Bài Đánh Giá Một Cuốn SáchĐây là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa Ryota Hayama và Koharu Uemura, hai học sinh trung học với tính cách đối lập. Từ việc hẹn hò đến kết hôn, họ trải qua nhiều cung bậc cảm xúc và trưởng thành qua những bữa cơm bình dị. Cuốn sách đã tạo ra cơn sốt tại Nhật Bản khi ra mắt vào năm 2012, và sau đó được chuyển thể thành bộ phim năm 2017. Tác phẩm này thực sự đáng để trải nghiệm và là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất dành cho tuổi teen.Chui vào bao tải gạo và nhảy những năm mươi mét sao? Có vẻ mất nhiều năng lượng quá. Thực ra, tôi thích những trò chơi mà mọi người có thể tham gia mà không ai phải chú ý đến riêng mình, chẳng hạn như kéo co hoặc ném bóng. Tuy nhiên, dường như khó lòng để tôi có cơ hội đòi hỏi điều đó nữa. Nhưng không sao, tôi chấp nhận điều đó một cách lặng điệu.”OK, vậy chốt rồi nha,” Uemura nói và viết tên tôi dưới tiêu đề “nhảy bao gạo” trên bảng.Đến ngày hội thể thao, tiết Thể dục trở thành buổi luyện tập cho các môn thi. Các môn chạy hoặc nhảy dây có vẻ thú vị hơn, trong khi nhảy bao gạo giống như trò chơi cho trẻ con, cũng chẳng cần quá nhiều gian nan luyện tập. Bên cạnh đó, nhiều bạn quyết định tham gia vào trò chạy tiếp sức kỳ diệu và cùng tham gia các trò chơi khác, khiến cho việc tập luyện cho trò này trở nên ít được chú trọng. Vì thế, tôi tìm một chốn yên bình ở góc sân, ngồi đó để chờ lượt thi của mình.Câu chuyện xảy ra vào mùa thu ba năm trước. Mùa hè đó cũng giống như mọi năm, mọi người đều than thở vì thời tiết nóng bức, dù mùa thu đã đến nhưng cái nóng vẫn còn đọng lại, giống như bây giờ vậy. Lúc đó, tôi học lớp chín và đang cố gắng luyện tập cho ngày hội thể thao cuối cùng của cấp hai. Với vai trò là trưởng nhóm, tôi phải tham gia vào tất cả các trận đấu ở mọi môn thi, và tôi dốc hết sức lực vào việc đó.Có vẻ như sự cố gắng của tôi có thể giúp cả đội. Tôi tin rằng, nếu tôi cố gắng, mọi thứ sẽ thay đổi theo hướng tích cực hơn, để trả cho những nỗ lực của mình. Bởi vì tôi không biết làm gì khác, nên tôi quyết định ra sức để thực hiện những gì ngay trước mắt mình. Nhìn lại, sự nỗ lực của tôi hóa ra không mang lại kết quả gì một cách ý nghĩa cả.”Xin lỗi vì đã làm phiền khi cậu đang suy nghĩ, nhưng chúng ta bắt đầu thôi chứ?” Nhìn lên, tôi thấy Uemura đứng đó với bao tải gạo trong tay.”À, ừ.””Bắt đầu luyện tập thôi.”Tôi đứng lên, nhìn xung quanh và thấy một số bạn đang tham gia trò chui chân vào bao gạo để nhảy, trong khi một số khác đang cạo hai chân vào nhau để nhảy dây theo kiểu hai người ba chân. Dường như phần luyện tập cho trò “chạy tiếp sức kỳ diệu” đã bắt đầu.”Nào, cậu vào đây.”Uemura nói sau khi khéo léo chui nửa người vào bao gạo.”Hả?””Sao nữa, hai người phải vào chung đấy mà.”Uemura nói như việc đó rất bình thường, nhưng tôi vẫn nhìn vào bên trong chiếc bao.”Chúng ta phải chui vào chiếc bao này à?””Đúng, chúng ta là cặp nam nữ duy nhất tham gia lần này.”Thật sự là cặp đôi độc đáo. Mặc dù bao tải gạo lớn, nhưng khi chui vào đó, chắc chắn hai người sẽ tiếp xúc với nhau. Tất nhiên, tôi không thích ý tưởng đấy lắm.”Tại sao hai ta lại là cặp với nhau?””Tại sao? Vì cách mạng của cậu rất đặc biệt đó.””Cách mạng ư…?””Vậy nên không ai muốn làm cặp với cậu cả. Một số nói rằng nếu nhảy với cậu, họ sẽ bị ảnh hưởng bởi tinh thần đặc biệt của cậu, một số khác lo rằng bạn sẽ vắng mặt vào ngày hội thể thao, vì vậy không ai chịu làm cặp với cậu cả. Vì tôi là ủy viên ban thể thao nên mới đành phải chọn cậu.”Sau khi trình bày một số sự thật khắc nghiệt đó, Uemura đột nhiên ngẫm và hỏi: “Ôi, xin lỗi, tôi không làm tổn thương bạn chứ?””Không sao đâu. Tôi đã quen việc bị ghét rồi.””Vậy à? Thật đáng tiếc. Bởi Hayama cũng bị ghét từ lúc học lớp mười luôn đấy.””Hả? Có chuyện đó à? Tôi muốn hỏi thêm, nhưng may mắn giữ được bình tĩnh, chỉ nói: “Xin lỗi về sự phiền toái.”
