Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại: Tập 1 – Đụng Độ Thần Thú của tác giả Lari Don, cũng như link tải ebook Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại: Tập 1 – Đụng Độ Thần Thú miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại: Tập 1 – Đụng Độ Thần Thú
LINH THÚ HUYỀN THOẠI không chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Họ có thật, và họ đang cần sự giúp đỡ.
Chẳng hề muốn nối nghiệp mẹ làm bác sĩ thú y nhưng Helen bất đắc dĩ chữa trị vết thương trên vó ngựa, hay nói đúng hơn, trên vó một sinh vật nửa ngựa, nửa người – một chàng nhân mã. Thế là cô bé học trò sống ở Scotland thế kỉ 21 đột ngột bị cuốn vào cuộc phiêu lưu phi thường ngập tràn bùa phép, yêu thuật, sát cánh cùng rồng, nhân mã, hoa tiên và các linh thú huyền thoại khác…
Review nội dung sách Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại: Tập 1 – Đụng Độ Thần Thú
Ưu điểm:
- Thế giới giả tưởng phong phú: Lari Don đã xây dựng một thế giới giả tưởng đầy màu sắc với những sinh vật huyền bí, phép thuật kỳ diệu và những cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm. Bạn đọc, đặc biệt là các bạn nhỏ yêu thích thần thoại, sẽ bị cuốn hút bởi thế giới đầy mê hoặc này.
- Nhân vật đáng yêu, gần gũi: Bộ đôi nhân vật chính, Conor và Abeke, được xây dựng với tính cách đối lập nhưng bổ sung cho nhau. Hành trình của họ cùng những người bạn đồng hành mang đến nhiều cung bậc cảm xúc, từ hồi hộp, gay cấn đến hài hước, dễ thương.
- Lối viết đơn giản, dễ hiểu: Với lối viết đơn giản, dễ hiểu, “Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại: Tập 1 – Đụng Độ Thần Thú” là cuốn sách phù hợp cho mọi lứa tuổi, đặc biệt là các bạn nhỏ mới làm quen với thể loại fantasy.
Nhược điểm:
- Cốt truyện chưa thực sự đột phá: Cốt truyện của tập 1 có phần đơn giản, dễ đoán, chưa thực sự tạo được nhiều bất ngờ cho người đọc.
- Thiếu chiều sâu tâm lý nhân vật: Do tập trung vào yếu tố phiêu lưu, hành động nên tác giả chưa khai thác sâu tâm lý nhân vật. Các nhân vật vẫn còn khá một chiều, chưa để lại nhiều ấn tượng.
Kết luận: “Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại: Tập 1 – Đụng Độ Thần Thú” là cuốn sách mở đầu khá ổn cho một series fantasy dành cho thiếu nhi. Truyện có thế giới giả tưởng được xây dựng kỹ lưỡng, nhân vật đáng yêu và lối viết dễ đọc. Tuy nhiên, cốt truyện còn khá đơn giản và thiếu chiều sâu có thể khiến một số độc giả cảm thấy chưa thỏa mãn.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Về bộ truyện Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại
Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại: Tập 1 – Đụng Độ Thần Thú là phần đầu tiên trong bộ truyện BIÊN NIÊN SỬ LINH THÚ HUYỀN THOẠI Lấy cảm hứng từ thần thoại, truyền thuyết, truyện cổ dân gian…bộ sách đã được trao giải thưởng Scottish Children’s Book Award uy tín của Scotland.
Bộ truyện Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại gồm 4 tập với các chủ đề sau
- TẬP 1 – ĐỤNG ĐỘ THẦN THÚ
- TẬP 2 – LANG ÂM VÀ NHẠC KHÍ
- TẬP 3 – KHÚC HẢI CA DỮ DỘI
- TẬP 4 – MÊ CUNG MA THUẬT
Nếu các bạn yêu thích những tác phẩm phiêu lưu mang yếu tố thần thoại, kì ảo như: Biên niên sử Narnia, Chúa tể của những chiếc nhẫn hay Harry Potter… chắc chắn Biên niên sử linh thú huyền thoại sẽ không làm bạn đọc phải thất vọng. Cuộc phiêu lưu của Lari Don sẽ “thôi miên” độc giả ngay từ trang đầu tiên.
Giới thiệu về tác giả Lari Don
Lari Don sinh tại Chile, từng chu du khắp Nam Mĩ và vùng Caribbean khi còn là một em bé tí xíu, lớn lên ở vùng đông bắc Scotland và hiện đang sống tại thủ đô Edinburgh. Cô là tác giả của hơn 20 cuốn sách dành cho trẻ em. Phần lớn các tác phẩm của Lari Don lấy cảm hứng từ thần thoại, truyền thuyết, truyện cổ dân gian của Scotland và nhiều quốc gia trên thế giới. Tập đầu tiên trong bộ Biên niên sử linh thú huyền thoại – Đụng độ thần thú – được trao giải thưởng Scottish Children’s Book Award uy tín của Scotland.
