Bình Minh Ngủ Say
Ba năm trước, một tin dữ lan truyền về Đế Đô. Hoàng thái tử Ryan đã hy sinh dũng cảm tại biên cương, thậm chí hài cốt cũng không thể tìm thấy.
Đế quốc đã mất một vị thái tử tuấn mỹ như thiên thần, mất đi một trong những tấm gương mạnh mẽ nhất của thế kỷ này.
Khương Kiến Minh, sinh viên quân đội bình thường, sau khi tốt nghiệp đã bước vào chiến trường xa xôi, với hy vọng thu thi cho tiểu thần hạ của mình.
Dù được biết là người yếu đuối, không có khả năng chiến đấu, anh đã phải đối mặt với sự châm biếm và tiếc nuối của nhiều người, nhưng cuối cùng, anh đã trở thành một tài năng chiến trường khi máu và súng đẫm đầy đất, chiến thắng sau trận đấu đẫm máu.
Ở phía sau anh, hơn một lần, có vô số người tôn sùng anh với tư cách là “Thống soái”.
Mọi sinh vật dị thường đều run sợ trước sức mạnh của anh.
Hải tặc vũ trụ đối với anh vừa yêu vừa hận….
Khương Kiến Minh, mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi chỉ là một người yếu đuối đau ốm mà thôi.”
Cư dân của Đế chế: “?”
Khi hoàng đế từ địa ngục trở về thế giới thực, anh đã đối mặt với câu chuyện huyền thoại về người yêu của mình, khuấy động các ngôi sao xa xôi. Lạnh lùng, hoàng đế nói: “Vô nghĩa. Thống soái chỉ là một người yếu đuối đau ốm mà thôi… Vậy nên, ai dám để Thống soái lên robot hôm nay?”
Đế chế: “???”
Hãy trải qua những tháng năm khô héo đó, bước qua bức tường đổ nát của nền văn minh cổ xưa, trước khi ánh bình minh của loài người lên, hãy thức tỉnh trong tim chúng ta.
**Vui lòng tiếp tục phần tiếp theo**Giới thiệu sách: Giữa không gian lớn như vậy của gia Á Tư Lan, từng âm thanh kim loại của chiếc đồng hồ treo tường kiểu địa cầu cổ điển như vang vọng êm dịu. Không gian tràn ngập với những kệ sách gỗ sơn mài và những cuốn sách giấy cổ xưa. Khương Kiến Minh gọi tên “Ryan” một cách nhẹ nhàng, thở dài sau đó nhấc đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh: “Tiểu điện hạ, tôi đã nói rồi, người chết cũng không nên xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa.” Nhưng bất ngờ, giấc mơ yên bình đột ngột bị rạn nứt, vết nứt chia hoàng thái tử trẻ trung thành hai. Không chỉ vậy, kệ sách, cửa sổ thủy tinh, cây cối, bàn đọc sách, thậm chí cả tờ thơ trước mắt, tất cả biến thành mảnh vụn tan tác trong giấc mơ. Chỉ có chữ viết giống như con bướm đen đuổi theo ánh sáng, nhẹ nhàng bay khỏi tờ giấy trắng. Khương Kiến Minh đẩy tập thơ ra một bên, trấn tĩnh: “Nếu muốn báo mộng, hãy đến với Trần Hán Khắc lão nguyên soái trong giấc mơ, để tìm câu trả lời về nơi mà hài cốt của hoàng thái tử đã chết nằm ở…”.ấn tượng thân ảnh Hoàng thái tử Ryan dần tan biến trước mắt. Khương Kiến Minh không bận tâm, tự nói: “Không cần quá lo lắng.” Tuy nhiên, những nghi vấn về sự tồn tại thực sự của hài cốt bắt đầu nảy lên. Sau ba năm, liệu hài cốt có bị con kền kền hoặc chó xấu ăn mòn không? Răng rắc… Khi những câu hỏi sắc bén phát ra, hình bóng trước mắt đổ sụp. Khương Kiến Minh nhắm mắt lại, và sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu tan biến, bước vào bóng tối…Được dẫn dắt vào một giấc mơ bí ẩn, Khương Kiến Minh từ từ mở mắt ra. Trước mắt là những kiến trúc xanh tươi của Học viện quân sự Đệ Nhất Đế Quốc Khải Áo, kèm theo ánh sáng mặt trời phản chiếu lấp lánh dưới ánh nắng. Anh cảm thấy đau đầu và nắm chặt tay, chống đỡ cơ thể mình dậy từ chiếc ghế dài. Anh thầm tự hỏi về cuộc chiến giữa các vì sao, liệu họ có kền kền và chó sao không? Sau đó, anh chạm vào trở lại thực tại, bước ra khỏi bóng râm và quay trở về ký túc xá…Nhưng trên đường, anh bất ngờ va phải vào một người khác, cảm giác đau đớn lạ kỳ lan rộng trong cơ thể. Một tiếng kinh hoảng vang lên: “Tàn phế! Tàn… Tàn tinh nhân loại!?” Khương Kiến Minh nhìn chằm chằm vào hai học sinh quân đội đứng trước mắt, biết rằng họ mới là tân tinh nhân loại, được gọi là “tinh cốt”. Từ khi bức xạ sóng đen giáng xuống, việc có tinh cốt hay không trở thành biểu tượng cho “Tân tinh” hay “Tàn tinh nhân loại”. Trước sự viễn tưởng lạ kỳ này, Anh bước tiếp vào chuyến phiêu lưu mới…Không sao cả bạn ơi, đừng lo lắng! Chúng ta thực sự không cần phải lo lắng về điều đó. Khương Kiến Minh không cần sự giúp đỡ đâu, anh ta tự mình đứng thẳng và lắc đầu. Anh ấy đề cập rằng không có vấn đề gì cả. Cậu bé tóc nâu càng thêm lo lắng, nhưng cuối cùng họ cũng nhận ra không có gì phải lo lắng cả.
Khương Kiến Minh có vẻ gầy gò, da trắng bệch, nước da cũng không còn sức sống. Tuy vậy, ánh mắt đen nhánh của anh ấy cực kỳ trầm tĩnh và bao dung, tạo nên một khí chất khiến người ta thực sự khâm phục.
Đến phòng khám không cần thiết đâu, Khương Kiến Minh rất tử tế nói. Hai chàng trai kia ngạc nhiên trước bảng điểm của Khương Kiến Minh, với những thành tích rất chất lượng. Sự tò mò của họ không ngừng tăng lên khi họ khám phá những điểm số cao không ngờ trên bảng điểm này.
Việc học về chiến thuật, lịch sử, và nhiều lĩnh vực khác cũng được thể hiện rõ trên bảng điểm này. Điều đáng chú ý là nhận xét của viện trưởng về Khương Kiến Minh, với những dòng chữ đầy ý nghĩa: “Thiên kiêu kỳ tài, mỹ ngọc sinh tỳ”.
Bình Minh Ngủ Say của tác giả Nhạc Thiên Nguyệt thực sự là một cuốn sách đáng đọc.