Bên Kia Mây Trời Là Nơi Hẹn Ước
Nhắc đến “Bên Kia Mây Trời Là Nơi Hẹn Ước”, không thể không kể đến mối tình thân thiết của Takuya và Hiroki, hai người bạn gắn bó nhờ những điểm chung và sở thích độc đáo.
Từ việc chế tạo máy bay, chia sẻ ước mơ tương lai đến việc hỗ trợ lẫn nhau trong những tình huống khó khăn, họ đã thấm đẫm tình bạn qua những khoảnh khắc nhỏ nhặt.
Truyện không chỉ đề cập đến mối quan hệ giữa Takuya và Hiroki mà còn xoay quanh sự biến đổi trong cuộc sống khi người họ yêu thầm đột ngột biến mất và mọi bí mật từng chút một được vén màn.
Với bối cảnh hư cấu của Nhật Bản và sự kết hợp giữa tình bạn, âm mưu và tình yêu, câu chuyện mang đến nhiều cung bậc cảm xúc và dấn thân vào câu hỏi lớn: liệu Hiroki và Takuya có thể tìm lại được Sayuri và giải thoát cho mình khỏi cuộc chiến giữa hai phe?
Light novel ‘Bên Kia Mây Trời Là Nơi Hẹn Ước’ không chỉ là một câu chuyện hư cấu mà còn là bức tranh về tình bạn và lòng dũng cảm trong khó khăn, đáng để bạn khám phá và thưởng thức.Thông qua trải nghiệm nghe hơi thở của bầu trời và những nỗi buồn của tháp xa phương Bắc, Miyazawa Kenji đã khơi gợi trong tôi một cảm xúc đặc biệt. Tôi không thể không ngước nhìn bầu trời trên ngã tư trung tâm thương mại Odakyu HALC, nơi mà ánh sáng xám của thành phố tìm thấy sự tươi mới của mùa hè. Mùa hè, với khối không khí ấm áp, nhẹ nhàng rơi xuống từ trên cao, khiến tôi nhớ về hồi ấu và những kỷ niệm tươi đẹp của quãng thời gian trước đây.
Không có sự ngạc nhiên khi thấy đám đông tấp nập trước cửa soát vé của ga, bởi mỗi người trong số chúng ta đều có cuộc sống và cố gắng riêng của mình. Nhưng lúc này, tôi nhận ra căng thẳng và khó khăn của tuổi trưởng thành, cũng như sự không hài lòng với công việc hiện tại. Quyết định bỏ công ty và trốn tránh cuộc sống hàng ngày, tôi chọn cho mình một chuyến tàu đến vùng quê xa xôi.
Hành trình từ Tokyo đến Aomori qua tuyến tàu shinkansen Tohoku và tàu tốc hành Tsugaru đã đưa tôi đến những cảnh đẹp đồng quê đầy hoài niệm. Trên chuyến tàu Tsugaru, tôi cảm thấy bình yên trong sự lặng lẽ của toa tàu và sự thân thuộc đặc biệt với đất địa phương. Tuy nhiên, cảm giác lạc lõng cũng đã rõ ràng, khi tôi nhận ra mình là người xa lạ trên mảnh đất mới.
Ngồi gần đôi bạn học sinh cấp hai, tôi nhớ về những ngày thơ ấu vui vẻ, hồn nhiên. Họ nhắc tôi về niềm vui từ những điều nhỏ nhặt, và biến những khoảnh khắc rạng rỡ kia thành những kỷ niệm đẹp suốt đời. Khi tàu rời khỏi ga và cuộc hành trình tiếp tục, tôi cảm thấy mình đã đi rất xa, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc và trải nghiệm đáng nhớ.Ngày ấy, tôi đã cố gắng đạt tới điểm mà có phải là ở đây không? Mà tôi cũng không thể chắc chắn được. Tôi đã xuống ga Tsugaru-Hamana, ga cuối cùng của tuyến đường sắt. Tôi nhìn thấy bãi đỗ xe nhỏ cho xe đạp và quay lưng về phía ngôi làng, đi qua cầu cạn của tuyến Tsugaru-Kaikyo mới, con đường sắt chưa hoàn thành. Đoạn đường tiếp theo hơi dốc. Không mất nhiều thời gian, tôi đã đến một nhà máy bỏ hoang kiểu nhà tiền chế. Bắt đầu vượt qua mảnh đất của xưởng, tôi lách sang bên kia hàng rào đã sụp đổ, từ từ leo lên ngọn đồi nhỏ phía sau. Mất nửa giờ để băng qua cánh đồng cỏ mênh mông phản chiếu màu xanh nhạt, giống như một trang trại với cỏ non mơn mởn mọc rậm rạp, lan tỏa hương thơm tự nhiên kết hợp với gió. Một thế giới xanh mát, rộng lớn, vô tận trải ra trước mắt. Tôi từ từ bước vào cánh đồng cỏ. Tiếng xào xạc khi cỏ lay động nhẹ nhàng qua tai. Và ở xa bên phải, là một ga hoang phế trơ trọi. Ba sân ga bê tông nối với