Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Căn Phòng Khóa của tác giả Emma Donoghue, cũng như link tải ebook Căn Phòng Khóa miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Căn Phòng Khóa
“Căn Phòng Khóa” là một cuốn tiểu thuyết đầy mạch lạc và sâu sắc, lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật đã làm xôn xao thế giới. Cuốn sách kể về cuộc sống của Jack, một cậu bé 5 tuổi sinh ra và lớn lên trong một căn phòng bị khóa kín cùng với mẹ. Dưới sự bạo hành và cưỡng hiếp hàng ngày từ kẻ bắt cóc, mẹ của Jack vẫn luôn cố gắng bảo vệ con và nuôi dưỡng trong cậu hy vọng và ý chí sống.
Tác giả Emma Donoghue đã tài tình đưa người đọc vào câu chuyện thông qua góc nhìn của Jack, một đứa trẻ với tư duy đặc biệt sau những năm sống trong căn phòng khóa. Qua từng trang sách, người đọc được trải nghiệm những cung bậc cảm xúc của Jack, từ sự hồi hộp, lo lắng đến niềm vui và sự hứng khởi.
Cuộc hành trình của Jack và mẹ trong việc đấu tranh vượt qua nỗi ám ảnh và tái hòa nhập vào cuộc sống bên ngoài khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Qua câu chuyện của họ, độc giả nhận ra sức mạnh của ý chí và lòng kiên nhẫn trong việc vượt qua mọi khó khăn và tìm lại sự tự do.
Cuốn sách “Căn Phòng Khóa” của Emma Donoghue thực sự là một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu sắc. Tác giả đã tạo ra một thế giới đầy rẫy những bi kịch nhưng cũng không thiếu những niềm hy vọng và tình yêu. Dưới bàn tay tài hoa của Donoghue, câu chuyện về cuộc sống trong căn phòng bị khóa trở nên sống động và đầy cuốn hút.
Jack và Ma là những nhân vật đặc biệt, họ đại diện cho sự mạnh mẽ và sự hy sinh. Mặc cho những rào cản và khó khăn, họ vẫn giữ vững tinh thần và không bao giờ từ bỏ hi vọng. Tình yêu giữa mẹ và con, sự hy sinh và sự kiên nhẫn của họ thật sự là nguồn động viên và truyền cảm hứng cho độc giả.
Từ cốt truyện đầy kịch tính đến mô tả tinh tế về tâm trạng và suy tư của nhân vật, “Căn Phòng Khóa” đã chạm đến trái tim của rất nhiều người đọc. Đây không chỉ là một cuốn sách về sự sống sót, mà còn là một câu chuyện về sự mạnh mẽ, hy vọng và tình yêu vượt qua mọi khó khăn.
“Căn Phòng Khóa” không chỉ là một câu chuyện đầy xúc động mà còn là một thông điệp về sự kiên nhẫn, hy vọng và lòng can đảm. Cuốn sách đã thu hút sự quan tâm của độc giả trên toàn thế giới và được đánh giá cao về giá trị văn học và con người.
Review nội dung sách Căn Phòng Khóa
Ưu điểm:
- Góc nhìn độc đáo: Câu chuyện được kể hoàn toàn từ góc nhìn của Jack, một cậu bé 5 tuổi bị giam cầm trong một căn phòng chật hẹp. Cách kể chuyện này mang đến cho người đọc một trải nghiệm mới lạ, đồng thời khắc họa rõ nét tâm lý của một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt.
- Tình mẫu tử thiêng liêng: Giữa căn phòng tăm tối, tình mẫu tử giữa Jack và Ma là điểm sáng duy nhất. Tác giả đã miêu tả một cách cảm động tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con, cũng như sự kiên cường, lạc quan của Jack.
- Hành trình tâm lý đầy xúc động: “Căn Phòng Khóa” không chỉ là câu chuyện về sự giam cầm, mà còn là hành trình tâm lý đầy xúc động của hai mẹ con khi họ cố gắng thích nghi với cuộc sống mới sau khi được giải thoát.
Nhược điểm:
- Nhịp điệu chậm: Do tập trung khai thác tâm lý nhân vật nên nhịp điệu truyện khá chậm, có thể khiến một số độc giả cảm thấy hơi lê thê.
