, hò hét như được khuếch đại lên nhiều lần, lại như nhiễm thêm nỗi kinh sợ bàng hoàng. Ở ga Phố Lu đã xảy ra một vụ cướp giật. Một viên thiếu tá bị mất chiếc túi dết đựng ba trăm mười lăm triệu đồng tiền lương mới lĩnh của đơn vị. Bọn cướp giật được túi tiền từ toa số 6. Cảnh sát đuổi chúng tới toa số 2, toa Điền nằm, thì mất tích. Chúng đã nhảy xuống tầu hay trà trộn vào mấy chục hành khách cùng toa với Điền vừa thất thần thức giấc? Điền ngồi dậy, nhìn vào khoảng không mờ mờ ánh đèn điện trong toa tầu chỉ thấy những bóng người qua lại mặt mày ngác ngơ. Người trong khoang tầu nằm cùng Điền đã lục sục thức giấc. Nằm trên chiếc giường cạnh anh, ở tầng dưới cùng là một người đàn ông trung niên. Ông ngáp một cái rõ to rồi nhìn anh, lắc lắc đầu cười: “Thôi, các chú công an chào thua các ông kẻ cướp Việt Nam đi!”. Một người cảnh sát cầm súng ngắn đi qua, lườm người nọ, lướt mắt qua mặt Điền. Mắt anh ta đánh một tia chớp. Hình như anh ta nhận ra nét quen thuộc trên mặt Điền. Hay là đã có hồi anh ta cùng Điền tham gia chiến dịch săn bắt băng cướp trên các chuyến tầu Nam Định – Vinh? Chà, cuộc sống chứa chất bao điều quái dị. Có thể nào tin rằng bọn lưu manh chuyên nghiệp này xây nhà, sắm đài, mua xe đạp, xe máy… thuần bằng tiền móc ví hành khách? Buồn thay, cả băng hơn hai chục tên toàn là dân cày nghèo khổ và thợ thuyền. Người đàn ông trung niên đã leo lên tầng giường trên, gọi mấy ông bạn mình dạy chơi bài và uống trà. Chả còn ai ngủ nữa. Canh bạc ănPhê bình sách: “Cuộc phiêu lưu trên tàu hỏa thần tốc” của nhà văn Phan Khoang
Chuyến tàu đêm từ Ga Lâm Giang đến Ga Ngòi Hóp không kém phần hấp dẫn với nhiều sự việc bất ngờ. Tên cướp tinh ranh liều lĩnh, đồng hành với những tình huống đầy thách thức khiến hành khách không dễ dàng lắm lúc. Từ những tình tiết dở khóc dở cười đến những phút giây căng thẳng khi tàu chuyển động, mọi thứ đều được tả lại một cách sống động và thú vị.
Phong cách viết của Phan Khoang đem lại sự chân thực và lôi cuốn, khiến người đọc như được dẫn dắt bước chân trong thế giới hư cấu nhưng lại gần gũi, thực tế. Cùng với Điền, bạn sẽ trải qua những khoảnh khắc hồi hộp, kỳ bí trên chiếc tàu đêm, đồng thời khám phá những khía cạnh tâm lý sâu kỹ của con người thông qua câu chuyện tinh tế được tái hiện khéo léo qua từng trang sách.
“Cuộc phiêu lưu trên tàu hỏa thần tốc” không chỉ là một câu chuyện giải trí độc đáo mà còn là tác phẩm đầy ý nghĩa về sự trải nghiệm và hiểu biết về cuộc sống. Bạn nào yêu thích huyền bí, kích thích trí óc không nên bỏ lỡ cuốn sách này!Âm thanh như đá đổ. Khi đi qua cây cầu dài, bạn có thể cảm thấy như con tàu đều đang bị hút vào một chiều dốc sâu và mọi người trong đó như mất đi ý thức, bị cuốn theo và vô tâm. Bóng đêm dần tan biến trong những dao động đó. Bên ngoài cửa sổ, bạn có thể thấy rõ khung cảnh miền trung đồi núi, đồng cỏ mênh mông, cùng với những đám mây xám nặng như những nỗi buồn không lời, không thể giải quyết.
Tôi có một bà cô đã qua đời từ rất trẻ và cô luôn hiện về mỗi khi tôi chuẩn bị gặp nguy hiểm. Một lần cô hiện lên dưới hình bông hoa, lần khác lại biến thành bướm. Cô ấy thật là hiền lành. Từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, không ai có thể cãi lời với cô ấy.
