Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Bệnh Nhân Câm Lặng của tác giả Alex Michaelides, cũng như link tải ebook Bệnh Nhân Câm Lặng miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Bệnh Nhân Câm Lặng của tác giả Alex Michaelides là một cuốn tiểu thuyết trinh thám ly kỳ đã tạo nên cơn sốt trên toàn cầu ngay sau khi được xuất bản. Cuốn sách xoay quanh câu chuyện về Alicia Berenson, một nữ hoạ sĩ nổi tiếng đột nhiên trở nên câm lặng sau khi sát hại chồng mình. Theo thời gian, bí ẩn về sự im lặng của Alicia và vụ án mạng năm xưa dần được hé lộ, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách.
Giới thiệu sách Bệnh Nhân Câm Lặng
Cuốn sách “Bệnh Nhân Câm Lặng” bắt đầu với câu chuyện về Alicia Berenson, một họa sĩ tài năng, kết hôn với một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, và họ sống trong một ngôi nhà lớn bên cạnh công viên trong khu dân cư xa hoa nhất London. Cuộc sống của Alicia có vẻ hoàn hảo cho đến một ngày cô vô tình bắn chết người chồng mà cô yêu, đến từng ngấn súng mà không lý do.
“Bệnh Nhân Câm Lặng” là một tác phẩm xuất sắc của thể loại tâm lý ly kỳ, không chỉ tập trung vào việc điều tra hành động tội phạm, mà còn đi sâu vào những bí mật phức tạp đằng sau những hoàn cảnh và con người thường thấy. Điều độc đáo khi nhân vật chính không phải là một cảnh sát hay thám tử, mà là một bác sĩ tâm lý trị liệu, mở ra một cánh cửa tâm hồn đầy khó hiểu.
Tác giả Alex Michaelides đã thành công trong việc tái hiện bức tranh phức tạp của tâm lý con người thông qua từng trang sách, mang đến sự lạ lùng và hấp dẫn một cách tàn bạo.
Với cảm giác hồi hộp như xem phim của Alfred Hitchcock, cốt truyện gợi mở phong cách của Agatha Christie và sự bi thảm đậm màu sắc từ bi kịch Hy Lạp, “Bệnh Nhân Câm Lặng” thu hút đọc giả bằng sự lôi cuốn và ám ảnh, tạo nên một kiệt tác văn học như một bức tranh hội họa đầy mê hoặc suốt bao thế kỷ.
Review nội dung sách Bệnh Nhân Câm Lặng
Ưu điểm
- Cốt truyện hấp dẫn và gay cấn: Cuốn sách sở hữu cốt truyện đầy hấp dẫn với những tình tiết bất ngờ, những cú twist khiến người đọc không thể đoán trước. Bệnh Nhân Câm Lặng không chỉ là một câu chuyện trinh thám đơn thuần mà còn là hành trình khám phá tâm lý nhân vật đầy phức tạp và những bí mật đen tối ẩn giấu trong quá khứ.
- Nhân vật được xây dựng độc đáo: Các nhân vật trong Bệnh Nhân Câm Lặng được xây dựng một cách độc đáo và đầy chiều sâu. Alicia Berenson là một nhân vật bí ẩn, khiến người đọc tò mò và muốn khám phá suy nghĩ, cảm xúc của cô. Bác sĩ Theo Faber, người điều trị cho Alicia, cũng là một nhân vật thú vị với những mâu thuẫn và bí mật riêng.
- Bầu không khí u ám và hồi hộp: Bệnh Nhân Câm Lặng được bao trùm bởi bầu không khí u ám và hồi hộp, khiến người đọc cảm thấy rùng mình và tò mò muốn khám phá sự thật. Tác giả đã sử dụng những chi tiết miêu tả sinh động và ngôn ngữ trau chuốt để tạo nên một thế giới đầy bí ẩn và lôi cuốn.
Nhược điểm
- Kết thúc gây tranh cãi: Cái kết của Bệnh Nhân Câm Lặng đã tạo nên nhiều tranh cãi ở người đọc. Một số người cho rằng cái kết này hợp lý và ý nghĩa, nhưng cũng có ý kiến cho rằng nó còn nhiều điểm gượng ép và thiếu logic.
- Nhân vật phụ mờ nhạt: Các nhân vật phụ trong Bệnh Nhân Câm Lặng được xây dựng khá mờ nhạt, không có nhiều vai trò trong việc xây dựng cốt truyện.
- Mô tả chi tiết chưa ấn tượng: Một số ý kiến cho rằng tác giả chưa thực sự trau chuốt mô tả chi tiết trong Bệnh Nhân Câm Lặng, khiến cho một số cảnh trong truyện trở nên “nhạt” và thiếu sức sống.