“Không sao cả, đừng quan trọng. Vào đây nào, mau lên.”
Uemura nhích về phía trước, thúc giục tôi chui vào và đứng phía sau. Tôi – người luôn mang vẻ u ám và có vẻ bị ghét – chui vào chiếc bao tải, cố gắng giữ khoảng cách với cô bạn cùng tham gia với tôi trong phần thi này. Nhưng dù sao, chúng tôi cũng phải hiện diện trong chiếc bao tải. Thân thể chúng tôi sẽ tiếp xúc, dù chúng tôi không mong muốn.
“Chúng ta sẽ nhảy về đích như thế này. Khoảng cách mục tiêu ở mức 50 mét, nhưng hôm nay mới là buổi luyện tập đầu tiên, vì vậy mục tiêu chỉ là 10 mét thôi.”
Uemura giải thích về môn thi kỳ lạ này, nhưng tôi chỉ có thể gật đầu “Ừ, tôi hiểu rồi.”
“Vậy bắt đầu thôi.”
Nghe thật hấp dẫn đấy.Trong lời khuyên của Uemura, tôi cũng đã thử nhảy để tiến về phía trước, nhưng chiếc bao chỉ khẽ nhúc nhích rồi chệch sang một bên khiến chúng tôi mất thăng bằng chứ chẳng tiến lên được centimét nào.“Ừm, phải nhảy đồng thời thì mới tiến về phía trước được, nếu không, không những giậm chân tại chỗ mà còn bị ngã nữa, nên cậu phải bắt nhịp với tớ đấy.” Uemura nói, giọng xen lẫn tiếng thở dài.“Ừ.”“Nào, hai, ba!” Tôi nhảy theo lời ra hiệu của Uemura, nhưng bao gạo vẫn không tiến về phía trước. Bởi nó quá chật khiến tôi không nhúc nhích nổi. Mái đầu của Uemura cũng ở phía trước, ngay dưới cằm tôi, thật vướng víu, khiến ngay cả việc nhìn thẳng phía trước với tôi cũng thật khó khăn.“Cậu nhảy dài hơn chút đi. Nếu cơ thể không nhảy bổng lên thì bao gạo không tiến về phía trước được đâu.”“Ừ, tớ biết rồi.”Tôi thực muốn nói “Là lỗi của tớ chắc?”, nhưng vì chưa từng chui vào bao gạo hay bao rác để chơi trò này bao giờ nên tôi ngoan ngoãn nghe theo.“Thế thử lại lần nữa nhé. Hai, ba nào!”Uemura hô “hai, ba”, “hai, ba” mấy lần để thông báo thời điểm nhảy cho tôi biết. Tôi bèn bật nhảy theo tiếng hô đó. Dần dần chúng tôi không còn bị loạng choạng mất thăng bằng nữa, nhưng chẳng nhảy về phía trước được bao nhiêu. Các đôi nhảy bao gạo khác tuy vẫn trêu cười nhau nhưng cũng đã nhảy được về phía trước kha khá rồi.“Hayama này, chúng ta phải nhảy về phía trước, nên nếu cậu chỉ nhảy vống lên thì không được đâu. Phải nhớ nhảy về phía trước ấy.” Uemura ngoảnh đầu lại than phiền.“Tớ vẫn đang cố gắng mà.”“Vậy thử lại nhé. Nhớ nhảy về phía trước đấy. Hai, ba nào!”Ở trường học thi thoảng lại thản nhiên tổ chức mấy trò kỳ cục thế này. Các trò trong môn “chạy tiếp sức kỳ diệu” như nhảy dây hai người ba chân, hay cõng nhau đi qua ván thăng bằng đều chẳng cần thiết trong đời sống thực. Ngoài trò nhảy bao gạo, còn nhiều trò có các cặp chơi nam nữ, nhưng nghĩ sao vẫn thấy kỳ cục. Nếu tổ chức mấy trò này trong ngày hội văn nghệ ở các công ty, chắc chắn sẽ bị kiện vì quấy rối tình dục cho xem.“Các bạn nghỉ giải lao mười phút rồi chuyển sang tập kéo co và chạy tiếp sức theo nhóm. Nhớ uống nước đầy đủ đấy nhé.”Có tiếng thông báo tiết luyện tập kết thúc, tôi liền lập tức ra khỏi bao gạo. Cái nóng và sự vô lý của phần thi này khiến tôi chóng cả mặt.“Hả, đã hết giờ rồi à? Tụi mình còn chưa làm được tí nào.”Vừa càm ràm, Uemura vừa bước ra khỏi bao, nhìn thẳng vào mắt tôi.“Hayama này, không có giờ nghỉ cho cậu đâu đấy.”“Hả?”“Có thể cậu nghĩ mấy trò này thật ngớ ngẩn vô nghĩa, nhưng nếu cậu nghỉ thì sẽ chỉ còn mình tớ, không thể tập luyện được.”“Tớ hiểu mà.”Dù rất khổ sở nhưng tôi vẫn phải chui vào bao tải gạo tập nhảy. Cuộc sống thật là khắc nghiệt.
“Mời các bạn đón đọc Bữa Cơm Ngày Mai Chúng Ta Cùng Chờ Đợi của tác giả Maiko Seo & Vương Hải Yến (dịch).”