“Căn Phòng Khóa” là một cuốn tiểu thuyết đầy mạch lạc và sâu sắc, lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật đã làm xôn xao thế giới. Cuốn sách kể về cuộc sống của Jack, một cậu bé 5 tuổi sinh ra và lớn lên trong một căn phòng bị khóa kín cùng với mẹ. Dưới sự bạo hành và cưỡng hiếp hàng ngày từ kẻ bắt cóc, mẹ của Jack vẫn luôn cố gắng bảo vệ con và nuôi dưỡng trong cậu hy vọng và ý chí sống.
Tác giả Emma Donoghue đã tài tình đưa người đọc vào câu chuyện thông qua góc nhìn của Jack, một đứa trẻ với tư duy đặc biệt sau những năm sống trong căn phòng khóa. Qua từng trang sách, người đọc được trải nghiệm những cung bậc cảm xúc của Jack, từ sự hồi hộp, lo lắng đến niềm vui và sự hứng khởi.
Cuộc hành trình của Jack và mẹ trong việc đấu tranh vượt qua nỗi ám ảnh và tái hòa nhập vào cuộc sống bên ngoài khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Qua câu chuyện của họ, độc giả nhận ra sức mạnh của ý chí và lòng kiên nhẫn trong việc vượt qua mọi khó khăn và tìm lại sự tự do.
Cuốn sách “Căn Phòng Khóa” của Emma Donoghue thực sự là một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu sắc. Tác giả đã tạo ra một thế giới đầy rẫy những bi kịch nhưng cũng không thiếu những niềm hy vọng và tình yêu. Dưới bàn tay tài hoa của Donoghue, câu chuyện về cuộc sống trong căn phòng bị khóa trở nên sống động và đầy cuốn hút.
Jack và Ma là những nhân vật đặc biệt, họ đại diện cho sự mạnh mẽ và sự hy sinh. Mặc cho những rào cản và khó khăn, họ vẫn giữ vững tinh thần và không bao giờ từ bỏ hi vọng. Tình yêu giữa mẹ và con, sự hy sinh và sự kiên nhẫn của họ thật sự là nguồn động viên và truyền cảm hứng cho độc giả.
Từ cốt truyện đầy kịch tính đến mô tả tinh tế về tâm trạng và suy tư của nhân vật, “Căn Phòng Khóa” đã chạm đến trái tim của rất nhiều người đọc. Đây không chỉ là một cuốn sách về sự sống sót, mà còn là một câu chuyện về sự mạnh mẽ, hy vọng và tình yêu vượt qua mọi khó khăn.
“Căn Phòng Khóa” không chỉ là một câu chuyện đầy xúc động mà còn là một thông điệp về sự kiên nhẫn, hy vọng và lòng can đảm. Cuốn sách đã thu hút sự quan tâm của độc giả trên toàn thế giới và được đánh giá cao về giá trị văn học và con người.
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Căn Phòng Khóa của tác giả Emma Donoghue
—-
Chương 1: QUÀ SINH NHẬT
Hôm nay tôi năm tuổi.
Đêm qua, khi chui vào ngủ trong chị Tủ áo, tôi chỉ bốn tuổi nhưng khi thức giấc trên chị Giường, thì úm ba la xì í ba la xùm, trong bóng tối, tôi đã lên năm. Trước đó là ba tuổi, rồi hai tuổi, rồi một tuổi, và trước nữa là không tuổi. – Con đã từng âm tuổi phải không mẹ?
— Gì cơ? – Mẹ vươn người một cái.
— Trên Thiên đường con đã từng âm một tuổi, âm hai tuổi, âm ba tuổi đúng không mẹ?
— Không đâu, số tuổi chỉ được tính khi con hóa thành quả trứng chui vào bụng mẹ thôi.
— Con chui qua Cửa sổ trần đúng không! Mẹ hẳn là buồn lắm trước khi con rơi vào bụng Mẹ.
— Là con nói đấy nhé. – Mẹ nhoài người qua Giường để bật Đèn, anh ấy làm mọi thứ sáng bừng lên. Ui chao!
Tôi nhắm ngay mắt lại, rồi hé một mắt, rồi mở cả hai mắt.
— Mẹ đã khóc đến cạn khô nước mắt, – Mẹ nói với tôi. – Mẹ cứ nằm đây đếm từng giây.
— Bao nhiêu giây ạ? – Tôi hỏi Mẹ.
— Hàng triệu, hàng triệu giây.
— Không, chính xác là bao nhiêu giây ạ?
— Mẹ không đếm xuể. – Mẹ trả lời.
— Rồi Mẹ cứ cầu và cầu mong mãi cho quả trứng của Mẹ mau lớn đến nỗi Mẹ mập ú ù.
Mẹ cười toe. – Mẹ còn cảm thấy con chòi đạp đấy.
— Con đạp gì cơ ạ?
— Tất nhiên là đạp mẹ rồi.
Tôi luôn phá lên cười khi đến đoạn này.
— Trong bụng mẹ ấy, bum bum. – Mẹ kéo áo phông ngủ lên và làm cái bụng nảy tưng tưng. – Mẹ nghĩ Ô, bé Jack sắp chui ra rồi. Thế là sáng hôm sau, con trượt ra trên thảm với hai mắt mở to tròn.
Tôi nhìn xuống chị Thảm với những vệt đỏ, nâu, đen vương vãi ngoằn ngoèo. Đó là những vết ố do tôi lỡ gây ra khi mới chào đời. – Mẹ đã cắt dây rốn để con được tự do, – tôi nói với Mẹ. – Và rồi con biến thành một đứa bé trai.
