Tác phẩm Quý Nhân Phù Trợ được xuất bản lần đầu cho độc giả Anh vào năm 1977. Đây là cuốn đầu tiên trong loạt sách Biên Niên Sử Chrestomanci . Tên của bộ sách được lấy cảm hứng từ câu chuyện về một nhóm các pháp sư mạnh mẽ với chức vụ Chrestomanci. Chúng là những quan chức chính phủ được phân công giám sát việc sử dụng phép thuật trên Trái đất.
Mọi người đều khen ngợi Gwendolen Chant với tài năng phù thủy thiên bẩm của cô, vì vậy cô rất hạnh phúc khi được đưa về sống cùng Biên Niên Sử Chrestomanci . Em trai của cô, Eric (thường được gọi là Cat), thì lại không hài lòng vì anh ta không có kỹ năng phép thuật nào. Tuy nhiên, cuộc sống bên cạnh vị đại pháp sư vĩ đại cùng gia đình ông không như bất kỳ người nào mong đợi, và rồi bùa phép bắt đầu trỗi dậy trong chốc lát!…
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Biên Niên Sử Chrestomanci tập 1 với chủ đề Quý Nhân Phù Trợ
—
CHƯƠNG MỘT
Cat Chant nể chị Gwendolen của mình ghê lắm. Chị nó là phù thuỷ. Nó thán phục và cứ quấn lấy con chị. Cuộc đời hai đứa đã trải qua nhiều biến động lớn và nó chẳng còn ai khác để mà bám víu.
Biến động lớn đầu tiên xảy ra khi ba mẹ đem chúng theo trong chuyến du lịch nguyên ngày, xuôi dòng sông trên chiếc tàu guồng hơi nước. Họ đóng bộ thật bảnh. Gwendolen và mẹ diện bộ váy trắng thắt ruy-băng, Cat và ba diện bộ đồ “mồi” bằng vải gai xéc màu xanh. Đó là một ngày nóng bức. Tàu hơi nước đầy nghẹt người mặc đồ nghỉ mát. Họ cười rôm rả, nhấm nháp món ốc buxin kẹp trong những lát bánh mì trắng phết bơ, trong lúc dàn oóc-gan hơi nước của chiếc tàu guồng khẹt ra những làn điệu quen tai, khiến cho chẳng ai nghe được giọng nói của chính mình nữa.
Quả là chiếc tàu hơi nước ấy đã quá tải và quá đát. Thế rồi có gì đó trục trặc ở bộ phận bánh lái. Vừa tới đập nước, cả đám người cười nói, ăn ốc, diện đồ vía đó bỗng bị cuốn phăng theo dòng nước. Họ va vào hàng cột đá vẫn dùng để chặn những người bị nước cuốn; còn chiếc tàu guồng hơi nước vốn dĩ đã cũ kỹ, giờ chỉ việc vỡ tan ra từng mảnh. Cat còn nhớ khi đó dàn oóc-gan vẫn đang chơi, trong khi những cánh guồng chới với khua đập lên bầu trời xanh. Những đám mây hơi nước phụt ra từ những đường ống bị vỡ, và tiếng la hét của đám đông bị chìm lỉm, khi tất tật mọi người trên tàu, không sót một ai, bị cuốn cả vào con đập.
Đó là một tai nạn khủng khiếp. Báo chí gọi đó là Thảm hoạ Saucy Nancy. Các quý bà quý cô trong những bộ áo chật cứng , chới với, không cách nào bơi được. Cánh đàn ông trong bộ đồ bó sát bằng vải xéc xanh số phận cũng không khá hơn. Nhưng Gwendolen là phù thuỷ, nên nó không thể chết đuối được. Và Cat, nhờ choàng tay bám chặt người Gwendolen lúc chiếc tàu va vào cây cột, nên cũng sống sót. Có rất ít người khác sống sót sau vụ này.