nhau bằng cây cầu gỗ kỳ lạ nằm trên cao. Một số chỗ trên tường hoặc sàn cầu đã bắt đầu xuống cấp. Nhà ga bị bỏ hoang khi việc xây dựng vẫn chưa hoàn tất, nên chưa có chuyến tàu nào đi qua đây. Nơi này không thể đưa mọi người đi đâu cũng như không chào đón bất kỳ ai ghé thăm. Đây đã từng là nơi chứa đựng toàn bộ cuộc sống của tôi. Tôi ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn quá mức. Những đám mây dày trải rộng trên bầu trời xanh thăm. Tôi ngửa mặt lên, nhìn xung quanh, bầu trời như xoay tròn, với màu xanh dường như tất cả đều đổ dồn về phía tôi. Giữa không trung rộng lớn, một chiếc máy bay hiện lên. Một chiếc máy bay nhỏ màu trắng. Velaciela… Một ảo ảnh mà tôi đã tưởng tượng. Nó không thực sự bay trên trời. Chỉ tồn tại trong kí ức cũ của tôi. Một chiếc máy bay có hình dáng kỳ lạ, không bao giờ được đề cập và cũng không thể thấy trong bất kỳ tập san máy bay nào. Velaciela. Tác phẩm của chúng tôi. Một chiếc máy bay đẹp đến ngẩn ngơ. “Tuyệt quá…” Giọng Sayuri vọng lại trong tai. Không, chỉ là ảo giác. Cô ấy không còn đâu. Chỉ là một phần ký ức được kích thích và tái hiện bởi không gian. Và tôi lại có thể thu thập gần như toàn bộ hình ảnh của cô ấy. Tiếng bước chân cất lên khi cô bé chạy trên cánh đồng cỏ, vượt qua tôi, rồi quay đầu trở lại, chiếc váy đồng phục ngắn và mái tóc đen ngang vai. “Máy bay!” Sayuri vui mừng. Cô ấy vẫn giữ hình hài nữ sinh cấp hai của mười sáu năm trước. “Làm sao mình lại xuất hiện với hình dáng đó? Bạn có biết mình sẽ trở nên như thế khi trưởng thành không?” Gió lướt qua da, đưa tôi trở lại thực tại. Chiếc máy bay, hình bóng của Sayuri, mọi thứ biến mất. Tôi nhìn chăm chú vào nơi mà Sayuri vừa đứng. Tôi đứng lặng thinh trong thời gian dài, ngắm màu xanh của cánh đồng cỏ và bầu trời. Phía cuối cánh đồng nhô cao như một đồi là mũi đất. Từ đó, có thể nhìn thấy biển. Biển màu xanh đen lạnh lẽo. Sâu thẳm và u tối, nhưng màu sắc lạ kỳ trong suốt. Đó chính là màu sắc đặc trưng của eo biển Tsugaru vào mùa hè. Xa hơn, bên kia eo biển là đảo Hokkaido với màu xanh xám, nửa hòa quện vào bầu trời. Tôi bắt đầu tự hỏi vì sao thiếu mất một chi tiết quan trọng ở đây. Vâng, ngọn tháp. Ngày xưa, mỗi khi đứng ở đây, nhìn sang đảo Hokkaido bên kia eo biển, tôi luôn thấy ngọn tháp trắng cao vút giữa không trung. Ngọn tháp cao vút, từ bán đảo Tsugaru vẫn có thể nhìn thấy. Đường thẳng màu trắng đẹp đẽ như được vẽ vào không trung, giống như bản phác thảo của một tháp vũ trụ trong sách khoa học dành cho thiếu niên. Kiến trúc lớn tới mức khó tin, như đến từ một nền văn minh dị thường. Nhưng giờ đây, không còn thấy tháp nào. Nó đã biến mất. Tôi đã đánh mất nó. Cỏ biên động trong gió, gợn sóng như mặt nước, mang lại cảm giác Sayuri quay về bên tôi. “Luôn có cảm giác chuẩn bị mất điều gì đó. Thế giới đẹp như thế này, nhưng mà…” Đúng vậy. Cô ấy đã từng nói như vậy, rằng luôn có cảm giác sắp mất mát. Lúc ấy, tôi mới học cấp hai, chắc chắn chưa thể hiểu hết, nhưng lời nói của cô ấy vẫn khiến tôi cảm thấy kì lạ. Đó là những điều xảy ra trước cuộc chiến. Lúc ấy, Hokkaido được gọi là Ezo, một miền đất bị quốc.Những trang sách đầy xúc cảm, lôi cuốn và đã đến tay đọc giúp tôi chìm đắm vào câu chuyện đẫm nước mắt về tình yêu xa xứ, hẹn ước và tiếc nuối. Bên Kia Mây Trời Là Nơi Hẹn Ước, một tác phẩm đầy tâm hồn từ tác giả Kanoh Arata & Shinkai Makoto cùng sự dịch thuật tinh tế của Hải Hà, hứa hẹn sẽ là một hành trình đáng nhớ cho bất kỳ tín đồ văn học nào. Hãy chuẩn bị tinh thần và sẵn sàng khám phá trang sách này, bạn nhé!