Viết bởi nhà văn Võ Thị Xuân Hà, bộ truyện ngắn này mang đến cho độc giả những cảm nhận sâu sắc về con người và những khía cạnh huyền bí của cuộc sống tâm linh.
Trong tác phẩm “Cái vạc vàng có đòn khiêng bằng kim khí”, với 16 câu chuyện ngắn, Võ Thị Xuân Hà không chỉ tập trung vào những xung đột, va chạm của cuộc sống thị trấn như những tác phẩm trước, mà còn đưa ra những mảng huyền bí, ma quái hơn. Ngay cả trong những câu chuyện vốn bình thường, đời thường, người đọc vẫn cảm nhận được sự lưu luyến, kỳ dị nơi đâu đó.
Nhà văn tạo điểm nhìn đa chiều và viết theo dòng suy nghĩ của nhân vật, khiến “Cái vạc vàng có đòn khiêng bằng kim khí” trở thành một trong những câu chuyện khó hiểu nhất trong tập truyện. Sự liên kết giữa nhân vật Bản Thể trong những kí ức, hình ảnh và lời của thầy cúng đôi khi gây nên sự bí ẩn đầy ám ảnh.
Xuân Hà tập trung vào việc khám phá tâm hồn phụ nữ, nhấn mạnh vào những đau khổ tinh thần họ phải đối diện. Việc chuyển dạng từ những tác phẩm trước có thể trở thành thách thức đối với người đọc, nhưng cũng chính điều này làm nên sức hấp dẫn đặc biệt của bộ truyện ngắn này.
Tóm lại, “Cái vạc vàng có đòn khiêng bằng kim khí” là một tác phẩm đầy sự sâu sắc, mê hoặc và khó lường, đem đến cho độc giả những trải nghiệm về thế giới tâm linh và bản chất con người một cách rất đặc biệt.Khi hoặc lúc mắt đối diện… Sự căm hận đẩy đưa chúng ta vào những tình huống đã vỡ đầu. Trong khoảng thời gian lẻn trưới cửa phòng khám sản phụ, Hoan ngồi trên cái ghế với nhiều ngày. Phòng khám sản phụ đông đúc, người chen lấn để mua vé kiểm tra. Phụ nữ từ mọi miền đổ về. Ngoài cửa, nhân viên bán vé hỏi: kiểm tra gì? Bên ngoài, những mã bệnh đặc trưng được tuyên bố: Viêm. Nấm. Dính tử cung. Thai ống nghiệm. Xét nghiệm máu. U nang buồng trứng. Loãng tinh… Bên trong, bác sĩ gọi lên: tiền. Bên ngoài, lời nói chân thành: ơ, tiền. Hôi hám. Thơm tho. Chua loét. Đài các. Tất cả được mua bằng vé. Sau đó, kiên nhẫn chờ đến lượt ở các cửa phòng khám theo từng loại bệnh.
Bác sĩ nam dạo dọc hành lang chỉ có các phòng khám dành cho phụ nữ, la lớn:- Đây là lần thứ ba tôi nhắc rồi, các anh đàn ông hết ra ngoài sân chờ. Để dành chỗ cho các chị em. Đừng dám đến phòng khám của đàn bà. Than niên kia với bạn gái hoặc vợ kia muốn cãi nhau với bác sĩ. Nhưng cô gái kia kéo tay và nói:- Thôi, nhịn một chút đi anh. Hiếm khi phải vào chỗ này.
Một người đàn ông ném điếu thuốc xuống sàn và nói:- Chúng nó sao khác chúng ta?
Một phụ nữ mặt thâm sâu như đền ruộng ướt, kéo chồng:- Hãy im lặng. Để tôi xong việc này. Ra ngoài sân hít khói đi. Đợi tôi đấy. Có khi cả ngày chưa có kết quả gì, biết đâu.
Nhóm đàn ông đứng lủng lẳng ngoài sân. Một người mặt nhọn chen vào:- Ông có muốn đi vệ sinh không? Một người hỏi:- Gì vậy? – Đi vệ sinh? Một người thật thà nói:- Ở đây có mọi thứ, may mà sáng nay tôi đã hết mới lên xe. Trong thành phố, đi vệ sinh cũng phải trả tiền. Người kia buồn rầu:- Đây là kiểu vệ sinh “nhanh gọn”. Chỉ cần một cuộn “tàu nhanh” giá rẻ bất ngờ. Hiếm khi dành thời gian lang thang ở phố. Thử xem. V à có thể bạn sẽ thấy mạo hiểm. Còn hơn là nán lại đây chờ đợi. Các ông cười to:- Thực sự nhanh và sạch sẽ. Một người mặc bộ lính dao xào:- Đi nhanh hay chậm không quan trọng. Họ chỉ muốn tiền và nếu không có, sẽ ra về vấp mặt…
Người mặt nhọn cười khắc khoải:- Họ chỉ biết mất tiền vào những chuyện ngu ngốc. Thật là ngớ ngẩn. Thế nào mà họ không lấy lòng được.
