Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Bong Bóng của tác giả Nonami Asa & Đỗ Phan Thu Hà (dịch), cũng như link tải ebook Bong Bóng miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Bong Bóng là một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng, sâu lắng của tác giả Nonami Asa, được xuất bản lần đầu tiên vào năm 2016. Cuốn sách đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của đông đảo độc giả và trở thành một trong những tác phẩm bán chạy nhất tại Nhật Bản.
Giới thiệu sách Bong Bóng
Cuốn sách “Bong Bóng” kể về cuộc phiêu lưu của Izumi Shouto, một chàng trai bơ vơ, lang thang trong tuổi trẻ của mình. Không có ngôi nhà, không người thân, không gì cả. Cuộc sống của Izumi dường như trống rỗng… cho đến khi anh gặp một bà cụ giản dị ở một khu vực núi heo hút, cùng với một chú chó nghịch ngợm. Câu chuyện này thấm đẫm niềm tin, niềm tin vào những điều tốt đẹp, nhỏ nhặt nhưng đủ để khiến ta rơi nước mắt.
“Bong Bóng” là câu chuyện đậm chất Nhật, với bối cảnh miền núi Nhật Bản, mô tả một lối sống chậm rãi và đầy tình yêu thương.
Izumi Shouto, một người không có nơi để đi, không có người để dựa dẫm, lang thang trên đường phố và sống qua ngày bằng nghề trộm cắp. Cuộc đời của Izumi thay đổi khi anh tình cờ cứu giúp bà cụ lớn tuổi. Dần dần, Izumi trải qua sự thay đổi và cảm nhận được tình thương từ mọi người xung quanh.
Cuộc hành trình trở lại con đường lành mạnh của Izumi không hề dễ dàng, có thể đau khổ, nhưng cuối cùng, cánh cửa để trở về cuộc sống bình thường đã được mở ra. Với lối viết nhẹ nhàng và câu chuyện sâu sắc, “Bong Bóng” đủ sức chạm đến lòng người, khiến ta rơi nước mắt và cảm nhận những niềm tin trong cuộc sống.
Review nội dung sách Bong Bóng
Ưu điểm
- Câu chuyện cảm động về tình yêu thương: “Bong Bóng” xoay quanh câu chuyện của Shouto, một người đàn ông trẻ tuổi bất hạnh, mất đi người vợ và đứa con gái sơ sinh trong một tai nạn xe hơi. Sau biến cố đó, Shouto trở nên chán nản, tuyệt vọng và chỉ muốn tìm đến cái chết. Tuy nhiên, cuộc sống của anh đã thay đổi hoàn toàn khi anh gặp gỡ Kokoro, một cô bé mồ côi vui vẻ, lạc quan. Kokoro đã mang đến cho Shouto niềm hy vọng và giúp anh dần dần hàn gắn những vết thương lòng.
- Nhân vật được xây dựng chân thực, sinh động: Tác giả Nonami Asa đã xây dựng những nhân vật trong “Bong Bóng” một cách chân thực, sinh động. Mỗi nhân vật đều có câu chuyện riêng, với những khó khăn, thử thách và những ước mơ, hoài bão. Nhờ vậy, người đọc có thể dễ dàng đồng cảm và thấu hiểu cho họ.
- Bối cảnh Nhật Bản thơ mộng: Cuốn sách được lấy bối cảnh tại một thị trấn nhỏ ở Nhật Bản, với khung cảnh thiên nhiên thơ mộng và thanh bình. Bối cảnh này đã góp phần tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng, ấm áp cho câu chuyện.
- Văn phong nhẹ nhàng, sâu lắng: Tác giả Nonami Asa sử dụng lối viết nhẹ nhàng, sâu lắng, đi vào lòng người. Những câu văn của bà tuy giản dị nhưng lại chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc về tình yêu thương, lòng vị tha và giá trị của cuộc sống.
Nhược điểm
- Mạch truyện đôi lúc hơi chậm: Mạch truyện của “Bong Bóng” đôi lúc hơi chậm, khiến cho người đọc cảm thấy hụt hẫng.
- Kết thúc có phần hụt hẫng: Kết thúc của “Bong Bóng” có phần hụt hẫng, khiến cho người đọc mong muốn được biết thêm về số phận của các nhân vật.