Đọc thử sách Biên Niên Sử Linh Thú Huyền Thoại: Tập 1 – Đụng Độ Thần Thú
Chương 1
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Vó ngựa, chầm chậm in dấu trên con đường tối mịt mù dẫn tới phòng phẫu thuật kiêm nhà riêng của vị bác sĩ thú y.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Hơi thở cậu bé đọng thành những đám mây nhỏ lơ lửng giữa không khí, cậu thở hắt ra, đau đớn mỗi khi chiếc móng thứ tư chạm đất.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Helen gấp nhật kí lại sau khi cặm cụi viết về những ngày học ở trường, các tiết luyện vĩ cầm, mấy buổi trà chiều và đống bài tập về nhà. Cô tự hỏi liệu mình có thể chỉ viết: “Y như hôm qua” không, bởi thật sự mấy tuần nay cô chẳng làm được gì mới mẻ. Y như hôm qua, cô vẫn chưa tìm ra giai điệu vĩ cầm hoàn hảo nhất. Cô thở dài. Chỉ còn một tuần nữa là đến buổi hòa nhạc.
Helen cất quyển nhật ký lên giá cao nhất hòng tránh Nicola vớ được rồi vẽ bậy vào, sau đó bước tới kéo mành che cửa sổ. Một bóng dáng lướt qua vệ đường. Ngựa? Cô đẩy cửa sổ rộng thêm chút nữa.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Con ngựa này trông có vẻ lạ, chân bước khập khiễng, tay nài ngựa dường như chúi quá sâu về phía trước, và không thấy đầu con ngựa đâu. Chắc con ngựa đang cúi đầu rất rất thấp và đang chật vật di chuyển trên đường mòn.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Lộc cộc lộc cộc sột soạt.
Mẹ sẽ không vui lắm nếu có khách vào giờ này. Sau khi bị một con chó lạ dọa sợ hết hồn, mẹ đã dành trọn buổi tối giải cứu lũ cừu mắc kẹt trong hàng rào dây kẽm gai, và giờ mẹ đang ngâm mình trong bồn tắm nước nóng với một cuốn sách cùng chút bánh quy. Bố hẳn cũng không hứng thú với việc chuông cửa réo làm Nicola tỉnh giấc. Bố đang gõ máy tính, cố hoàn thành mấy đầu việc khẩn cấp.
Nếu chỉ đơn giản là chuyện một chú ngựa con bị đá găm vào móng thì Helen hoàn toàn có thể đưa cho khách cây gắp đá và đèn để họ tự giải quyết.
Cô rón rén xuống nhà, vớ lấy áo khoác và ủng, thầm mong có thể chuồn được ra sân trước khi người khách nhấn chuông và đánh thức cả nhà.
Nhanh nhất có thể, Helen mở cửa trước, đôi ủng xỏ vội xộc xệch. “Chờ một chút.” Cô thì thầm.
Chưa trùm xong áo, cô đã thấy một cậu bé để ngực trần, ngồi trên thân ngựa màu hạt dẻ, đứng trước cửa nhà.
Không. Cậu bé không ngồi trên lưng ngựa… Cậu bé ấy chính là con ngựa!
Trông như thể cậu bé và con ngựa hòa làm một.
Helen đứng sững trong vài giây, cái áo nỉ đỏ vẫn quấn ngang cổ. Cô lắc đầu thật mạnh, kéo áo xuống và chăm chú nhìn lần nữa.
Cậu bé có đôi chân, lưng và đuôi ngựa.
Con ngựa có đầu, tay và ngực của người.
Cái đầu-cậu-bé nói, vẻ bình tĩnh: “Này nhóc, ngươi có thể chữa bệnh cho ngựa không?” Cậu chỉ vào chân sau. Một vết rạch sâu nứt toác đầm đìa máu.
Helen ngoái đầu, có vẻ như chưa ai trong nhà bị đánh động.
“Suỵttttt.” Cô xỏ tay áo, tóm chùm chìa khóa treo sau cánh cửa và bước vội ra sân.
Cô không nói gì, bởi thật ra cô chẳng nghĩ ra được điều gì đủ tế nhị để nói. Helen dẫn cậu nhóc người ngựa khập khiễng bước vào phòng phẫu thuật dựng bên hông nhà.
Cô đẩy cánh cửa kéo, bật đèn và đưa cậu bé vào trong. Cậu ấy nheo mắt bởi ánh đèn lóa trên các kệ tủ trắng loáng và dụng cụ kim loại sáng bóng, tập tễnh bước vào, bốn móng đập xuống nền xi măng ồn ào.