Sự kiện này làm cả nước bị sốc. Công ty tàu guồng và thị trấn Wolvercote chia nhau trang trải cho tang lễ. Người ta trao cho Gwendolen và Cat những bộ đồ đen nặng chịch mua bằng tiền công quỹ. Hai đứa đi theo sau dãy xe tang, trên một cỗ xe ngựa, được kéo bằng mấy con ngựa ô cắm lông vũ màu đen trên đầu. những người còn sót lại cũng ngồi trên xe cùng hai đứa. Cat nhìn họ và tự hỏi phải chăng họ cũng là phù thuỷ và pháp sư, nhưng nó chẳng thể nào biết được.
Thị trưởng Wolvercote đã lập ra một quỹ cho những người sống sót. Tiền được rót đến khắp cả nước. Mấy người sống sót lấy phần của mình rồi ra đi. bắt đầu cuộc đời mới ở nơi khác. Chỉ còn lại Cat và Gwendolen, và do không ai dò tìm được người nào là bà con của chúng, cho nên chúng đành ở lại thị trấn Wolvercote.
Hai đứa trở nên nổi tiếng suốt một dạo. Mọi người đều rất tử tế với chúng. Ai cũng nói, hai đứa bé mồ côi này mới xinh xắn làm sao. Đúng vậy, cả hai đứa đều tóc vàng, trắng trẻo, cặp mắt xanh biếc, trông rất hay trong bộ đồ màu đen. Gwendolen lại rất xinh và cao ráo so với tuổi của nó. Cat thì nhỏ con so với tuổi. Gwendolen đối với Cat dịu dàng như mẹ đối với con, nên ai ai cũng cảm động.
Nhưng Cat có màng gì đâu. Sự quan tâm đó chỉ làm vơi đi một chút nỗi trống rỗng và lạc lõng trong lòng nó. Các bà các cô cho nó bánh và đồ chơi. Mấy Ủy viên Hội đồng thị trấn đến thăm, hỏi han nó đã thoát nạn bằng cách nào. Rồi ông thị trưởng gọi nó tới, vỗ vỗ lên đầu nó. Ông thị trưởng giải thích rằng tiền quỹ đã được đưa vào một tài khoản tín dụng cho đến khi hai đứa khôn lớn. Từ đây đến đó thị trấn sẽ trang trải cho việc giáo dục và nuôi dưỡng chúng.
“Thế các bạn nhỏ muốn sống ở đâu nào?” Ông ấy thân mật hỏi.
Gwendolen nói ngay rằng bà cụ Sharp ở nhà dưới đã xin nhận nuôi chúng.
“Bà ấy tốt với chúng cháu lắm ạ,” con bé giải thích. “ Chúng cháu muốn sống với bà ấy.”
Bà Sharp quả là rất tử tế. Bà cũng là phù thuỷ – bảng hiệu trong phòng khách bà ghi rằng bà là Phù thuỷ có Bằng chứng nhận – và bà rất thích Gwendolen. Ông thị trưởng hơi nghi hoặc. Giống như tất cả những người không có phép thuật, ông không tán thành những ai có tài phép đó. Ông hỏi Cat cảm thấy thế nào về kế hoạch của Gwendolen. Cat sao cũng được. Nó thích sống trong căn nhà mà nó đã quen thuộc, cho dù là ở tầng dưới. Do ông thị trưởng cảm thấy rằng phải làm hết sức để hai đứa trẻ mồ côi được vui, nên ông đã chấp thuận. Gwendolen và Cat dời đến sống cùng bà Sharp.
Nghĩ lại chuyện này, Cat cho rằng chính từ lúc đó nó mới dám tin chắc Gwendolen là phù thuỷ. Trước đó nó còn chưa biết chắc. Ngày xưa, khi nó hỏi ba mẹ, ba mẹ nó đã lắc đầu, xua tay, trông có vẻ không vui. Cat bối rối, bởi lẽ nó còn nhớ một vụ rắc rối khủng khiếp khi Gwendolen làm cho nó tự nhiên bị chuột rút. Nó thấy nếu chỉ vì vụ chuột rút này thôi thì ba mẹ nó chẳng có lý do gì la mắng Gwendolen cả, trừ phi Gwendolen quả thực là phù thuỷ và đã dùng phép thuật để làm cho nó bị chuột rút. Nhưng tất cả những chuyện đó giờ đã thay đổi. Bà Sharp chẳng dấu diếm gì nữa.
