Một truyện giải trí đúng nghĩa!
Với một đoạn kết hóa giải thật tài tình, cái máy ăn của Stine bỗng mất hẳn chất… kinh dị. Thì ra, chuyện cậu bé Sam Kinny đang từ rất khảnh ăn, chỉ ăn, uống những thức ăn, đồ uống màu trắng, bỗng chuyển qua ăn tạp còn hơn một con heo (ăn cả hồ dán, thức ăn cho chó, bọ chét, lá cây, hoa cúc, đất, giun…) là có lý do của nó. Lý do ấy rất dễ hiểu chứ không phải như cậu nghĩ là do bị bùa chú của cô Sylvie giấu trong món bánh pút đinh để rồi từ đó phát sinh hàng lô hàng lốc chuyện khủng khiếp cho cậu: mọi món ăn bình thường vào miệng cậu trở thành chua loét; cậu gây ra điện giật người khác, cậu nói rất nhanh rồi không thể nói ra điều muốn nói; máu của cậu màu xanh chứ không phải màu đỏ…
Thì ra, cậu chỉ là một con búp bê rô bốt, ăn một món lạ khác với lập trình gài sẵn, các con chíp điện tử trong người cậu bị rối loạn, hư hỏng, dẫn đến hàng loạt chuyện làm người đọc vừa ngạc nhiên, vừa căng thẳng, buộc phải theo dõi một mạch cho đến hết truyện – một thủ thuật cao cường quen thuộc của Stine trong xây dựng cốt truyện và bố cục. Cái điều bí mật nhất chỉ hiện ra trong mấy trang chót.
Dường như Stine không để lại một thông điệp ngầm nào trong Cái máy ăn hoặc nếu có thì cũng chẳng là bao. Một truyện giải trí đúng nghĩa! Chỉ mong với những tác dụng bất ngờ có thể có của mọi cuốn sách, một cậu bé khảnh ăn nào đó (như con trai tôi chẳng hạn) sau khi đọc xong cái máy ăn sẽ nhận ra mình chính là một đứa trẻ không hoàn toàn bình thường! Mọi đứa trẻ bình thường như Kevin, Lissa… trong truyện đều sẵn sàng ăn mọi thứ trên đời, và như vậy, chúng sẽ không dễ gặp bất cứ rủi ro nào khi lâm vào hoàn cảnh buộc phải ăn một món ăn lạ ngoài thực đơn hàng ngày.
Hãy sống dễ chịu hơn đi nào!
R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine.
Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street .
Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”.
Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ .
Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có:
Miếng Bọt Biển Ma QuáiAi Đã Nằm Trong MộTrò Chơi Trốn TìmÁc mộng trong không gian ba chiềuCái nhìn ma quỷCăn phòng cấmChuyện trại FearCon vượn bơi trong bể kínhĐảo giấu vàngĐêm của ma mèoHiệp sĩ sắtNhững bức ảnh tiên triTrở thành Ma cà rồngNào Chúng Mình Hãy BiếnCái Đầu Khô Của TôiMáu QuỷCăn Hầm Bí ẨnChào Mừng Đến Với Ngôi Nhà ChếtLời Nguyền Trại Lãnh HồChiếc Đồng Hồ Cúc CuVật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa BátMa Sói Trong Đầm Sốt RétNgôi Nhà CâyXin Đừng ỐmCái Máy Ăn…***
— Sam, cậu phải tới ngay! – Kevin, bạn thân của tôi nài nỉ qua điện thoại.
— Kevin, tớ nhắc lại lần thứ mười nhé: Tớ sẽ không đến nếu cậu không nói là để làm gì.
Kevin đáp:
— Tớ đã nói với cậu rồi. Tớ không thể cho cậu biết được. Nếu vậy thì chẳng còn gì là bất ngờ nữa cả.
Tên tôi là Sam Kinny, và điều đầu tiên các bạn nên biết về tôi là tôi rất ghét sự ngạc nhiên. Tại sao? Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa. Tôi ghét, có vậy thôi.
Còn một điều nữa tôi ghét, đó là khi bị mọi người béo má.
Bạn bè của bố mẹ tôi rất hay béo má tôi. Có một số thầy cô cũng làm thế. Cũng có thể đó là vì mặt tôi rất tròn, mái tóc vàng hoe, đôi mắt to màu xanh da trời và lông mi rất dài. Tệ hơn cả là hai má tôi rất hồng hào. Mọi người đều nói là tôi rất xinh. Và béo má tôi.
Chẳng có ai béo má Kevin cả. Kevin có vẻ rất rắn rỏi, đúng như cái bề ngoài tôi muốn có.
Kevin có mái tóc nâu lúc nào cũng rối bù. Và có một cái sẹo nhỏ trên má phải, đó là do Lissa em gái nó chẳng may cào phải trong khi hai đứa tập karate.
Kevin nài nỉ:
— Sam, cậu phải sang đây. Mẹ tớ bắt đầu nấu bữa tối, và mẹ tớ đang nấu tất cả những món yêu thích của cậu.
— Thật không? – Tôi hỏi. – Mì ống và phó mát? Bánh ngọt tráng miệng với nho trắng và thục quỳ chứ?
— Phải. – Kevin đáp. – Tất cả các món ăn màu trắng, như mọi khi.
Tôi phản đối:
— Cậu nói “như mọi khi” nghĩa là thế nào? Có phải tớ lúc nào cũng chỉ ăn thức ăn màu trắng thôi đâu.
— Ồ, phải. – Kevin thách thức tôi. – Thử gọi tên một thức ăn nào cậu ăn mà không phải màu trắng xem nào. Nói đi, chỉ một thứ thôi xem nào.
Tôi nói:
— Coca-Cola. Tớ thích uống Coca-Cola, vì Coca-Cola không phải màu trắng. Màu nâu.
…
Mời các bạn đón đọc Cái Máy Ăn của tác giả R. L. Stine.