“Bóng Hình Của Gió” là một cuốn sách đầy mê hoặc, mở ra với cuộc phiêu lưu của Daniel, một cậu bé trẻ đầy tò mò và hứng thú, khi cậu bước vào thế giới bí ẩn của Julián Carax – một tác giả kỳ lạ với cuộc đời đầy bí ẩn. Qua việc truy tìm sự thật về Carax, Daniel không chỉ khám phá ra những bí mật đen tối, mà còn trải qua một quá trình trưởng thành về tình bạn, gia đình, và tình yêu.
Trong cuốn sách, hình ảnh của kẻ vô diện, kẻ luôn âm thầm truy tìm và hủy diệt tất cả những quyển sách của Carax, làm cho người đọc bị ám ảnh và cảm thấy sợ hãi. Sự hỗn loạn và mâu thuẫn giữa tình yêu và hận thù, giữa hi vọng và thất vọng, được tác giả tái hiện một cách sống động qua từng trang sách. Mỗi nhân vật trong cuốn sách đều mang trong mình những bóng hình riêng biệt, từ đau thương và mất mát đến niềm vui và hạnh phúc, tạo nên một bức tranh phong phú về cuộc sống và con người.
Carlos Ruiz Zafón đã thành công trong việc tạo ra một không khí đầy nồng nàn và lạnh lẽo, nắm bắt được tất cả những cảm xúc phức tạp của con người thông qua câu chuyện đầy lôi cuốn và đẹp đẽ của mình. “Bóng Hình Của Gió” không chỉ là một cuốn sách giải trí mà còn là một tác phẩm nghệ thuật, thách thức và làm say mê độc giả với từng trang sách.
Mời các bạn đón đọc Bóng hình của gió của tác giả Carlos Ruiz Zafón.
*********
Cuốn sách Bóng Hình Của Gió đặt bối cảnh ở Tây Ban Nha, mà cụ thể là Barcelona, ở đó có một nơi gọi là Nghĩa Trang của những quyển sách bị lãng quên (nghe đã thấy mê hoặc rồi). Tất cả những quyển sách khi đã bị thế gian lãng quên vì bất kì lý do gì sẽ được mang đến đó để cất giữ, nó sẽ đảm bảo rằng dù thế giới lãng quên, nhưng luôn có một nơi dành cho quyển sách và tác giả cuốn sách tồn tại.
Nhân vật chính của chúng ta là cậu bé Daniel Sempere, con trai một người bán sách, vào năm 10 tuổi, cậu được ông bố dẫn đến Nghĩa Địa Sách đó. Cậu sẽ chọn 1 cuốn và trở thành người bảo trợ cho quyển sách đó để đảm bảo nó sẽ không bị rơi vào quên lãng. Cậu chọn, một cách tình cờ “Bóng Hình của Gió” của tác giả Julian Carax. Cậu không ngờ tác phẩm đó u tối mà quyến rũ, khiến cậu ngay khi đọc xong có ý định tìm hiểu về tác giả và những quyển sách khác. Nhưng thật bất ngờ, Julian hầu như biến mất trên văn đàn. Biến mất như thể chỉ là một bóng hình tưởng tượng nào đó. Không những thế, cậu bất ngờ bị theo đuổi bởi một kẻ vô diện, hắn muốn quyển sách của Julian bằng mọi giá.
Cứ vậy, Daniel bị cuốn vào một câu chuyện bí ẩn về thế giới bị lãng quên của Julian, nơi đó, đẳng cấp xã hội, tình yêu, sự thù hận đan xen vào nhau, tạo nên một câu chuyện mang đậm tính điện ảnh giải trí cao cấp.
Thế giới của Julian tương phản đến thế giới của cậu bé Daniel. Họ như hai tấm gương chiếu ngược lẫn nhau ở hai thời kì khác nhau. Họ yêu, họ được yêu, được yêu thương, họ sống, có đau khổ, buồn bã nhưng biết mình muốn gì thích gì, có niềm tin song hành cùng sự khốn cùng, có hạnh phúc, song hành cùng niềm tuyệt vọng.