“Con có tài phù thuỷ thực sự đấy, con thân yêu,” bà cười thật tươi với Gwendolen, “bà mà bỏ phí tài năng đó thì bà đúng là không làm tròn nghĩa vụ với con. Phải tìm ngay cho con một người thầy. Đầu tiên, cứ đến học lão Nostrum hàng xóm thì không đến nỗi quá tệ đâu. Lão có thể là thầy đồng hạng bét trong thị trấn, nhưng lão biết cách dạy dỗ đấy. Lão sẽ cho con một căn bản tốt con ạ.”
Tiền học phép thuật chỗ lão Nostrum hoá ra lên tới một bảng mỗi giờ cho các lớp sơ cấp, và một guinea mỗi giờ cho các lớp nâng cao. Quá mắc, bà Sharp nói vậy. Bà đội chiếc mũ xịn nhất có tết tràng hạt màu đen, rồi đánh một vòng lên Toà thị chính để dò coi quỹ có chịu chi trả tiền học cho Gwendolen hay không.
Ông thị trưởng đã từ chối trước sự bực dọc của bà. Ông nói với bà Sharp rằng thuật phù thuỷ không phù hợp với một nền giáo dục bình thường. Tràng hạt khua lách cách trên chiếc nón, bà Sharp trở về với vẻ bồn chồn, tay bê chiếc hộp các-tông dẹt mà ông thị trưởng trao cho bà, bên trong chứa đầy người thứ vặt vãnh, linh tinh mà các quý bà tốt bụng đã thu dọn từ phòng ngủ của ba mẹ nó.
“Thành kiến mù quáng!”
Bà Sharp hằm hè, quẳng chiếc hộp lên bàn bếp.
“Con người ta có tài thì phải được quyền phát triển tài năng chứ… bà có nói với lão như vậy! Nhưng đừng lo, con ạ,” bà nói khi thấy Gwendolen trông như sắp nổi sùng. “Chuyện gì cũng xoay sở được thôi. Lão Nostrum sẽ dạy con miễn phí nếu ta tìm được đúng món gì để nhử lão. Ba mẹ tội nghiệp của con biết đâu chẳng để lại vài thứ đáng giá.”
Miệng nói tay làm, bà Sharp lật ngược chiếc hộp trên bàn. Đó là một tập hợp kỳ lạ các món đồ vặt vãnh: thư từ, dây cột giày, đồ lưu niệm. Cat nghĩ có hơn một nửa số đồ vật này nó chưa từng thấy bao giờ. Có một tờ đăng ký kết hôn ghi rằng ông Francis John Chant đã kết hôn với Caroline Mary Chant mười hai năm trước tại nhà thờ St Margaret, thị trấn Wolvercote, cùng một bó hoa quắt queo mà mẹ nó hẳn đã cầm trong hôn lễ. Dưới bó hoa đó, nó tìm thấy đôi bông tai lấp lánh mà chưa bao giờ nó thấy mẹ nó đeo.
Chiếc nón của bà Sharp khua lách cách khi bà cúi nhanh xuống món đồ vật này.
“Một đôi bông tai kim cương!” bà kêu lên. “Mẹ các con hồi trẻ cũng lắm tiền ra phết! Giờ thì bà sẽ mang món này đến lão Nostrum… nhưng mình sẽ kiếm được bộn hơn nếu để cho ông Larkins coi qua một cái.”
Ông Larkins có một cửa hiệu lạc xoong ở góc phố, có điều là hàng của ông không hẳn lúc nào cũng là đồ lạc xoong. Giữa những thanh rào bằng đồng thau và những chén dĩa bằng sành sứt mẻ, cũng có thể tìm thấy những món rất có giá. Lại có cả một tấm biển ghi hai chữ Hàng độc, có nghĩa là ông Larkins trữ cả cánh dơi, sa giông khô, và những chất liệu làm ra phép thuật. Khỏi nói, ông Larkins chắc chắn rất quan tâm đến đôi bông tai kim cương. Cặp mắt bà Sharp cụp xuống, rồi lại hau háu ánh lên, khi bà thò tay vô nhặt đôi bông tai ra.