Người mặt nhọn đâm vào đám người và biến mất không biết đường. Hoan ngồi chờ đến lượt kiểm tra của mình. Người ta đưa vào phong bì một tờ năm mươi ngàn màu xanh. Kẹp phong bì vào sổ khám bệnh. Mọi việc trở nên thuận lợi nếu có tiền. Trên tường, ngay cửa phòng khám treo biển: “Nghiêm cấm bác sĩ nhận tiền của bệnh nhân. Bệnh nhân không được đưa tiền cho bác sĩ”. Nhưng cuộc sống không chạy theo những quy định nghiêm ngặt đó. Cuộc sống rộn rã và có những lối đi riêng. Ai may mắn sẽ đi trên con đường thuận lợi…
Con đường thuận lợi cho Hoan lúc này là tấm thảm có số năm mươi ngàn, màu xanh hy vọng. Đêm đó, đôi chân của chị mở rộng gần ra. Trái tim chị muốn vỡ tung vì cơn đau. Đầu một bé gần như ra, lại rút vào. Người phụ làng thét lên:- Cố lên! Hít sâu vào. Đứa bé sắp ra đó!
Nhưng chị hầu như hốt hoát. Đầu bé quá lớn, có vẻ ngang chị nghe tiếng mẹ rên rĩ. Trong nháy mắt, chị thấy một cậu bé mạnh mẽ. Chậua ăn nhiều và ngủ nhiều. Chị hồi hợi, nỗ lực với niềm vui gặp gỡ con. Tay người phụ vén khéo léo. Vén ngang. Dọc. Vài lần nữa. Mặt như múa. Bé ra đời. Là một cậu bé. Chúa con của dòng họ. Khi lớn len, những đứa cháu sẽ kế tục dòng máu. Họ sẽ xây nhà cửa, ấm áp. Hơn nữa, họ sẽ đi khắp nước nhỏ này để xây dựng và phát triển.
Đứa bé khóc. Nhưng tiếng khóc không giống tiếng khóc của một trẻ sơ sinh. Người phụ ôm bé: “Hãy cho nó một cái nhìn”. Nhưng người phụ vẫn đứng run rẩy, ôm bé mà không dám nhìn. Cái bọc tã…Con lập tức phát ra tiếng khóc của một thai nhi nào đó. Chị nhìn thấy rõ ràng trong lớp tã. Chị gục ngã, gần như mất ý thức mình. Một đêm nữa trôi qua. Bàn tay chị căng cứng lại. Đôi mắt chói lòa trong cơn đau. Lần này không còn là người phụ nữ làng nữa. Chị được chuyển lên bệnh viện huyện. Đau quá. Nhưng chồng chị, lúc ấy, không muốn xoa dịu cơn đau đều đặn của vợ. Trước khi rời khỏi, anh ta tuyên bố: “Nếu lần này con ra đời là một ác quỷ nữa, tôi sẽ lập tức cưới cô bé Loan ở xóm bên cạnh.” Cơn đau trở nên gay gắt như một con quỷ phá phách, nhưng chồng chị vẫn bình thản: “Bạn có biết bao nhiêu chàng trai đào hoa mê cô bé đó đến mức phá tan lẻng keng nhà nó không? Nhưng hôm nọ cô bé đó nói: ‘Vợ anh không giống phụ nữ. Phụ nữ phải mông to như Loan, môi ửng hồng như Loan…’ Đời thật là thương cho tôi. Dòng họ chúng ta, nếu tôi biết từ đầu thì chẳng lẽ tôi lại mang ác báo vào nhà. Huân cây chương của bố cô, đó là một cái gì đó không may? Có thể xua đuổi điều không may trong ngôi nhà này không? Huân cây chương có thể giúp dọn dẹp cái linh hồn hồi tụ trong gia đình này không?” Cơn giận dữ của anh ta trỗi dậy giống như cơn đau đẻ của vợ. Chị nói với bác sĩ ở bệnh viện huyện: “Làm ơn sinh cho bé giấy chứng nhận theo họ mẹ.” Bác sĩ nhìn thấy em bé vẫn còn tất tả, khóc ỏ trong lớp tã, anh ta nói một cách ấm áp: “Bố bé có đến không vậy?” Chị quả quyết: “Không, anh ta không phải bố của em bé. Và, xin hỏi, bé có bình thường không ạ?” Bác sĩ gật đầu: “Yên tâm đi. Bé khỏe mạnh mà. Hãy vui vẻ để có sữa tốt cho bé nuôi nha. Thả lỏng nào.” Bác sĩ nói thêm khi đẩy xe của phụ nữ: “Chẳng ai muốn ai gặp phải điều không may đâu.” Hạnh phúc từng bị tưởng chừng như đang trong tầm tay chị, giờ đây trôi lơ lửng giữa những lớp mây. Hãy đón đọc cuốn sách “Cái Vạc Vàng Có Đòn Khiêng Bằng Kim Khí” của tác giả Võ Thị Xuân Hà.