Quyển sách “Tiếng Cười của Thánh Nhân” không chỉ là một tuyển tập văn chương phương Đông đầy u mê, mà còn chứa đựng những giá trị nhân văn sâu sắc. Những truyện cổ, những tác phẩm u mê trong sách giúp ta nhìn nhận cuộc sống từ một góc độ hài hước, thú vị và sâu lắng hơn. Đây không chỉ là một cuốn sách giải trí mà còn làm cho người đọc suy ngẫm sâu xa.
“Tiếng Cười của Thánh Nhân” là tiếng cười của những người đã vượt lên trên vấn đề tạp ni, là niềm vui tự do của con người, là tiếng cười vang vọng qua hàng ngàn năm trên khắp những miền đất trời… Đó chính là tiếng cười của Lão Tử, của Trang Tử và của nhiều hiền nhân khác, biết cười đùa với cuộc sống.
Nguyễn Duy Cần đã lớn tiếng qua những câu chuyện cổ xưa để làm chúng ta cười và suy tư về thời nay! Cuộc sống hiện đại ngày nay, mặc dù đã phát triển khoa học kỹ thuật, nhưng tinh thần con người vẫn vấp phải nhiều khó khăn, vì tầm nhìn, ý thức của chúng ta không đủ lớn. Chúng ta sống vì những việc cho rằng quan trọng, giá trị và cần thiết, và vì thế mà cạnh tranh, xung đột, đau khổ cũng bắt nguồn từ đó…
Dường như cuộc sống ngày nay đang thiếu vắng đi sự yên bình, hạnh phúc! Đọc “Tiếng Cười của Thánh Nhân” giúp chúng ta biết cười nhẹ với chính mình, thấu hiểu số phận của mình và tự giải thoát để biết cười thật vui vẻ trong cuộc sống. – Bác sĩ Trương Thìn, 27/02/2012
Một nhà văn phương Tây từng viết: “Tình yêu là một vị thần bất tử,
U mê là một lợi khí,
Cười là một sự bổ ích.
Không có ba điều đó, không đủ để nói về văn hóa toàn diện.”
Cười đùa thật sự là một phần quý giá, u mê là nguồn căng thẳng, mệt mỏi, cái khô khan của những lý thuyết nhàm chán, những khía cạnh tinh thần bị kiểm soát bởi văn minh cơ khí… dần biến con người thành những cỗ máy vô linh hồn, không dám bày tỏ suy nghĩ, không dám thực hiện ước mơ… chỉ là tồn tại theo ý thức của người khác, nhìn bằng ánh mắt của người khác, nghe bằng tai của người khác… theo truyền thống tuyên truyền cơ khí hiện nay! Một con người chỉ là sản phẩm của xã hội, chưa biết sống và dám sống theo bản năng của mình… đó là mục tiêu chính mà u mê muốn.
Chính u mê đã khiến bà Roland, trên đỉnh đài, phải cười lớn với câu nói bất hủ: “Ôi Tự Do, bằng cái miệng của mình, người ta đã làm bao điều tội ác!”
Lâm Ngữ Đường, được trí thức Trung Quốc vinh danh với danh hiệu “u mê đại sư” đã nói: “U mê là một phần quan trọng trong cuộc sống con người, vậy nên khi mà nền văn hoá của một quốc gia tiến bộ, chắc chắn phải có một phong trào u mê phát triển.”
Phong trào u mê nổi lên để đặt lại mọi thắc mắc về giá trị thông thường trong xã hội, mà ai cũng nghĩ rằng là “văn minh nhất” trong lịch sử! Nhà văn Georges Duhamel khuyên người phương Tây rằng, trong bối cảnh hiện thời, cần phải xem xét lại tất cả các giá trị của văn minh, vì chưa có xã hội nào từng chịu đựng đau khổ đến như vậy! Trong xã hội Trung Quốc xưa, thời kỳ Chiến Quốc, một thời kỳ đau thương nhất đã sinh ra Lão, Trang để đặt lại tất cả các giá trị của xã hội ấy.
Nhà văn Lâm cho rằng: “Tinh thần u mê ở Trung Quốc xưa đều được thấy rõ qua những câu châm ngôn Trung Hoa cổ. Trong Kinh Thi, Thiên Đường Phong, một tác giả vô danh, để lộ ra tâm trạng “trống trải” của cuộc sống và vô thường của con người, đã bay bổng hát lên:
Người cưỡi ngựa, sao lại từ bỏ, không tắ;
Cho kẻ khác sau khi đời ta mất!
Đó chính là một cách thể hiện tâm trạng u mê.
Hãy dành thời gian để đọc “Tiếng Cười Sâu Lắng của Thánh Nhân” của tác giả Nguyễn Duy Cần để tìm hiểu sâu hơn về thế giới văn hóa phương Đông.