Cùng lúc đó, Gwendolen cũng vươn tay ra để lấy đôi bông tai. Con bé không nói gì cả. Bà Sharp cũng thế. Cả hai bàn tay bất động trong không trung. Có cảm giác như một cuộc đấu tranh dữ dội đang ngấm ngầm diễn ra. Bà Sharp rụt tay về.
“Cảm ơn bà.”
Gwendolen lạnh lùng nói, rồi cất đôi bông tai vào túi áo đầm đen của nó.
“Con thấy bà nói đúng chưa?” bà Sharp nói, gắng lấy giọng tự nhiên. “Con đích thực là có tài, con thân yêu!”
Bà trở lại lục lọi đồ vật khác trong chiếc hộp. Bà lật lật một ống điếu cũ, những dải ruy-băng, một cành bạch thạch thảo, mấy cái thực đơn, vé xem hoà nhạc, rồi bà cầm lên một cọc thư từ cũ. Bà miết ngón tay cái dưới mép cọc thư.
“Thư tình đây”, bà nói. “Của ba các con gửi má các con.”
Bà đặt cọc thư xuống mà không hề nhìn. Rồi bà cầm cọc thư khác lên.
“Của má các con gửi ba các con. Khỏi coi cũng biết.”
Cat nhìn ngón tay to sù màu tia tía của bà Sharp đảo lượn trên cọc thư thứ ba. Nó nghĩ, làm phù thuỷ chắc tiết kiệm được khối thời gian.
“Cái này là thư công việc,” bà Sharp reo lên.
Ngón tay bà dừng lại và từ từ lần tiếp trên cọc thư.
“Coi có cái gì đây?” bà nói.
Bà gỡ lớp băng keo dính màu hồng quấn quanh cọc thư rồi cẩn thận lấy ra ba lá thư. Bà mở chúng ra.
“Chrestomanci!” bà kêu lên.
Vừa dứt lời, bà dùng một tay bụm lấy miệng và lẩm bẩm trong lòng bàn tay. Khuôn mặt bà đỏ dừ. Cat nhận ra ngay rằng bà đang sửng sốt, sợ hãi, háo hức, tất cả cùng một lúc.
“Ông ta viết gì cho ba các con thế nhỉ?” bà nói sau khi đã bình tĩnh trở lại.
“Coi đi bà,” Gwendolen đề nghị.
Bà Sharp trải ba lá thư lên trên bàn nhà bếp. Gwendolen và Cat cùng cuối xuống đọc. Điều đầu tiên làm Cat rất ấn tượng là chữ ký trên cả ba lá thư:
Chrestomanci
Điều kế tiếp nó thấy là có hai lá thư được viết bởi cùng một nét chữ mạnh mẽ như bản thân chữ ký. Lá thứ nhất cách đây mười hai năm, không lâu sau khi ba mẹ nó kết hôn. Thư viết:
Frank thân mến,
Giờ thì đừng nên trèo cao. Ta chỉ đề nghị thế thôi vì ta tin điều đó sẽ giúp anh. Ta vẫn sẽ giúp bằng tất cả những gì ta có thể nếu như anh cho ta biết ta có thể làm gì. Ta cảm thấy hình như anh thỉnh cầu gì đó nơi ta.
Thân ái,
Chrestomanci
Lá thứ hai ngắn hơn:
Chant thân,
Nhắn anh như cũ. Quỷ tha ma bắt anh đi!
Chrestomanci
Lá thứ ba ghi cách đây sáu năm, và một người khác viết. Chrestomanci chỉ ký tên mà thôi.