Nhìn chung, “Bong Bóng” là một cuốn tiểu thuyết hay và đáng đọc dành cho những ai yêu thích những câu chuyện nhẹ nhàng, cảm động về tình yêu thương và lòng vị tha. Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và những bài học quý giá về cuộc sống.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Đọc thử sách Bong Bóng
Mở đầu
Gã mặc kệ đèn đỏ, cứ thế băng qua giao lộ, ngay lập tức, tiếng còi xe chói tai rúng động cả không gian. Theo phản xạ, người gã co rúm lại, tay lái lảo đảo.
“Thằng khốn, mày chán sống à!”
Giọng chửi rủa của một người đàn ông vẳng lại từ đâu đó. Vội vàng định thần, Izumi Shouto thoáng hếch cằm, cắm đầu chạy về phía con đường tối tăm phía bên kia giao lộ. Gã không thông thuộc địa hình khu này nhưng cứ phải chạy bừa chứ chẳng còn cách nào. Gió rít qua tai, Shouto cảm giác dường như tiếng động cơ chiếc xe gắn máy gã cầm lái đang đuổi theo gã.
Gã chạy đến một khu nơi nhà cửa nằm xen kẽ ruộng đồng. Ánh sáng hắt ra từ những căn nhà chỉ dừng lại ở vài ngọn đèn leo lét ngoài cổng. Đến cả đèn đường cũng chẳng có. Chạy giữa con phố tối thui, thích thì gã rẽ, hứng lên lại rồ ga phóng thẳng. Giữa đường, gã lòng vòng dưới một triền đồi thoai thoải. Một lúc lâu sau, gã chỉ thấy ruộng đồng thẳng cánh cò bay, mãi sau mới vào khu dân cư.
Ngay khi gã rẽ ở một góc cua, đèn pha xe cub rọi thẳng bức tường bê tông. Gã lập tức bẻ lái sang trái rồi chạy men theo tường, bóng tối ngày càng mịt mùng bủa vây lấy gã. Cây to nối tiếp nhau. Có vẻ nơi này là công viên hay đền thờ gì đó. Đến đây, Shouto mới dám nới lỏng tay lái chiếc xe ăn trộm vài tiếng trước và liếc vào gương chiếu hậu, chưa an tâm, thậm chí gã còn quay người nhìn ra sau. Ổn rồi. Không thấy bóng người đuổi theo.
Gã dừng xe dưới một gốc cây, tắt máy, gạt chân chống, đoạn nhìn quanh quất. Phía đằng xa, những đốm sáng có lẽ là đèn đường tạo thành một dải. Xa hơn nữa, ánh đèn của những ngôi nhà le lói như ánh trăng vàng vọt. Giả sử có ai ở đây, còn lâu gã mới biết. Nhưng đồng thời, màn đêm này cũng sẽ che giấu Shouto. Gã tháo chiếc mũ bảo hiểm nửa đầu chẳng biết khổ chủ là ai, cầm lấy cái túi xách nữ treo trên tay lái rồi đi vào màn đêm.
Đến tận đây chắc là được rồi.
Ban đầu, gã định bụng sẽ bước từ tốn và phớt tỉnh hết sức. Song chẳng hiểu sao gã lại không ngừng hối hả. Đôi chân cứ thế thoăn thoắt. Gã có cảm giác hơi thở cùng tiếng quần áo sột soạt to hẳn lên. Như bị âm thanh ấy thúc ép, gã tiến vào màn đêm.
Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay đúng là đen như mực.
Hồi sau, gã mới dần giảm tốc, vừa rảo bước gã vừa nắm chặt tay rồi lại mở ra, đoạn đưa lên trước mặt. Ngay cả trong bóng tối thế này, gã vẫn biết ngón trỏ của mình bẩn thỉu và đen đúa. Gã bèn lôi con dao bướm từ trong túi áo khoác ra. Gã bật lưỡi dao, cả trên đó cũng dính thứ nhớp nháp màu đen.
Thôi xong.
Có lẽ lúc ấy gã trượt tay. Gã chỉ định vung dao như mọi lần thôi mà. Vì mục tiêu gã nhắm đến là túi xách của cô ta. Là tiền. Vậy nên gã chỉ muốn hù cho đối phương sợ, nếu được thì hét váng lên chút đỉnh là đủ rồi. Gã rất khoái nghe tiếng phụ nữ la hét từ đằng sau lưng. Không cần to lắm, chỉ cần “Á”, “Ối,” gã đã sướng rơn trong bụng.