Tuy nhiên, mặc dù giọng văn lôi cuốn, lối kể chuyện hấp dẫn, trí tưởng tượng phong phú, nhưng nó chỉ giống một chuyến viễn vu đến Barcelona thế kỉ trước, đi và về, không có quá nhiều ấn tượng để nhớ lâu, không có cốt cách của một tác phẩm lớn. Giá trị nhân sinh của tiểu thuyết này không nhiều, ngoài sự hấp dẫn nhuốm màu Hollywood.
********
Bóng Hình Của Gió được lấy bối cảnh tại Barcelona, ngay sau khi nội chiến Tây Ban Nha kết thúc. Daniel Sempre là một cậu bé 10 tuổi sống với cha, rầu rĩ bởi hình bóng người mẹ đã mất dường như đã nhạt nhòa đi trong tâm trí. Cho đến một ngày, cha cậu – ông chủ của cửa hàng sách cũ – quyết định dắt Daniel tới Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng quên – một nghĩa địa khổng lồ dành cho những cuốn sách vô chủ. Daniel đã ra khỏi Nghĩa Địa đó, trên tay cầm theo cuốn sách Bóng Hình Của Gió của Julían Carax với sự cho phép của cha cùng với lời hứa cậu sẽ luôn là “người bảo trợ” cho cuốn sách này.
Say mê bởi Bóng Hình Của Gió, 8 năm sau Daniel Sempre đã bị cuốn vào vòng xoáy tìm lại những tác phẩm văn chương bị lãng quên của Julían Carax. Cũng thời điểm đó, một bóng ma vô diện đã bám theo Daniel với mong muốn có được cuốn sách cậu đang giữ. Trong phông nền đen tối xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, những mắt xích dần dần nối lại với nhau, hé lộ ra sự thật tưởng như đã bị chôn vùi vào quên lãng đằng sau cuốn tiểu thuyết cùng cuộc đời bí ẩn của Julían Carax, khiến cho số phận của gã nhà văn cùng Daniel bện xoắn lại và cùng rong ruổi lạc vào miền ký ức sâu thẳm, nơi mà bóng ma của sự thật đang bị giam hãm trong tù ngục tối tăm.
Bóng Hình Của Gió là cuộc phiêu lưu kỳ lạ cùng Daniel Sempre truy tìm những mảnh ghép để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh của cuộc đời Julían Carax. Tình tiết của câu chuyện được Zafón nêu lên ngay từ mở đầu, giúp người đọc thâu tóm được chủ đề của mạch truyện. Bên cạnh đó, Bóng Hình Của Gió không chỉ mang yếu tố phiêu lưu li kỳ mà còn mang cả yếu tố trinh thám với những tình huống được nêu ra gây kích thích trí tò mò của người đọc. Chúng ta đi theo Daniel trong hành trình kiếm tìm chiếc chìa khóa giải mã Julían Carax, có đôi khi tưởng sự thật như đã hiện diện ngay trước mặt, nhưng Zafón lại một lần nữa tung hỏa mù khiến tất cả dường như lạc trong mê trận án. Điểm mạnh của cuốn tiểu thuyết đó là cách xây dựng tình huống của tác giả rất đồ sộ nhưng đồng thời lại chi tiết và tỉ mỉ, cái “đã” ở Bóng Hình Của Gió đó là tác giả đã khiến cho người đọc cảm nhận được rằng dù diễn ra ở hai dòng thời gian đan xen giữa quá khứ hay hiện tại nhưng câu chuyện không hề có lỗ hổng mà có một sự liên kết chặt chẽ liền mạch với nhau.