“Suỵttttt!”
Helen nhìn cậu bé, lần đầu tiên cô có đủ ánh sáng để quan thật kĩ cậu ấy. Nhưng dù đèn có sáng cỡ nào, cô vẫn không thể tin những gì mình đang tai nghe mắt thấy.
Giờ cô đã nhớ ra tên sinh vật có đầu người mình ngựa. Nhân mã. Nhưng nhân mã chỉ là cái danh thần thoại của một loài linh thú trong truyền thuyết. Chúng không có thật. Helen nghĩ ngay cả thời Hy Lạp cổ đại có khi cũng chẳng tồn tại loài nhân mã, nói gì đến miền đông Scotland thế kỉ hai mốt này.
“Anh là nhân mã?
“Ừ. Còn ngươi là y sư. Hãy chữa chân cho ta.”
“Tôi không phải là bác sĩ thú y. Mẹ tôi mới là bác sĩ.”
“Vậy hãy cho gọi bà ta…”
Một cơn gió đông buốt cóng thổi ào vào phòng. Helen vội khép cửa. Cửa vừa được kéo kín, trong bụi cây cách đó ba bước chân vang lên tiếng làu bàu thất vọng của một sinh vật ẩn núp nãy giờ. Giờ hắn không thể tiếp tục quan sát tên nhân mã và cô nhóc có mái tóc quăn đen. Hắn nên kiên nhẫn chờ đến khi con ngựa non chui ra, hay quay về báo với Chủ Nhân rằng tên nhãi xuẩn ngốc ấy đã lôi kéo cả con người vào cuộc? Helen kéo cửa cho đến khi nghe thấy tiếng “kịch”, cửa khép chặt. Lẽ ra cô không nên để người lạ vào phòng phẫu thuật của mẹ. Cô không muốn bất kì ai thấy ánh sáng lọt ra từ căn phòng này.
Cô quay lại với chàng nhân mã đang đứng giữa phòng. “Mẹ tôi chưa bao giờ tin vào sự tồn tại của nhân mã, người khổng lồ, mỹ nhân ngư hay bất kì điều gì tương tự. Mẹ chỉ tin duy nhất sách khoa học thôi. Và nếu mẹ không tin anh, chắc mẹ khó lòng đồng ý băng bó cho anh.”
“Ngươi có tin ta không?”
Helen săm soi cậu bé từ xa. Cậu quắc mắt lườm cô.
Đám lông mượt bóng trên thân ngựa có vẻ cùng loại với lông trên lưng và bụng cậu bé. Mớ tóc rối nùi trên đầu cậu chung màu đỏ rực với lông ngựa. Tóc cậu dài thượt, rũ xuống ngang vai, một nhúm tóc được buộc thành túm nhỏ lửng lơ trước trán. Helen để ý thấy da cậu bé ngang dọc các vết xước và bầm tím. Có vẻ như gần đây anh chàng người ngựa này đã dính kha khá chấn thương.
“Ngươi có tin ta không?” Cậu bé lặp lại.
Trông cậu bé không giống trò lòe trong rạp xiếc hay diễn viên kịch pantomime[1]. Xem ra chỉ có một cách để xác định…
Helen đã quá quen với tụi con trai ở sân chơi và vô số ngựa trên cánh đồng. Cô chẳng sợ gì sất. Cậu nhóc người ngựa này sẽ chẳng dọa nổi cô.
Cô tiến lại, vươn tay vuốt dọc từ lưng cậu bé xuống đến sườn ngựa. Cậu co vai, rõ ràng là vô cùng khó chịu khi bị sờ nắn, nhưng không hề tỏ ra ngại ngùng. Da cậu rất ấm, đám lông phủ trên đó cũng vậy. Hoàn toàn không có khớp nối nào.
“Có, tôi tin anh.”
“Vậy ngươi băng bó cho ta đi.”
“Không, tôi không thể. Tôi không phải bác sĩ thú y. Phải mất nhiều năm học đại học mới làm được việc ấy. Hiện tôi còn chưa vào cấp hai.”
“Mẹ ngươi không truyền kỹ năng và kiến thức cho ngươi à? Ngươi không biết quan sát và học hỏi người lớn sao?”
Helen biết cách phủi sạch lông chó khỏi bàn mổ trong phòng tiểu phẫu thú cưng, biết cách dọn dẹp đống phân và nước tiểu của ngựa trên sàn xi măng. Cô học các bác nông dân cách đỡ đẻ cho cừu và cô có thể kể tên các loại thuốc tẩy giun thông thường. Nhưng thế là đủ, cô không hề muốn biết nhiều hơn nữa.