- Nội dung có phần u ám: Câu chuyện về sự giam cầm và những tổn thương tâm lý mà Jack phải trải qua có thể khiến người đọc cảm thấy u ám, nặng nề.
Kết luận: “Căn Phòng Khóa” là một cuốn tiểu thuyết đầy ám ảnh nhưng cũng không kém phần cảm động về tình mẫu tử thiêng liêng và sức mạnh của ý chí con người. Mặc dù nhịp điệu chậm và nội dung có phần u ám, đây vẫn là một tác phẩm đáng đọc, gợi lên nhiều suy ngẫm về cuộc sống.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Đọc thử sách Căn Phòng Khóa
Chương 1: QUÀ SINH NHẬT
Hôm nay tôi năm tuổi.
Đêm qua, khi chui vào ngủ trong chị Tủ áo, tôi chỉ bốn tuổi nhưng khi thức giấc trên chị Giường, thì úm ba la xì í ba la xùm, trong bóng tối, tôi đã lên năm. Trước đó là ba tuổi, rồi hai tuổi, rồi một tuổi, và trước nữa là không tuổi. – Con đã từng âm tuổi phải không mẹ?
— Gì cơ? – Mẹ vươn người một cái.
— Trên Thiên đường con đã từng âm một tuổi, âm hai tuổi, âm ba tuổi đúng không mẹ?
— Không đâu, số tuổi chỉ được tính khi con hóa thành quả trứng chui vào bụng mẹ thôi.
— Con chui qua Cửa sổ trần đúng không! Mẹ hẳn là buồn lắm trước khi con rơi vào bụng Mẹ.
— Là con nói đấy nhé. – Mẹ nhoài người qua Giường để bật Đèn, anh ấy làm mọi thứ sáng bừng lên. Ui chao!
Tôi nhắm ngay mắt lại, rồi hé một mắt, rồi mở cả hai mắt.
— Mẹ đã khóc đến cạn khô nước mắt, – Mẹ nói với tôi. – Mẹ cứ nằm đây đếm từng giây.
— Bao nhiêu giây ạ? – Tôi hỏi Mẹ.
— Hàng triệu, hàng triệu giây.
— Không, chính xác là bao nhiêu giây ạ?
— Mẹ không đếm xuể. – Mẹ trả lời.
— Rồi Mẹ cứ cầu và cầu mong mãi cho quả trứng của Mẹ mau lớn đến nỗi Mẹ mập ú ù.
Mẹ cười toe. – Mẹ còn cảm thấy con chòi đạp đấy.
— Con đạp gì cơ ạ?
— Tất nhiên là đạp mẹ rồi.
Tôi luôn phá lên cười khi đến đoạn này.
— Trong bụng mẹ ấy, bum bum. – Mẹ kéo áo phông ngủ lên và làm cái bụng nảy tưng tưng. – Mẹ nghĩ Ô, bé Jack sắp chui ra rồi. Thế là sáng hôm sau, con trượt ra trên thảm với hai mắt mở to tròn.
Tôi nhìn xuống chị Thảm với những vệt đỏ, nâu, đen vương vãi ngoằn ngoèo. Đó là những vết ố do tôi lỡ gây ra khi mới chào đời. – Mẹ đã cắt dây rốn để con được tự do, – tôi nói với Mẹ. – Và rồi con biến thành một đứa bé trai.
— Thực ra, ngay khi chào đời, con đã là một bé trai rồi. – Mẹ rời Giường, đi đến chỗ Máy điều nhiệt để làm không khí ấm lên.
Tôi không nghĩ hắn ta đã đến sau chín giờ tối qua, không khí luôn khác nếu hắn đến. Tôi không hỏi vì Mẹ không thích nói về kẻ đó.
— Hãy nói cho mẹ biết, Quý ngài năm tuổi, con thích nhận quà bây giờ hay sau bữa sáng nào?
— Là quà gì ạ, quà gì ạ?
— Mẹ biết là con thích lắm, – Mẹ nói, – nhưng nhớ là đừng mút tay, không thì vi trùng sẽ lẻn vào người con đấy.
— Làm con bị bệnh như hồi lên ba, bị ói và bị tiêu chảy ạ?