Song đêm nay, mọi chuyện lại chệch theo hướng khác. Chẳng rõ do xe không chịu giảm tốc hay do gã căn sai khoảng cách, nhưng tóm lại, trong một khắc, gã cảm nhận mình vừa húc mạnh vào một thứ gì đó, vài giây sau, con dao đã đâm thủng áo của đối phương, đồng thời cắm sâu vào da thịt, khiến chấn động truyền đi khắp lòng bàn tay gã. Ủa, chết tiệt, vừa nghĩ đến đấy, gã liền rút dao ra, hình như nạn nhân ít nhiều có phản kháng. Gã nhớ cô ta kêu “Hự” một tiếng. Lúc đó, gã luồn tay cầm dao vào phần tay cầm chiếc giỏ xách cô ta đeo trên vai, đoạn rồ ga hết cỡ. Đến cả thời gian quay đầu lại nhìn, gã còn chẳng có.
Lúc ấy không nghe thấy tiếng hét thất thanh nào. Nói vậy nghĩa là cô ta ngã xuống? Cô ta chết rồi ư?
Càng lúc hơi thở của gã càng đứt quãng. Gã vốn chẳng ưa gì chạy bộ. Từ khi học mầm non, chân gã đã chậm chạp rồi. Đến độ trong các kỳ hội thao, thành tích của gã toàn đội sổ. Hóa ra dãy đèn đường lúc nãy gã trông thấy là đèn bố trí trên lan can cây cầu bắc qua sông. Còn bức tường chạy dài phía bên tay trái chính là bờ đê.
Shouto tiến lại chỗ có đèn đường chiếu sáng, song cũng cẩn thận lựa nơi không bị xe cộ chạy ngang qua dòm ngó, gã thở dốc rồi đứng lại. Sau khi quan sát xung quanh, gã lừng khừng nhìn vào bên trong chiếc túi xách đang cầm trên tay. Ví đựng vé tàu. Túi mĩ phẩm. Điện thoại di động, sổ tay. Phong thư. Những mảnh giấy vụn. Kẹo. Khăn tay. Có ví tiền. Không chút đắn đo, gã chỉ lấy ví tiền và ném những thứ đồ còn lại xuống lòng sông. Tõm, gã nghe thấy một âm thanh yếu ớt vang lên phía xa. Xong xuôi mọi chuyện, gã mới dám tháo găng tay, cuộn tròn chúng lại rồi vứt xuống sông. Sau vài lần thực hiện, những hành động này đã trở nên quá quen thuộc với gã.
Đây là một chiếc ví ca rô gập đôi bình thường đến mức tầm thường. Ngăn để tiền giấy có mười ba nghìn yên, ngăn để tiền xu có xấp xỉ một nghìn yên. Gã bèn lấy tiền nhét hết vào túi áo khoác, riêng các loại thẻ ngân hàng thì không đụng đến mà vứt xuống sông. Lần này không nghe thấy âm thanh gì cả.
Chẳng có thứ đồ gì giá trị.
Đồng hồ đeo tay chỉ hơn 1 giờ sáng. Thị trấn lạ lẫm này có lẽ đang chìm sâu trong giấc ngủ, cả một tiếng chó sủa cũng chẳng có. Còn khu vực xảy ra vụ việc vừa nãy ắt hẳn vô cùng náo động bởi xe tuần tra, xe cứu thương tới lui. Dù gì đi nữa, chuyện này không chỉ là một vụ cướp giật táo tợn mà đã hóa thành tấn công người vô tội. Hoặc lỡ đâu chưa ai phát giác vụ việc thì sao. Nếu vậy thì không nhầm lẫn gì nữa, cô gái đó đã mất mạng. Chuyện nói chơi mà đã hóa thật. Điều này đồng nghĩa với việc Shouto vừa phạm tội giết người. Chỉ trong một khắc. Lớn chuyện rồi.
Một thân một mình đứng đây thế này chỉ tổ khiến người khác sinh nghi. Shouto nhét hai tay vào túi áo khoác, ra vẻ bình thản hết mức rồi chậm rãi bước qua cầu. Lên đến giữa cầu, gã thấy tấm bảng chỉ đường của tỉnh bên. Nói cách khác, băng qua chỗ đó nghĩa là gã sẽ sang địa phận tỉnh khác.
Trời thương mình rồi.
Riêng những chuyện này, Shouto thấy gã luôn gặp may. Từ xưa đã vậy. Lần nào gã cũng đều có thể lợi dụng tình hình nhốn nháo và rút lui êm thấm.
Trên cầu gió thổi ào ào. Gáy của gã lạnh cóng. Shouto khẽ rụt cổ lại, cẩn trọng bước qua ranh giới phân tách hai tỉnh, đoạn xoay người nhìn về hướng gã vừa chạy qua. Gã không nghĩ mình đã chạy quá xa, vậy mà quả thật chẳng nghe thấy tiếng hụ còi của xe tuần tra hay thấy ánh đèn xe phá vỡ màn đêm.
