Bố Con Cá Gai – Cho Chang In
Có những câu chuyện luôn ấm áp trong lòng độc giả qua từng mùa, và “Bố con cá gai” chính là một trong số đó, đã trở thành trái tim của độc giả tại Hàn Quốc suốt nhiều năm qua. Một tấm lòng dũng cảm của một cô bé chiến đấu với căn bệnh từ khi mới ba tuổi, đến gần mười tuổi trong bức tranh đầy màu sắc của cuộc sống. Dù mệt mỏi, em bé vẫn luôn lạc quan, dễ chịu việc tiêm thuốc, với những sở thích nhỏ như kẹp tóc với bạn Eun Mi, xếp hình tàu cướp biển hay mơ mộng cùng bộ truyện “Bảy viên ngọc rồng”.
Nhưng bố của em thì khác biệt, một ông bố hơi lơ đãng, có thể khiến người đọc cảm thấy một chút buồn phiền, hay thậm chí tức giận! Ông là “Bố cá gai” – một người cha khá lạ thường – luôn đặt con trên hết thứ khác trong cuộc sống của mình, thậm chí cả cuộc sống chỉ xoay quanh việc chăm sóc em bé cá gai bé nhỏ nhắn.
Xuất phát từ năm 2000, câu chuyện cảm động về “Bố con cá gai” của Cho Chang In đã chạm đến lòng người đọc, trở thành một trong những câu chuyện về tình cha được yêu thích nhất tại Hàn Quốc.
Một câu chuyện rất cảm động. Mình đã không thể ngăn được nước mắt khi đọc phần kết của cuốn sách. Em bé Daum, dù chỉ mới mười tuổi, đã chiến đấu dũng cảm với căn bệnh ung thư máu trắng; dù đau đớn, nhưng em vẫn kiên cường và luôn đầy lạc quan. Được biết đến là một cô bé thông minh, hiểu biết và rất ngoan. Tình yêu và quan tâm mà em dành cho bố trải đều từng khoảnh khắc. Lúc nào em cũng lo lắng và tự hỏi: “Bố cảm thấy thế nào? Bố có buồn không?”
Bố của Daum, một người bố luôn đau đầu với việc bố trí chi phí viện phí và đồng thời truyền động viên cho con chiến đấu với căn bệnh ung thư. Từ câu chuyện, chúng ta cảm nhận được tình yêu lớn lao mà ông dành cho Daum, tình yêu mà có lẽ tất cả các người cha trên thế giới cũng như vậy. Con cái đặt lên trên hết, con là cả cuộc sống. Con là nguồn sức sống, hy vọng lớn lao hơn cả.
Tình yêu thương giữa hai bố con đã khơi gợi nhiều xúc động trong lòng mình. Dù cái kết có đúng lý hoặc không, nhưng với mình vẫn là một cái kết buồn. Daum đã vượt qua được cuộc chiến với căn bệnh ung thư khốc liệt, nhưng liệu còn khó khăn nào mà em không vượt qua được? Nhưng sức mạnh tinh thần của Daum chắc chẳng thể so với việc không còn người yêu thương và hiểu biết em như bố em nữa.
Mình có một người bạn thân từ lâu. Người đó có một đứa con mắc phải căn bệnh nan y. Anh không bao giờ than trách về nỗi đau, cũng không ngừng cống hiến cho đứa trẻ. Tôi vô tình hỏi: “Con trẻ sao rồi?” Anh chỉ cười nhẹ và nói rằng đứa trẻ đang dần hồi phục. Nhưng bệnh tình chẳng bao giờ dễ chịu như vậy. Thời gian trôi qua, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Đến một ngày, chỉ một lần, anh mới chia sẻ rằng: “Hy vọng của tôi là gì? Đó chính là ước ao gánh bớt phần nào của nỗi đau cho con. Nhưng mà, tôi không thể.” Đó thật khó chịu đựng…
Câu nói của người bạn đã khiến mình lòng xúc động và muốn viết ra cuốn tiểu thuyết này. Mỗi khi viết câu chuyện, mình không khỏi thở dài, và đôi khi phải ngừng viết suy nghĩ. Tuy nhiên, mình muốn thể hiện câu chuyện này, để hy vọng của người bạn không bị phai nhạt cho đến giây cuối cùng.
Mình đã mất cha từ khi còn nhỏ. Đó chỉ một ký ức mờ nhạt về hình bóng cha. Người để lại thế giới như chiếc lá rơi trong làn gió se lạnh. Sự chế giễu hoặc lòng thương cảm của thế giới dành cho một đứa trẻ không cha, mình đã dần thích nghi từ thời thơ ấu. Biết đâu, chính cử chỉ ấy đã làm mình hoài nghi và mong muốn một người cha. Mình chẳng trách móc cha, nhưng cũng không nhớ đến cha. Đây là cách mà mình tự vệ trước nỗi đau.
Và rồi mình viết nên một cuốn sách về tình cha ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Điều này bắt nguồn từ cảm xúc khi trở thành cha của một đứa trẻ, và mong muốn có thể trao lòng yêu thương qua từng trang sách, thay cho lời hứa của một người cha tốt.
Mình muốn gửi lời biết ơn sâu sắc tới Viện trưởng Choi Kwang Won, Bệnh viện Y học Gia đình Ansan, người đã hỗ trợ và giúp đỡ mình trong suốt quãng thời gian viết sách này.
Trên một hòn đảo giữa mùa đông lạnh lẽo,
Cho Chang-In
Hãy cùng trải nghiệm “Bố Con Cá Gai” của tác giả Cho Chang In.