— Còn tệ hơn thế nữa cơ, – Mẹ nói, – vi trùng có thể làm con chết ấy.
— Và trở lại Thiên đường sớm ạ?
— Con vẫn mút tay kìa. – Mẹ kéo tay tôi ra.
— Con xin lỗi. – Tôi ngồi đè lên cái tay hư. – Gọi con là Ngài năm tuổi nữa đi, Mẹ.
— Vậy, thưa Quý ngài năm tuổi, – Mẹ nói, – bây giờ hay để sau đây?
Tôi nhảy lên bà Ghế bập bênh nhìn Đồng hồ, cậu ấy nói 07:14. Tôi có thể trượt trên bà Ghế bập bênh mà không cần vịn vào bà, rồi tôi lăn cù lên chị Chăn lông vịt và trượt trên đó. – Quà nên được mở lúc nào ạ?
— Lúc nào cũng vui. Mẹ chọn cho con nhé? – Mẹ hỏi.
— Giờ con năm tuổi rồi mà Mẹ, con phải tự chọn chứ. – Ngón tay tôi lại chui tọt vào miệng, tôi nhét nó dưới nách rồi kẹp chặt lại. – Con chọn – ngay bây giờ.
Mẹ rút ra một cái gì đó từ dưới gối, tôi nghĩ là nó đã tàng hình trốn dưới đó suốt đêm qua. Đó là một cái ống bằng giấy kẻ ô cuộn lại, quấn quanh bằng một dải ruy băng màu tím tháo ra từ hộp sô-cô-la mà chúng tôi nhận được hồi Giáng sinh. – Con mở đi, – Mẹ bảo, – nhẹ tay thôi.
Tôi mày mò tìm cách tháo nút, vuốt phẳng tờ giấy. Đó là một bức vẽ bằng bút chì, không màu. Tôi không biết nó là gì cả, cho đến khi tôi quay nó lại. – Là con! – Giống như hình tôi khi nhìn vào chị Gương, nhưng còn hay hơn thế nữa, đầu, cánh tay và vai tôi, trong chiếc áo ngủ chui đầu.
— Sao mắt con nhắm tịt thế này?
— Vì con đang ngủ mà, – Mẹ nói.
— Làm sao Mẹ vẽ được trong khi ngủ?
— Không, lúc đó mẹ thức. Sáng hôm qua, sáng hôm kia và sáng hôm kia nữa, mẹ bật đèn lên và vẽ con. – Nụ cười của Mẹ tắt lịm. – Có chuyện gì vậy, Jack? Con không thích à?
— Không ạ – chỉ là con không thích khi Mẹ thức mà con thì lại ngủ.
— À, mẹ không thể vẽ khi con thức, vì như thế sẽ hết cả bất ngờ, đúng không? – Mẹ ngừng một lúc. – Mẹ đã nghĩ con thích một bất ngờ.
— Con thích một bất ngờ mà con biết trước cơ.
Mẹ thoáng cười.
Tôi trèo lên bà Ghế bập bênh để gỡ một chiếc ghim trong Bộ ghim trên Kệ, lấy nốt cái đó ra nữa thì bây giờ năm cái chẳng còn cái nào. Trước đây là sáu nhưng một cái đâu mất rồi. Một cái ghim bức Kiệt tác của Nghệ thuật Tây phương Số 3: Đức Mẹ đồng trinh, Chúa Hài đồng với Thánh Anne và Thánh John – Người rửa tội nằm phía sau Ghế. Một cái ghim bức Kiệt tác của Nghệ thuật Tây phương Số 8: Ấn tượng: Mặt trời mọc bên cạnh Phòng tắm. Một cái ghim con bạch tuộc xanh dương. Một cái nữa ghim bức con ngựa chứng có tên Kiệt tác của Nghệ thuật Tây phương Số 11: Guernica. Còn những kiệt tác nữa đựng trong hộp bột yến mạch nhưng tôi treo con bạch tuộc, đó là tác phẩm đỉnh nhất của tôi trong tháng Ba, hơi quăn queo bởi hơi nước nóng bốc ra từ Phòng tắm. Tôi ghim bức hình bất ngờ của Mẹ vào chính giữa tấm giấy dán tường trên đầu Giường.
Mẹ lắc đầu. – Đừng ghim ở đó.