Thưa ngài,
Ngài đã được cảnh báo cách đây sáu năm rằng điều ngài thuật lại có thể xảy ra, và ngài đã tỏ ý rằng ngài không mong muốn sự giúp đỡ nào kể từ quý này. Chúng tôi không quan tâm đến các rắc rối của ngài nữa. Đây cũng không phải là cơ quan từ thiện.
Chrestomanci
“Thế ba các con đã nói gì với ông ta?”
Bà Sharp thắc mắc, không giấu vẻ tò mò và khiếp hãi.
“Này… con nghĩ sao, con?”
Gwendolen xoè rộng hai bàn tay trên mấy lá thư, tựa hồ như đang sưởi ấm cho chúng. Cả hai ngón út của nó giần giật.
“Con không biết. Chúng có vẻ quan trọng, nhất là thư đầu với cái thư cuối…, quan trọng ghê gớm…”
“Chrestomanci là ai vậy?” Cat hỏi.
Đây là một cái tên khó đọc. Cat đọc nó theo kiểu đánh vần, cố nhớ lại cách phát âm của bà Sharp: KREST-OH-MAN-SI.
“Đọc vậy có đúng không bà?”
“Đúng đấy. Nhưng ông ta là ai thì con đừng thắc mắc làm gì, con yêu quý,” bà Sharp nói. “Mà con gọi là quan trọng thì vẫn còn chưa đủ đâu. Phải như bà biết ba con đã nói gì. Cứ theo như cách viết thì chắc là một điều gì đó mà không ai dám nói. Coi ba con đã nhận lại được thứ gì kìa! Ba chữ ký thứ thiệt! Lão Nostrum dám đánh đổi cả cặp mắt của lão lấy mấy thứ này cho coi. Trời! Con hên thiệt đó! Với mấy thứ này ổng sẽ chịu dạy con liền! Bất cứ thầy đồng nào ở xứ này cũng sẽ như vậy thôi.”
Vẻ hớn hở, bà Sharp bắt dầu cất các đồ vật trở vào hộp.
“Cái gì thế này?”
Một vì diêm nhỏ màu đỏ rơi ra từ cọc thư công việc. Bà Sharp cẩn thận nhặt lên và cũng cẩn thận như thế, bà mở nó ra. Còn chưa đầy một nửa số que diêm bằng các-tông mỏng dánh. Nhưng có ba que diêm đã đốt mà không bị xé khỏi tập diêm. Que thứ ba cháy dọc thân nhiều đến mức Cat nghĩ dám nó làm cháy hai que kia.
“Hừm,” bà Sharp nói. “Bà nghĩ con nên giữ lại món này.”
Bà trao tập diêm đỏ cho Gwendolen và nó bỏ ngay lập tức vào túi áo đầm cùng với đôi bông tai.
“Còn của con là món này, có chịu không hả con thân yêu?”
Bà Sharp nói với Cat, sực nhớ rằng nó cũng muốn có thứ gì. Bà chìa cho nó cành bạch thạch thảo. Cat đã dắt vào lỗ khuy cài áo cho đến ngày cành hoa đó rã rời thành từng mảnh.
Sống với bà Sharp. Gwendolen như lớn phổng lên. Tóc của nó có vẻ như ánh vàng hơn, mắt nó xanh thẫm hơn, và điệu bộ nó hớn hở, tự tin. Có thể Cat đã hơi tóp lại chút đỉnh để nhường chỗ cho con chị, nó cũng không biết nữa. Chẳng phải là nó không hạnh phúc. Bà Sharp đã tốt với nó không kém Gwendolen. Các Ủy viên Hội đồng thị trấn, cùng với các phu nhân của họ vẫn thăm hỏi nó mỗi tuần mấy lần và gặp ở phòng khách là họ vỗ vỗ lên đầu nó. Họ cũng đã gửi nó và Gwendolen đến trường học tốt nhất ở Wolvercote.
Ở đó Cat rất vui. Chỉ khổ một điều là Cat thuận tay trái, và các thầy cô cứ bắt phạt nó hoài khi chộp được nó đang viết bằng tay trái. Nhưng trường nào Cat học mà chả như thế, nó quen rồi. Nó có cả đống bạn. Thế mà, ở sâu thẳm đáy lòng, nó vẫn lạc lõng và cô đơn. Vậy là nó bám riết lấy Gwendolen vì con bé là gia đình duy nhất của nó.
