Brésil Đỏ là một cuốn sách kể về cuộc chinh phục Brazil của người Pháp thời kì Phục hưng, một câu chuyện kì lạ và ít người biết đến. Chúng ta được dẫn dắt qua hành trình của Just và Colombe, hai đứa trẻ phải làm thông dịch viên cho bộ tộc da đỏ. Cảnh vật trong cuốn sách rất hấp dẫn, từ vịnh Rio hoang dã đến rừng rậm và bộ tộc da đỏ ăn thịt người. Những nhân vật như hiệp sĩ Villegagenon cùng những sự kiện liên quan mang đến cho độc giả sự phong phú và lôi cuốn.
Cuốn sách này không chỉ đơn giản là một tiểu thuyết giáo dục và tình yêu, nó còn dẫn chúng ta suy ngẫm về hai quan niệm đối lập về con người và thiên nhiên. Thông qua số phận và quyết định của Just và Colombe, cuốn sách là một bức tranh tươi sáng về văn hóa châu Âu và thế giới của người da đỏ, với tất cả những mâu thuẫn và sự hài hòa.
Khắp mọi nơi, Jean-Christophe Rufin đã chứng minh tài năng văn chương của mình với “Rouge Bresil” khi giành giải thưởng văn học cao quý nhất Pháp, Goncourt. Ngoài ra, Rufin cũng là một nhà hoạt động xã hội nổi tiếng và được ngưỡng mộ. Cuốn sách của ông không chỉ là một tác phẩm văn học lịch sử hay mô tả cuộc chinh phục Brazil, mà còn là một hành trình tinh tế khám phá những giá trị và ý nghĩa sâu sắc về con người và thiên nhiên.Về cuốn sách “The Siege of Isfahan” của Rufin, chúng ta sẽ được dẫn dắt qua những hành trình huyền bí cùng Jean-Baptiste Poncet tới những vùng đất như Ba Tư và Nga, xảy ra sau 20 năm những sự việc ở Pháp. Poncet không chỉ có mối quan hệ với Vua Louis XIV mà còn trở thành bạn của Shah Quốc vương Ba Tư và Sa hoàng Peter Đại đế. Trên đường đi, gia đình Poncet rơi vào vòng vây của quân đội Afghanistan và trở thành tù nhân của Quốc vương Mahmud. Rufin đã kết hợp sự hiểu biết uyên bác về Trung Đông và Nga để tạo nên một câu chuyện lôi cuốn, hấp dẫn với cấu trúc câu chuyện rất chặt chẽ.
Đọc đoạn trích, ta được bắt gặp một cảnh tượng sống động, đầy màu sắc của cuộc đối thoại giữa các nhân vật. Mỗi chi tiết nhỏ như cử động, lời nói đều được tả cẩn thận, khiến cho hình ảnh trở nên sống động và sinh động. Sự tình cờ gặp nhau, sự đấu trí và hài hước được tạo nên một cách tự nhiên và cuốn hút, khiến bạn đọc như được chứng kiến một cuộc gặp gỡ đầy thú vị giữa những nhân vật đa dạng.
Những mô tả kỹ lưỡng về tâm trạng, cử động cùng với cấu trúc đặc biệt của câu chuyện khiến cho độc giả không thể rời mắt khỏi trang sách. Rufin đã tạo ra một môi trường văn học phức tạp nhưng rất thú vị, khiến cho việc đọc sách trở nên một trải nghiệm đáng nhớ và độc đáo.Chúng ta sẽ ở lại mãi mãi ở nước Pháp này. Tất cả mọi thứ cần thiết sẽ được cung cấp, nhưng không ai được phép lên tiếng. Họ đến từ nước Pháp, vậy nên nơi đây chính là Pháp đích thực.
– Ngài đã từng đặt chân đến đất này chưa? Anh thủy thủ liếc mắt nhìn tinh quái.
– Chưa – viên sĩ quan trả lời một cách cứng rắn. Nhưng ta đã đi rong qua nhiều quốc gia ở phương Đông.