Ngoài ra, điểm tớ ưng nhất trong Bóng Hình Của Gió không chỉ dừng lại ở sự “bện xoắn liền mạch” của plot twist cũng như số phận của Daniel và Carax được nối với nhau một cách hoàn hảo bởi sợi dây vô hình, mà còn thể hiện ở việc Zafón đã khắc họa nhân vật một cách kỹ càng và mỗi người đều mang một cá tính riêng. Trong Bóng Hình Của Gió, sự đồ sộ không phải là từ dành riêng cho việc xây dựng lên một cốt truyện tỉ mỉ mà còn để chỉ cho số phận mỗi nhân vật trong cuốn tiểu thuyết – họ đều ẩn giấu trong mình những câu chuyện hay nỗi ám ảnh của bóng đen ký ức. Tuy nhiên, tớ đặc biệt ấn tượng với Fermín, một kẻ thông thái nhanh trí nhưng cũng không kém phần mồm mép nói câu nào chất câu nấy, một gã đàn ông với sự say mê phụ nữ đẹp nhưng cũng rất sâu sắc và triết lí, khi đã yêu ai là dành hết tâm can của mình cho người phụ nữ ấy.
“Tôi muốn trở lại làm một người đàn ông đáng kính, hiểu không? Không phải cho bản thân tôi – với tôi, tôi chả coi ra gì cái tôn trọng của cái bầy đàn chúng ta gọi là loài người – mà là vì sự tôn trọng của cô ấy. (…) Tôi thậm chí còn thích sợi lông mọc trên cằm cô ấy. Và đó là lý do tôi muốn trở thành một người mà cô ấy có thể tự hào.”
Đặc biệt Fermín luôn là người bạn tốt và tận tụy của Daniel, anh luôn giúp đỡ Daniel hết mình trong chặng đường kiếm tìm sự thật và thậm chí còn đưa ra cho cậu những lời khuyên “mùi mẫn” về cách chinh phục phái đẹp. Nhiều khi tớ đọc đến mấy câu triết lí của Fermín cũng phải cười khùng khục như con dở, vì anh bạn này phát ngôn mang ý thâm thuý nhưng không hề thô thiển chút nào, mà lại còn mang vẻ mặt ngây thơ vô số tội í.
“(…) Nhưng cậu là đàn ông, nên cậu phải chủ động.”
“Chủ động ư? Tôi sao?”
“Thế cậu mong điều gì nào? Để được đái đứng thì người ta cũng phải trả giá chứ.”
Bên cạnh đó, sự ngưỡng mộ của tớ cũng dành trọn vẹn cho tình cha con của Daniel. Đặc biệt là người cha, ông được xây dựng với hình ảnh rất chân thật và chất phác, là một người chủ cửa hàng sách cũ cần mẫn với tình yêu và lòng nhiệt thành dành cho văn chương, là một người tốt giàu lòng nhân ái và là một người cha yêu thương con trai mình hết mực. Ông chính là người truyền cảm hứng cho Daniel với tình yêu ngôn từ và tinh thần trách nhiệm.
“Tôi ngắm nhìn cha: tóc ông đã ngả màu, thưa đi và da ông bắt đầu xệ xuống quanh gò má. Tôi nhìn con người mà mình từng nghĩ gần như là ngoan cường nhất; giờ trông cha thật mong manh, bị đánh bại mà không hề biết. Tôi cúi xuống đắp lên người cha tấm chăn mà nhiều năm nay ông đã hứa sẽ cho hội từ thiện, tôi hôn trán cha, như thể làm vậy sẽ bảo vệ được ông khỏi mối đe dọa vô hình khiến cha rời xa tôi, rời xa căn nhà nhỏ, xa những ký ức của tôi, như thể tôi tin rằng với nụ hôn ấy tôi có thể đánh lừa thời gian và khiến nó bỏ qua chúng tôi, để quay lại vào một ngày khác, ở một cuộc đời khác.”