Gwendolen nhiều khi rất bực bội với Cat, do quá bận rộn, và chỉ mong sao được thoát nợ.
“Cat, đừng có bám theo tao nữa,” Gwendolen vẫn nói vậy. “Liệu hồn đấy!”
Xong con bé thường nhét vội mấy cuốn sách bài tập vào hộc bàn rồi lỉnh nhanh sang nhà bên để học với lão Nostrum.
Lão Nostrum mừng húm được dạy dỗ Gwendolen để đổi lấy mấy lá thư. Mỗi năm một kỳ, bà Sharp trao cho lão một lá, bắt đầu từ lá cuối.
“Không đưa tất cả một lúc được, lỡ đâu lão nổi lòng tham thì sao?” Bà nói. “Để sau cùng ta mới đưa cho lão lá hấp dẫn nhất.”
Gwendolen tiến bộ vượt bực. Là một phù thuỷ triển vọng nên nó khỏi phải qua cuộc thi kiểm tra pháp thuật lớp một, mà nhảy thẳng vào lớp hai. Ngay sau Giáng Sinh, nó đã học gộp luôn cả hai lớp ba, bốn. Đến mùa hè năm sau, nó đã bắt đầu học lớp pháp thuật nâng cao. lão Nostrum coi nó là học trò cưng – lão nói vọng qua bờ tường giữa hai nhà với bà Sharp như vậy – và Gwendolen luôn trở về từ các buổi học ở nhà lão với vẻ hài lòng, rạng rỡ và hoan hỉ. Nó theo học lão Nostrum mỗi tuần hai tối, khệ nệ ôm theo chiếc hộp phép hệt như những người đi học nhạc. Thật ra, những bài học nhạc là thứ mà bà Sharp cố nhồi cho Gwendolen, phần tiền công mà bà trích từ khoản tiền mà bà quản lý giùm cho Hội đồng thị trấn. Vì thấy lão Nostrum không lấy công cán gì ngoại trừ mấy lá thư, nên Cat nghĩ bà Sharp làm kiểu này là rất không ngay thẳng.
“Bà phải dành dụm chút gì để đề phòng tuổi già chớ,” bà cáu kỉnh nói với Cat. “Bà nuôi nấng chúng mày có lợi lộc gì đâu, đúng không nào? Vả lại bà làm sao tin nổi chị mày vẫn nhớ đến bà một khi nó đã lớn lên và nổi tiếng. Ồ, không đời nào đâu. Bà không ảo tưởng về chuyện đó đâu.”
Cat biết lời bà Sharp có thể đúng lắm chớ. Nó thấy hơi hơi tội nghiệp cho bà, vì bà chắc chắn là tốt rồi, và giờ đây nó biết bản thân bà chả phải là một phù thuỷ giỏi giang gì. Chữ Phù Thuỷ có Bằng chứng nhận trên bảng hiệu trong tủ kính phòng khách nhà bà cho thấy bà thật ra chỉ là phù thuỷ ở đẳng cấp rất thấp. Người ta chỉ ghé nhà bà Sharp xin bùa khi không thể gặp được ba vị Phù thuỷ Chính hiệu ở cuối phố. Bà Sharp kiếm sống bằng cách làm chân rết cho ông Larkins ở cửa hàng lạc xoong. Bà kiếm cho ổng các loại Hàng độc – tức là chất liệu lạ dùng để luyện thần chú – từ mãi tít ở Luân Đôn. Bà rất tự hào về các mối quan hệ của bà ở Luân Đôn.
“Chứ sao,” bà thường nói với Gwendolen. “Bà có những mối quan hệ, bà có đấy. Bà có những người sẵn sang kiếm ngay cho bà một vài lạng máu rồng bất cứ lúc nào bà yêu cầu, dù đó là bất hợp pháp đấy nhe. Ai mà có được bà rồi thì khỏi sợ thiếu thốn gì cả.”