Gặp một ông lão năm nay bảy mươi tuổi, tôi hỏi liệu ông ấy đã ngoại tuổi chưa. Ông ấy trả lời với sự hài lòng: “Vừa mới tròn sáu chục, nhưng tôi đã về hưu được năm năm rồi”. Ông vừa trở về từ Lào Cai, thăm lại đơn vị cũ của mình. Công việc của việc quản lý tù như một cống hiến mệt mỏi, đòi hỏi sức lực.
Truyện kể về cuộc sống trong khoang tàu, với ít nhất hai người có liên quan hàng ngày đến tội phạm và sự ác. Điền là một nhân viên cảnh sát, chuyên điều tra về tội phạm hình sự như cướp giết, gây rối loạn xã hội. Trong khi ông già giữ vai trò giám thị trại giam, Điền lại là người điều tra và đấu tranh với tội phạm.
Câu chuyện về vụ giết người khiến Điền nhớ đến một vụ án khác mà nghi phạm là một vị thành niên. Đây là vụ án đầu tiên mà anh chịu trách nhiệm lớn trong sự nghiệp điều tra tội phạm của mình. Anh đã bắt được tên tội phạm đó, một cậu nhóc còn trẻ trung và non nớt.
Bức tranh của kẻ giữ vai trò giám thị trại giam, cùng với những câu chuyện về cuộc sống trên tàu hoặc thế giới tội phạm, điều đó khiến Điền nhớ đến cuộc vây bắt tội phạm đầu tiên của mình. Cận tình và sự dày dạn kinh nghiệm đã giúp anh giải quyết vụ việc một cách hiệu quả và nhanh chóng.Những nghiên cứu đã chỉ ra rằng hành vi tội phạm thường không chỉ đến từ yếu tố lối sống hưởng thú. Điều nào đã thúc đẩy hành vi tàn bạo và biến thái của kẻ thủ ác này? Có thể do họ thiếu cảm xúc, vô hồn, khi tôi xác định chúng là thủ phạm và quan sát chúng trong mấy ngày, tôi ngạc nhiên vì thấy chúng quá bình thản, không hề biểu hiện bất kỳ sự ân hận hay cảm thông, điều mà ngay cả những kẻ sát thủ chuyên nghiệp cũng khó tránh khỏi. Khi đưa chúng qua mộ của người lái xe ôm ở bên đường, tôi hỏi chúng: “Đó là mộ của ai?”. Chúng trả lời một cách bình thản: “Đó là mộ của người lái xe Hon đa ôm kia mà!”. “Liệu chúng biết rằng anh ấy là người Hải Dương, từng là binh sĩ, gia đình nghèo khó, phải đẩy mình lên vùng núi rừng này để làm nghề lái xe ôm kiếm sống cho vợ con không? Tại sao chúng lại giết anh ấy?”. Điền đã hét lên và nắm lấy áo chúng. Chúng cợt, chúng kêu to: Đau quá! Khuôn mặt chúng nhăn nhó. Da mặt chúng chạm tới hai vệt sâu. Điền nhìn hai vết đó, bỗng sợ hãi, rút tay, vuốt ve má của mình. Chúng ngồi xuống và nói: Em không hiểu tại sao em đã giết anh ấy. Chúng đã thú nhận sự thật. Vì lúc đó, như có một linh hồn xa lạ nào đó nhập vào chúng. Chúng bắt đầu cảm thấy cơ thể mình trở lên hung ác và khí thế, cảm giác căng mình và tay chân bắt đầu ngứa ngáy, nóng rát, chỉ muốn phá hủy và giết chết. Và chính vì thế chúng đã rút cái búa đóng đinh từ chiều đi làm thuê ở phòng triển lãm thị xã còn giữ trong túi. Điền đã tát chúng một cái. Chúng ngã xuống đất, tay che mặt, co ro, không dám đứng dậy. Điền cũng bắt đầu cảm thấy như chạm vào lông sâu rết. Thật đáng thương! Một linh hồn ma quỷ đã nhập vào chúng, điều khiển và thao túng chúng. Chúng không nhận ra điều này. Chúng chỉ cảm nhận được sự hiện diện của bóng đen chạy trước và sau chúng. Chúng chỉ là một thực thể chưa hoàn chỉnh, một sự biến dạng, một thai nhi chưa chín muồi hoàn toàn, một cơ thể rỗng tuếch và tịch liệt. Chúng là trẻ sơ sinh non dạ, chưa sẵn sàng. Và người lái xe Hon đa ôm đã buồn thay, cuộc đời ngắn ngủi, bến đợi xa xăm và chết chờ rình rập vào bất cứ khoảnh khắc nào. Mời bạn đọc tiếp cuốn sách “Bến Bờ” của tác giả Ma Văn Kháng.