Nhìn chung, Bệnh Nhân Câm Lặng là một cuốn tiểu thuyết trinh thám ly kỳ hấp dẫn và đáng đọc dành cho những ai yêu thích thể loại này. Cuốn sách mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị và những giây phút hồi hộp, căng thẳng.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Giới thiệu về tác giả Alex Michaelides
Tác giả Alex Michaelides sinh ở Cộng hòa Síp, có cha là người mang hai dòng máu Síp và Hy Lạp, mẹ là người Anh. Ông có bằng Thạc sĩ Văn học Anh tại trường Đại học Cambridge, Thạc sĩ Biên kịch tại Viện Phim ảnh Hoa Kỳ. Ông là người viết kịch bản cho bộ phim Devil You Know do Rosamund Pike đóng vai chính. Ông cũng là đồng tác giả kịch bản bộ phim The Con is On. Bệnh nhân câm lặng, cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, đã được xuất bản tại ba mươi chín quốc gia, vùng lãnh thổ trên khắp thế giới, và đang được chuyển thể thành phim.
Đọc thử sách Bệnh Nhân Câm Lặng
PHẦN MỞ ĐẦU
Nhật ký của Alicia Berenson
Ngày 14 tháng 7
Mình không biết vì sao mình lại viết thứ này. Không đúng. Có lẽ là mình biết, chỉ là mình không muốn thừa nhận điều đó.
Mình còn không biết phải gọi nó là gì – thứ mà mình đang viết. Gọi là nhật ký thì có vẻ giả tạo. Mình có gì để mà kể đâu. Anne Frank* hoặc Samuel Pepys* mới viết nhật ký chứ không phải người như mình. Gọi là “bút ký” thì có phần học thuật quá. Như thể mình nên viết hàng ngày, và mình thì không muốn như vậy – nếu nó trở thành một nhiệm vụ hàng ngày, mình sẽ chẳng bao giờ giữ nổi thói quen ấy.
Có lẽ mình sẽ chẳng gọi nó là gì cả. Một thứ gì đó vô danh mà thi thoảng mình mới viết vào. Như vậy thì tốt hơn. Một khi ta đặt tên cho sự vật, ta không còn nhìn nhận bản chất và ý nghĩa của nó một cách trọn vẹn nữa. Ta chỉ tập trung vào cái tên; mà đó chỉ là phần nhỏ nhất, thật đấy, phần nổi của tảng băng. Mình cũng chưa bao giờ giỏi diễn đạt bằng ngôn từ – mình luôn tư duy bằng hình ảnh, và bày tỏ bản thân cũng bằng hình ảnh nốt – nên mình sẽ chẳng đời nào khởi sự viết ra thứ này, nếu không phải vì Gabriel.
Gần đây, mình bị buồn phiền vì một vài chuyện. Mình tưởng là mình che giấu điều đó rất tài, nhưng anh vẫn nhận ra – tất nhiên là anh sẽ nhận ra rồi, không gì qua được mắt anh. Anh hỏi mình bức tranh vẽ đến đâu rồi và mình nói chưa đến đâu cả. Anh lấy cho mình một ly rượu, và mình ngồi ở bàn bếp trong khi anh nấu ăn.
Mình thích nhìn Gabriel đi lại trong bếp. Anh là một đầu bếp duyên dáng, trang nhã, uyển chuyển, gọn gàng. Không như mình. Mình chỉ giỏi bày bừa.
“Kể cho anh xem nào.” Anh nói.
“Chẳng có gì để kể cả. Đôi khi em thấy rất khó diễn tả, như thể em đang lội qua một vũng bùn.”
“Sao em không thử viết ra? Kiểu như nhật ký ấy? Biết đâu lại có ích.”
“Vâng, có lẽ là vậy. Em sẽ thử xem sao.”
“Đừng chỉ nói không thôi, cưng à. Hãy làm thật đi.”
“Em sẽ làm.”
Anh cứ thúc giục mình, nhưng mình vẫn chẳng làm gì cả. Vậy là mấy ngày sau, anh tặng cho mình cuốn sổ nhỏ này để mình viết vào. Sổ bọc da màu đen và có những trang giấy trắng dày dặn. Mình lướt ngón tay trên trang giấy đầu tiên, cảm nhận độ mịn của giấy rồi mình gọt bút chì và bắt đầu viết.
Và anh đã nói đúng, tất nhiên rồi. Chưa gì mình đã thấy khá hơn rồi khi viết được ra, mình thấy lòng nhẹ hơn khi có một nơi để bày tỏ về bản thân. Cũng giống như trị liệu, mình đoán là như vậy.
Gabriel không nói ra, nhưng mình biết anh đang lo lắng cho mình. Nếu phải nói thật và chắc là mình sẽ nói thật lý do thực sự mà mình đồng ý viết nhật ký là để khiến anh an tâm, cho anh thấy rằng mình vẫn ổn. Mình không thể chịu đựng nổi khi thấy anh phải lo âu vì mình. Mình không bao giờ muốn gây phiền não cho anh, khiến anh không vui hoặc đau đớn. Mình yêu Gabriel vô cùng. Không có gì phải bàn cãi, anh chính là tình yêu của đời mình. Mình yêu anh một cách toàn tâm, hết lòng, và có lúc tình yêu ấy vượt quá sức chịu đựng của mình. Đôi lúc mình nghĩ…
Không. Mình sẽ không viết về điều đó.
Đây sẽ là cuốn sổ ghi lại những ý tưởng và hình ảnh truyền cảm hứng nghệ thuật cho mình, những điều tạo nên ảnh hưởng sáng tạo trong mình. Mình sẽ chỉ viết ra những suy nghĩ tích cực, vui vẻ và bình thường. Không được viết về những ý tưởng điên rồ.