Mặc dù không nuôi ảo tưởng về Gwendolen, bà Sharp có lẽ vẫn hy vọng trở thành bà bầu của Gwendolen khi con bé lớn lên. Cat đoán vậy. Và nó thấy tội nghiệp cho bà Sharp. Nó biết chắc Gwendolen sẽ rũ bỏ bà như quẳng chiếc áo cũ khi con bé đã trở nên nổi tiếng. Cũng như bà Sharp, Cat không nghi ngờ gì về việc Gwendolen sẽ trở nên nổi tiếng. Vì vậy, nó nói:
“Lúc đó con sẽ lo cho bà.”
Nó không thấy ý tưởng đó hay ho cho lắm, nhưng cảm thấy cần phải nói vậy.
Bà Sharp mừng rơn. Để tưởng thưởng, bà thu xếp dạy cho Cat những bài học âm nhạc thực thụ.
“Vậy là ông thị trưởng khỏi kêu ca gì nhé,” bà nói.
Bà tin rằng làm như thế là một phát tên trúng hai con chim.
Cat bắt đầu học vĩ cầm. Nó nghĩ rằng mình tiến bộ khá nhanh. Nó tập dợt một cách cần cù. Nó chẳng bao giờ hiểu nổi vì sao những người mới dọn đến ở tầng trên cứ giẫm chân xuống sàn mỗi khi nó khởi sự chơi nhạc. Bà Sharp, bản thân bị điếc, cứ gật gù mỉm cười khi nó chơi và hết lời động viên.
Một tối nọ, khi Cat mải miết tập, thì Gwendolen xộc vào và ném một câu thần chú vào mặt nó. Cat hoảng hốt nhận ra mình đang nắm trong tay cái đuôi của một con mèo bự vằn vện. Đầu con mèo đang áp vào cằm nó, còn nó thì đang kéo cưa cây vĩ trên lưng con mèo. Cat buông vội con mèo. Thế mà con mèo vẫn kịp táp vào dưới cằm nó và cào nó đau điếng.
“Sao chị lại làm vậy?” Nó hỏi.
Con mèo đứng dưới cột vòm. Nhìn Cat lừ lừ.
“Vì mày chơi nhạc y như vậy đó!” Gwendolen đáp. “Tao chịu hết nổi rồi. Lại đây, Meo, meo.”
Con mèo cũng chả ưa gì Gwendolen. Nó cào lên cánh tay mà con bé chìa ra. Gwendolen chộp con mèo. Con mèo bỏ chạy, với Cat rượt đuổi và la ó đằng sau.
“Giữ nó lại đi! Đó là cây vĩ cầm của em mà! Giữ nó lại!”
Nhưng con mèo đã trốn mất tiêu, và đó cũng là đoạn kết của bài học nhạc.
Bà Sharp sững sờ trước cuộc trổ tài này của Gwendolen. Bà leo lên chiếc ghế ngoài sân và kể lại cho lão Nostrum qua bờ tường. Từ đó, câu truyện cứ lan rộng ra, đến tai tất cả mọi phù thuỷ và thầy đồng trong vùng.
Khu xóm này có đầy nhóc phù thuỷ. Những kẻ cùng phường cùng hội vẫn thích túm tụm lại với nhau. Chỉ cần bước ra khỏi cổng nhà bà Sharp, rẽ tay mặt ra đường Coven, Cat đã phải băng qua, ngoài ba tấm bảng Phù Thuỷ Chính Hiệu, còn có hai bảng Phục Vụ Lên Đồng, một bảng Thầy Bói, một bảng Chiêm Tinh, một bảng Pháp Sư Thiện Chí. Nếu rẽ trái, nó sẽ băng qua chiếc bảng ghi ÔNG HERRY NOSTRUM A.R.C.M, Giảng Dạy Môn Lên Đồng, một bảng Thầy Đoán Mệnh, một bảng Ma Thuật Mọi Lúc Mọi Nơi, một bảng Nhà Ngoại Cảm, và cuối cùng là cửa hiệu của ông Larkins. Không khí trên đường này, và nhiều con đường quanh nó, quả là đặt sệt mùi ma thuật.