Kiểu này không xong rồi. Cầu trời để ai đó sớm tìm ra cô ta.
Điện thoại di động của cô ta để trong túi xách Shouto vừa quăng đi lúc nãy, nên nạn nhân không thể tự báo cảnh sát. Đêm hôm khuya khoắt giữa vùng đồng không mông quạnh heo hút mà có người tìm được kể cũng khó.
Cô ta tầm bao nhiêu tuổi nhỉ? Gã chỉ nhìn thấy lưng nạn nhân nên không rõ. Nhưng theo gã áng chừng tầm ba mươi hoặc hơn hai lăm. Phải công nhận số cô ta xúi quẩy thật. Còn gì củ chuối hơn khi cái tiếng “Hự” cô ta thốt ra khi ấy có khi chính là lời cuối cùng. Nhưng cái suy nghĩ một mình đi bộ về nhà lúc nửa đêm ở nơi vắng vẻ thế này đã sai ngay từ gốc rễ rồi. Chỗ này khác với thành phố, đèn đường còn chẳng có dăm ba bóng, đàn bà con gái sao có thể ngang nhiên đi về được cơ chứ. Vậy nên gặp chuyện như vậy là đáng đời. Chí ít cũng nên đi taxi hay dùng xe hơi, động não một chút có phải đã tai qua nạn khỏi rồi không.
Shouto châm một điếu thuốc lá, lặng ngắm dòng sông đen ngòm lững lờ trôi cùng con phố chìm trong bóng tối. Khói thuốc phả ra bảng lảng trong cơn gió lạnh.
Mỗi mười nghìn yên.
Đúng là thả mồi bắt bóng. Cất công mua găng tay mới, khổ sở mãi mới thó được chiếc xe máy, ít nhiều gì cũng mất thời gian tìm đối tượng, giờ có khi còn phạm phải tội giết người, vậy mà đổi lại, gã chỉ nhận được mấy đồng bạc còm này đây.
Biết vậy, trước đó kiểm tra xem trong ví đựng gì hẵng vứt xe có phải hơn không. Nhắm thêm hai, ba người nữa, không chừng cũng gom được kha khá. Không được, như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, thể nào cũng mất cả chì lẫn chài, những thứ đó nên vứt bỏ càng sớm càng tốt. Quyết định của gã chắc chắn không có gì nhầm lẫn. Vấn đề nằm ở chỗ, ngay từ đầu, đáng lẽ gã nên tìm con mồi rủng rỉnh thêm chút đỉnh chứ không nhắm vào đối tượng đơn lẻ thế này.
Đúng là còn mỗi cửa hàng tiện lợi.
Đối với một kẻ ghét chạy như Shouto thì cướp cửa hàng tiện lợi sẽ khó khăn ở khoản thoát thân. Trước gã từng thử một lần nên hiểu rõ. Chiến lợi phẩm không quá tệ, nhưng cũng không nhiều như mong đợi. Thêm nữa, lúc hành sự gã hồi hộp vô cùng, phải nói cho ra hồn những câu đại loại như “Đưa tiền đây” cũng phiền phức chết đi được. Nếu tướng tá khác thường sẽ bị lộ là kẻ cướp ngay, chưa kể còn phải suy tính tới trường hợp nạn nhân chống trả. Gần đây, càng ngày càng có nhiều tiệm lắp camera chống trộm, riêng yếu tố này đã đủ khiến xác suất bị tóm gáy tăng lên. Nói cách khác, cửa hàng tiện lợi là một nơi mang tính rủi ro cao. Nghĩ tới nghĩ lui đến những chuyện ấy là gã lại chùn bước. Nhưng nói gì thì nói, một khi tiêu sạch số tiền này, gã sẽ phải đưa ra quyết định. Thay vì tấn công sau lưng đàn bà con gái gặp trên đường, gã muốn đường đường chính chính hơn một chút, nếu là cửa hàng tiện lợi dưới quê có lẽ sẽ không gắt gao như trên thành phố.
Đằng nào mình cũng đã giết người. Chẳng còn gì ghê gớm hơn thế nữa.
Shouto chậm rãi nhả ra làn khói thuốc cuối cùng rồi vứt mẩu thuốc ngắn cũng cháy sát đầu lọc vào trong bóng tối. Đốm lửa màu đỏ bé tẹo bị cuốn theo cơn gió rớt xuống mặt sông.