Tình cảm cha con của Daniel thực sự làm tớ rung cảm, đôi khi đọc những đoạn viết về hai cha con mà cứ rơm rớm vì tình phụ tử quá đỗi chân thành và tuyệt vời. Hai cha con lại còn có chung tình yêu với sách vở ngôn từ nữa chứ.
Tuy nhiên, Bóng Hình Của Gió đối với tớ còn có một vài điểm trừ. Đó là tớ đã mong mỏi một quá trình điều tra, khám phá ra sự thật của Daniel sẽ dần được hé lộ xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, nhưng thay vào đó Zafón lại đưa ra câu trả lời “một cục” ngay trước mắt độc giả ở những trang viết cuối cùng, cái mà tớ cho là không thỏa mãn lắm. Thêm nữa là thực sự tớ đã hy vọng Bóng Hình Của Gió một cái gì đó sâu sắc hơn là câu chuyện về mối tình nam nữ bất diệt, nhưng mà yeah, chủ để vẫn là tình yêu mãi không bao giờ phai mờ của nam chính và nữ chính. Cảm giác như tình yêu của cặp đôi này đúng chuẩn yêu từ ánh nhìn đầu tiên và tớ lại không thích kiểu Romeo và Juliette ấy tẹo nào.
Mặc dù vậy, Bóng Hình Của Gió vẫn là cuốn tiểu thuyết đồ sộ và đáng đọc. Dịch mượt và cực kỳ ổn. Cách xây dựng nhân vật kỹ lưỡng và tỉ mỉ, có những mắt xích liên kết chặt chẽ với nhau về nội dung cũng như cách đan xen giữa kì ảo và trinh thám. Ngôn từ giàu hình ảnh và cảm xúc, đặc biệt thể hiện ở những đoạn văn miêu tả thành phố Barcelona. Recommend cho mọi người!
********
Bóng hình của gió lấy bối cảnh ở thành phố Barcelona những năm 1950, kể về câu truyện của cậu bé Daniel trong hành trình khám phá những bí ẩn liên quan đến cuốn sách tựa đề “Bóng hình của gió” của tác giả giả tưởng Julián Carax. Mẹ Daniel mất sớm, cậu sống cùng bố trong căn nhà nhỏ hai tầng, bên dưới là cửa hàng sách cũ của cha con cậu. Năm mười tuổi, bố cậu đưa cậu đến với Nghĩa trang những cuốn sách bị lãng quên, nơi cậu tìm thấy cuốn ”Bóng hình của gió” được cất giấu giữa hàng ngàn quyển sách trong mê cung thư viện cổ khổng lồ. Cậu đắm chìm trong câu truyện hấp dẫn đó, lạc trong thế giới của Carax cả trong câu truyện lẫn đời thực. Nhờ “Bóng hình của gió”, cậu quen với Clara Barceló, cô gái hơn cậu chục tuổi, xinh đẹp nhưng mù loà, cháu gái của người buôn sách muốn mua được cuốn sách hiếm cậu đang sở hữu. Cậu những tưởng đó là tình yêu của đời cậu, cậu thầm thương cảm, mến mộ cô gần mười năm để rồi năm mười tám tuổi, những ảo tưởng của cậu sụp đổ. Lạc lối trong tình cảm ấy mà quên đi gia đình, bạn bè, niềm yêu thích của cậu trong những năm ấy. Cậu mơ hồ và mong tìm lại được cuộc sống của mình. Tất cả mọi chuyện, mọi sự tình cờ đều liên quan đến cuốn tiểu thuyết Bóng hình của gió ấy.
Điều bí ẩn đó là tất cả các cuốn sách của Carax đều bị một người đàn ông bí ẩn, đáng sợ tự xưng là là Laín Coubert, nhân vật ác quỷ trong cuốn tiểu thuyết ”Bóng hình của gió”, thề truy tìm và đốt cháy đến cuốn tiểu thuyết cuối cùng. Cuộc đời của Daniel và Carax đã hoà lẫn vào nhau như thế. Cậu quyết truy tìm bí ẩn đằng sau tấm màn mang tên Carax kia, đào sâu vào quá khứ của những con người đã sống cách cậu hai chục năm, mong tìm được lời giải đáp cho những bí ẩn và cũng là cơ hội để cậu giải thoát cho chính mình.