Tất cả những người này đều có mối quan tâm rất lớn và hữu hảo với Gwendolen. Câu chuyện về con mèo gây ấn tượng ghê gớm nơi họ. Họ coi con mèo như một cục cưng của tạo hoá, và dĩ nhiên nó được gọi là Vĩ Cầm. Mặc dù vẫn xấu tính, gàn dở và kém thân thiện, Vĩ Cầm chả bao giờ phải lo đói. Đám phù thuỷ lại coi Gwendolen như một cục cưng bự hơn. Ông Larkins tặng quà cho nó. Pháp Sư Thiện Chí, một chàng trai vạm vỡ lúc nào cũng bức xúc chuyện cạo râu, cứ luôn lao vọt từ nhà ra mỗi khi Gwendolen đi qua và cứ trố mắt nhìn nó. Các bậc phù thuỷ khác nhau luôn luôn tìm tòi những câu thần chú đơn giản để tặng nó. Gwendolen rất coi thường những câu thần chú này.
“Họ tưởng tao là con nít chắc? Tao đã bỏ xa cả dặm mấy trò ấy rồi!”
Nó vẫn hay nói thế, gạt phăng mấy câu thần chú đời mới nhất qua một bên.
Bà Sharp, người luôn hoan hỉ được hỗ trợ thuật phù thuỷ, thường cẩn thận thu thập những câu thần chú và đem giấu biệt đi. Nhưng có vài lần Cat bắt gặp những câu thần chú lặt vặt nằm lay lắt. Nó không kềm được việc thử mấy câu này. Nó ước gì có được dù chỉ một phần nhỏ tài năng của Gwendolen. Nó luôn hy vọng rằng, mình chỉ là một đứa chậm phát triển, và một ngày kia, một câu thần chú sẽ tác động lên mình. Nhưng những câu thần chú không bao giờ hiệu nghiệm, ngay cả cái câu thần chú biến những nút áo bằng đồng thau hoá thành vàng mà Cat đặc biệt thích.
Nhiều Thầy Đoán mệnh cũng tặng quà cho Gwendolen. Nó nhận được một quả cầu pha lê từ thầy Chiêm tinh và một bộ bài từ Thầy Bói. Thầy đoán mệnh thì xem mệnh cho nó. Những thứ đó khiến Gwendolen trở nên vênh vang, đắc thắng.
“Tao sẽ nổi tiếng! Ông ấy nói chỉ cần tao đi đúng hướng là tao trị vì cả thế giới!” nó khoe với Cat.
Mặc dù Cat không hoài nghi sự nổi tiếng của Gwendolen, nó vẫn không thể hình dung con bé trị vì cả thế giới, và nó nói toẹt ra điều đó.
“Dù chị có lấy vua đi chăng nữa, chị cũng trị vì được một nước thôi chứ,” Cat phản bác. “Mà hoàng tử xứ Wales mới kết hôn năm ngoái rồi còn gì.”
“Có khối cách để trị vì, đâu phải chỉ cách đó, đồ ngốc!” Gwendolen đốp lại. “Lão Nostrum có rất nhiều ý tưởng cho tao, mới khởi đầu thôi đó. Nhớ nè, sẽ có vài trở ngại. Sẽ có một sự thay đổi bởi vì tao sẽ phải vượt qua cái đều tệ hại nhất, và sẽ có một Kẻ-Lạ-Mặt-Tăm-tối thống trị. Nhưng khi lão Nostrum nói tao sẽ trị vì thế giới thì mấy ngón tay của tao cứ run bật cả lên, cho nên tao biết đó là sự thật!”
Có vẻ như sự tự tin cuồng nhiệt của Gwendolen không còn giới hạn nữa.
Ngày hôm sau, cô Larkins Đoán mệnh gọi Cat đến nhà và đề nghị xem mệnh cả cho nó.