Anh thủy thủ đứng dậy, cơ thể chỉ còn một ít thịt dán chặt vào khung xương, cuộc sống vẫn chưa cướp đi hết, và bày tỏ:
– Tôi cũng từng lênh đênh trên biển đến phương Đông. Cái mùi! Ở đó giống như ở nhà. Còn ở châu Mỹ, thì khác biệt. Tôi đã đi bốn lần, thật là tồi tệ. Vẫn là vùng Brésil mà ngài định lập một Pháp mới. Đã trải qua mọi điều: sốt rét, ăn thịt người, may mà tôi thoát khỏi bọn chúng. Bây giờ còn có những thằng Bồ Đào Nha hèn hạ, chúng chặn thuyền chúng ta ra khơi thì cắt chân tay ta không ghê tay. Ngài nghĩ tôi có lấy đâu sức mạnh để chịu đựng mọi gian khổ như vậy?
Anh vẫy tay, cầm một chén bia đặt lên môi, và nói như để cản trước:
– Sự giàu sang ư, xin đừng nhắc đến! Vàng, bạc, gỗ quý chỉ làm tăng cân cho chủ tàu, chúng chỉ ngồi trong nhà và châu chất. Còn thủy thủ tầm thường như chúng tôi thì ngài xem: may mà còn có thân… Không, thưa ngài, ý nghĩa duy nhất khiến chúng tôi chịu đựng mọi hiểm nguy ấy – nói đến đây, anh ta lén nhìn người bạn da đỏ, như thể anh chàng khốn khổ là nguyên nhân gây khó khăn nguy hiểm cho mình ở châu Mỹ ấy – là hy vọng chờ đến ngày trở về.
Anh thủy thủ nắm chặt hai tay đặt lên bàn, tâm hồn hùng hồn và quyết liệt kết thúc:
– Rất tiếc là ngài không hài lòng, nhưng hơn hết là phải nói thẳng, tôi không rời khỏi đây.
Viên sĩ quan ngồi im lặng. Có lẽ lúc khác, ông đã rót cho thủy thủ này một trận. Nhưng nếu làm thế, e rằng những người tự do khác trong đoàn sẽ chạy hết. Còn anh cứ im lặng. Đến bây giờ, anh mới hiểu, nhưng đã quá muộn, lời từ chối đầu tiên mà anh bạn thủy thủ vừa đưa ra đã đưa anh vào thế khó chịu cơn giận dữ như thế nào. Mọi người đều nhìn chăm chú vào anh.
Trời đang bắt đầu ấm lên vào cuối xuân, anh vẫn mặc áo cài kín đáo lên tận cổ và buộc chặt cả hai cổ tay. Sự thận trọng đó không phải để thể hiện hay chỉ do nhu cầu gì, mà đến từ sự lo lắng âm thầm: không biết cởi cúc áo đến đâu là phù hợp. Trong thời gian bị đưa sang Pháp, anh chàng khốn khổ đã mắc phải nhiều lỗi về cách ăn mặc, lơ đãng để lộ ra những phần thân thể thích thì nhất, chỉ để mong chúng mát hơn. Người ta đã chế giễu anh nhiều lần về vấn đề này.
Những ai có lòng từ bi nên cảm thông với anh. Bị bắt sống trong các trận chiến ở rừng Brésil, anh đã được các thủy thủ Pháp – trong đó có anh bạn ngồi bên cạnh anh – mua lại. Với mục đích tỏ lòng tôn kính với Vua Henri II, anh đã tuyên bố sắp tới sẽ đến ngự giá xuống Noóc-man-đi, và một số thương gia ở địa phương đã gửi anh trở về Pháp cùng với khoảng năm mươi đồng bào. Ngay khi lên tàu ở Rouen, anh được bảo nhảy múa trước mặt vua và hoàng hậu, chỉ khoác túm lông che thân như lúc bị bắt. Từng trần như vậy trước mặt vua, nên sau này, anh không hiểu rõ tại sao người ta bảo anh phải che đậy trước mặt xã hội thường dân Pháp.
Hãy sẵn lòng khám phá cuốn sách “Brésil Đỏ” của tác giả Jean-Christophe Rufin.