Mẹ không muốn Lão Nick nhìn thấy.
— Hay con ghim trong Tủ áo, trước lưng tủ nhé? – Tôi hỏi.
— Hay đấy.
Tủ áo làm bằng gỗ, nên tôi phải lấy hết sức ấn mạnh cái đinh ghim. Tôi khép hai cánh cửa ngốc nghếch của chị lại, lần nào chúng cũng kêu ken két dù hai Mẹ con đã tra dầu ngô vào bản lề. Tôi nhìn qua khe gỗ nhưng bên trong tối quá. Tôi mở cánh cửa ra một chút để hé nhìn, bức vẽ bí mật trắng toát ngoại trừ những đường kẻ nhỏ màu xám. Chiếc váy màu xanh biển của Mẹ treo cao hơn con mắt nhắm của tôi một chút, ý tôi là con mắt trong bức vẽ, còn váy thì là váy thật đang treo trong Tủ.
Tôi có thể ngửi thấy mùi Mẹ đang ở bên tôi. Tôi có cái mũi thính nhất nhà mà.
— Ôi, con quên tu ti một chút khi thức dậy rồi.
— Có sao đâu. Thỉnh thoảng mình bỏ qua nó cũng được mà. Giờ con cũng đã năm tuổi rồi phải không?
— Không đời nào!§
← Nguyên văn là No way, Jose!. Đây là khẩu ngữ, nghĩa là không bao giờ.
Mẹ ngả lưng lên chị Chăn lông vịt trắng, tôi nằm theo, và thế là được chén một bữa no nê.
Tôi đếm đủ một trăm hạt ngũ cốc và đổ dòng sữa như một dòng thác trắng vào chiếc tô còn trắng hơn, không vãi ra ngoài một giọt. Mẹ và tôi tạ ơn Chúa Hài đồng. Tôi nhón lấy bạn Thìa chảy có mấy chấm trắng trên cán khi bạn ấy bất chợt ngả người vào chảo mì ống đang sôi sùng sục. Mẹ không thích bạn Thìa chảy, nhưng tôi thích bạn ấy nhất vì bạn không giống những chiếc thìa khác.
Tôi xoa xoa an ủi mấy vết xước trên mặt bà Bàn ăn để khiến chúng cảm thấy tốt hơn. Bà Bàn ăn hình tròn, trắng tinh, trừ những vết xước màu xám do thái thức ăn gây ra. Trong khi ăn, chúng tôi chơi trò Ngậm miệng ngân nga bởi vì trò này không cần mở miệng. Tôi đoánMacarena, rồi đến Cô ấy sẽ đến quanh ngọn núi§, và Hạ cánh xuống, cỗ xe ngọt ngào§ nhưng hóa ra lại là bài Trời bão giông§. Thế nên số điểm của tôi là hai, và được Mẹ hôn hai cái.
← She’ll be coming ‘round the mountain.
← Swing low, sweet chariot.
← Stormy weather.
Đến lượt tôi ngâm bài Chèo thuyền, chèo thuyền nan§, Mẹ đoán ra ngay lập tức. Tôi tiếp tục với bài Ba hoa chích chòe§, Mẹ nhăn mặt nói: – Á à, mẹ biết bài này, nó nói về việc bị thất bại và đứng lên ngay, tên là gì ấy nhỉ?
← Row, row, row your boat.
← Tubthumping.
Rốt cuộc mẹ cũng nhớ ra. Đến lần thứ ba, tôi ngâm bài Không thể xua đuổi anh khỏi tâm trí em§ thì Mẹ chẳng tài nào đoán nổi. – Con chọn được bài khó quá… Con nghe được trên ti-vi à?
← Can’t get you out of my head.
— Không đâu, từ Mẹ ấy. – Tôi buột miệng hát luôn phần điệp khúc, Mẹ bảo ôi, mẹ đúng là đồ ngốc.
— Này thì ngốc này. – Tôi hôn Mẹ hai cái.
Tôi kéo ghế đến bên Bồn rửa chén: phải thật nhẹ tay với mấy cái tô nhưng thìa thì tha hồ khua lanh canh lanh canh. Tôi thè lưỡi ra với chị Gương. Mẹ ở ngay sau lưng tôi, tôi có thể nhìn thấy mặt mình che ngang mặt Mẹ giống như chiếc mặt nạ chúng tôi làm vào dịp Halloween.