Tôi thích cách tác giả xây dựng nên câu truyện này, bóc tách từng lớp màng mỏng trong mớ bòng bong, để tôi hoài nghi, đoán mò Laín Coubert là ai, và khi tôi nghĩ tôi đã biết câu trả lời thì hoá ra đó chỉ là cái bẫy. Tác giả dẫn dắt tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đã có lúc, cú ngoặt của ông khiến tôi không kìm được thốt lên trong sững sờ, quá bất ngờ, quá đột ngột khiến tôi không kịp chuẩn bị gì cả.
”Bóng hình của gió” không chỉ là câu truyện về mối tình, tình cảm của chàng trai Daniel mười tám tuổi, mà đó còn là câu truyện về tình yêu và lòng thù hận, khao khát được trả thù xoay quanh mối tình của Julián Carax và Penélope Aldaya. Những câu chuyện của hiện thực xen lẫn quá khứ làm nên một bức tranh đầy hấp dẫn, ma mị và tuyệt vời. Tình yêu của Julián dành cho Penélope khiến tôi liên tưởng đến mối tình đầy trái ngang của Romeo & Juliet, đầy thù hận, ngăn cách và éo le. Thật sự tôi không thể tưởng tượng nổi tác giả có thể độc ác đến độ cho họ là anh em cùng cha khác mẹ. Thế nhưng tôi phải thừa nhận chính điều đó lại là nước đi cao tay của tác giả, đẩy câu truyện đến tận mức bi kịch, ghi dấu ấn đậm sâu vào tâm trí người đọc. Tình yêu của hai người họ là bất diệt bất chấp sự ngăn cách của tử thần, dù rằng dưới nghĩa đen hay qua hình tượng nhân vật thanh tra Fumero tàn ác. Thật sự đáng ngưỡng mộ.
Thế những tôi ngưỡng mộ tình yêu của họ bao nhiêu thì xót thương cho tình cảm của Nuria và Miquel bấy nhiêu. Nuria yêu Julián, Miquel yêu Nuria, thế nhưng Julián lại chỉ yêu mình Penélope. Họ yêu nhau trong vô vọng, và cũng đầy tuyệt vọng. Giống như Jorge Aldaya đã nói khi gặp lại Miquel: “Chúng ta đều bị nguyền rủa, Miquel. Cậu, Julián, Fumero, và tớ.”
Số phận của mỗi nhân vật trong câu truyện ấy thật sự đáng thương nhưng cũng đầy ấn tượng. Không chỉ nhân vật chính, cách tác giả xây dựng lên tính cách và câu truyện của mỗi nhân vật phụ cũng là điều khiến tôi thích ở tác phẩm này. Không có một nhân vật nào thiếu chiều sâu trong tác phẩm này cả. Tôi xót thương cho ông lão Issac, người canh giữ Nghĩa trang những cuốn sách bị lãng quên, khi kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh. Tôi khâm phục tình bạn tuyệt vời của Miquel dành cho Julián, dù trải qua biết bao sóng gió, họ vẫn là những người bạn tốt nhất của nhau. Tôi dành sự xót xa nhưng cũng đầy cảm mến dành cho người cha đáng quý của Daniel, sau tất cả mọi chuyện, mọi lời nói dối, lảng tránh, đau thương đã xảy ra, ông luôn là một người cha đám ngưỡng mộ. Và còn rất nhiều những nhân vật nữa mà tôi không thể kể hết được.
Kết lại, ”Bóng hình của gió” là một cuốn tiểu thuyết hiện thực mang màu sắc kỳ ảo, đầu hấp dẫn và cuốn hút mà bạn không nên bỏ qua. Bạn hãy đọc và tự cảm nhận.