— Ước gì mẹ vẽ đẹp hơn, – Mẹ nói, – nhưng ít nhất thì nhìn vào cũng biết con giống ai.
— Con giống ai?
Mẹ gõ nhẹ vào Gương – chỗ trán tôi trong đó, ngón tay Mẹ để lại một vệt tròn.
— Bản sao y hệt của mẹ.
— Bản sao y hệt của Mẹ là sao ạ? – Vòng tròn mờ dần đi.
— Nghĩa là con giống hệt mẹ. Chắc do con chui ra từ bụng mẹ, giống như một bản sao. Cũng mắt nâu này, miệng rộng này, cằm nhọn này…
Tôi nhìn chằm chằm vào chúng tôi trong Gương, cùng lúc chúng tôi trong Gương cũng nhìn lại không chớp mắt.
— Mũi thì không giống.
— Ừ, vì con có cái mũi của trẻ con.
Tôi sờ lên mũi.
— Thế nó có rụng đi và mũi của người lớn sẽ mọc lên không ạ?
— Không đâu, nó chỉ lớn lên thôi. Cũng tóc nâu này…
— Nhưng tóc con dài đến ngang lưng, còn tóc Mẹ chỉ đến vai thôi.
— Đúng vậy. – Mẹ nói trong khi với tay lấy Kem đánh răng. – Tất cả các tế bào trong người con trẻ gấp đôi của mẹ mà.
Tôi không biết là có những thứ lại có thể trẻ bằng một nửa. Tôi nhìn vào Gương lần nữa. Áo ngủ của chúng tôi cũng khác nhau, cả quần lót nữa, quần của Mẹ không có hình con gấu nào.
Khi Mẹ nhổ bọt ra lần thứ hai thì đến lượt tôi cầm Bàn chải, tôi chải từng cái răng một thật kỹ càng. Trong Bồn rửa, nước bọt của Mẹ trông chẳng giống tôi tẹo nào, mà đám nước bọt của tôi cũng chẳng giống tôi nốt. Tôi xả trôi chỗ bọt nhổ và khoe một nụ cười kiểu ma cà rồng.
— Á a. – Mẹ đưa tay che mắt. – Răng con trắng sáng quá, làm mẹ lóa mắt rồi.
Răng Mẹ sâu gần hết vì Mẹ đã quên đánh răng. Mẹ tiếc lắm và không quên nữa, nhưng mấy cái răng vẫn cứ sâu.
Tôi gấp ghế lại để bên cạnh anh Cửa, tựa vào ông Giá phơi quần áo. Ông luôn càu nhàu rằng phòng hết chỗ rồi, nhưng nếu ông chịu đứng cho thật thẳng thì vẫn còn khối chỗ đấy chứ. Tôi cũng có thể gập người thẳng như thế nhưng không thật sát được vì các cơ của tôi còn trẻ quá. Anh Cửa được làm bằng thứ kim loại ma thuật sáng loáng, cứ kêu bíp bíp sau chín giờ khi tôi định lẻn vào ngủ trong chị Tủ áo.
Khuôn mặt vàng của Đức Chúa trời hôm nay sẽ không ló dạng, Mẹ nói ông khó lòng chui qua lớp tuyết.
— Tuyết nào cơ ạ?
— Con nhìn đi. – Mẹ nói, tay chỉ lên cao.
Chỉ có chút ánh sáng phía trên Cửa sổ trần, còn lại thì tối om. Tuyết trên Ti-vi trắng lắm mà tuyết thật lại không thế, lạ quá! – Sao tuyết không rơi xuống người mình hả Mẹ?
— Vì nó ở ngoài mà.
— Trong Không gian Bên ngoài sao? Ước gì nó ở trong này để con chơi với nó.
— À, nhưng lúc đó nó sẽ tan ra mất, vì trong này ấm và dễ chịu. – Mẹ bắt đầu ngân nga, tôi đoán ngay ra bài Cứ để tuyết rơi§. Tôi hát lời hai rồi chuyển sang bài Mùa đông ở xứ sở thần tiên§ và Mẹ hòa theo ở quãng cao hơn.
← Let it snow.
← Winter wonderland.