— Thực ra, ngay khi chào đời, con đã là một bé trai rồi. – Mẹ rời Giường, đi đến chỗ Máy điều nhiệt để làm không khí ấm lên.
Tôi không nghĩ hắn ta đã đến sau chín giờ tối qua, không khí luôn khác nếu hắn đến. Tôi không hỏi vì Mẹ không thích nói về kẻ đó.
— Hãy nói cho mẹ biết, Quý ngài năm tuổi, con thích nhận quà bây giờ hay sau bữa sáng nào?
— Là quà gì ạ, quà gì ạ?
— Mẹ biết là con thích lắm, – Mẹ nói, – nhưng nhớ là đừng mút tay, không thì vi trùng sẽ lẻn vào người con đấy.
— Làm con bị bệnh như hồi lên ba, bị ói và bị tiêu chảy ạ?
— Còn tệ hơn thế nữa cơ, – Mẹ nói, – vi trùng có thể làm con chết ấy.
— Và trở lại Thiên đường sớm ạ?
— Con vẫn mút tay kìa. – Mẹ kéo tay tôi ra.
— Con xin lỗi. – Tôi ngồi đè lên cái tay hư. – Gọi con là Ngài năm tuổi nữa đi, Mẹ.
— Vậy, thưa Quý ngài năm tuổi, – Mẹ nói, – bây giờ hay để sau đây?
Tôi nhảy lên bà Ghế bập bênh nhìn Đồng hồ, cậu ấy nói 07:14. Tôi có thể trượt trên bà Ghế bập bênh mà không cần vịn vào bà, rồi tôi lăn cù lên chị Chăn lông vịt và trượt trên đó. – Quà nên được mở lúc nào ạ?
— Lúc nào cũng vui. Mẹ chọn cho con nhé? – Mẹ hỏi.
— Giờ con năm tuổi rồi mà Mẹ, con phải tự chọn chứ. – Ngón tay tôi lại chui tọt vào miệng, tôi nhét nó dưới nách rồi kẹp chặt lại. – Con chọn – ngay bây giờ.
Mẹ rút ra một cái gì đó từ dưới gối, tôi nghĩ là nó đã tàng hình trốn dưới đó suốt đêm qua. Đó là một cái ống bằng giấy kẻ ô cuộn lại, quấn quanh bằng một dải ruy băng màu tím tháo ra từ hộp sô-cô-la mà chúng tôi nhận được hồi Giáng sinh. – Con mở đi, – Mẹ bảo, – nhẹ tay thôi.
Tôi mày mò tìm cách tháo nút, vuốt phẳng tờ giấy. Đó là một bức vẽ bằng bút chì, không màu. Tôi không biết nó là gì cả, cho đến khi tôi quay nó lại. – Là con! – Giống như hình tôi khi nhìn vào chị Gương, nhưng còn hay hơn thế nữa, đầu, cánh tay và vai tôi, trong chiếc áo ngủ chui đầu.
— Sao mắt con nhắm tịt thế này?
— Vì con đang ngủ mà, – Mẹ nói.
— Làm sao Mẹ vẽ được trong khi ngủ?
— Không, lúc đó mẹ thức. Sáng hôm qua, sáng hôm kia và sáng hôm kia nữa, mẹ bật đèn lên và vẽ con. – Nụ cười của Mẹ tắt lịm. – Có chuyện gì vậy, Jack? Con không thích à?
— Không ạ – chỉ là con không thích khi Mẹ thức mà con thì lại ngủ.
— À, mẹ không thể vẽ khi con thức, vì như thế sẽ hết cả bất ngờ, đúng không? – Mẹ ngừng một lúc. – Mẹ đã nghĩ con thích một bất ngờ.
— Con thích một bất ngờ mà con biết trước cơ.
Mẹ thoáng cười.
Tôi trèo lên bà Ghế bập bênh để gỡ một chiếc ghim trong Bộ ghim trên Kệ, lấy nốt cái đó ra nữa thì bây giờ năm cái chẳng còn cái nào. Trước đây là sáu nhưng một cái đâu mất rồi. Một cái ghim bức Kiệt tác của Nghệ thuật Tây phương Số 3: Đức Mẹ đồng trinh, Chúa Hài đồng với Thánh Anne và Thánh John – Người rửa tội nằm phía sau Ghế. Một cái ghim bức Kiệt tác của Nghệ thuật Tây phương Số 8: Ấn tượng: Mặt trời mọc bên cạnh Phòng tắm. Một cái ghim con bạch tuộc xanh dương. Một cái nữa ghim bức con ngựa chứng có tên Kiệt tác của Nghệ thuật Tây phương Số 11: Guernica. Còn những kiệt tác nữa đựng trong hộp bột yến mạch nhưng tôi treo con bạch tuộc, đó là tác phẩm đỉnh nhất của tôi trong tháng Ba, hơi quăn queo bởi hơi nước nóng bốc ra từ Phòng tắm. Tôi ghim bức hình bất ngờ của Mẹ vào chính giữa tấm giấy dán tường trên đầu Giường.
Mẹ lắc đầu. – Đừng ghim ở đó.
Mẹ không muốn Lão Nick nhìn thấy.
— Hay con ghim trong Tủ áo, trước lưng tủ nhé? – Tôi hỏi.
— Hay đấy.
Tủ áo làm bằng gỗ, nên tôi phải lấy hết sức ấn mạnh cái đinh ghim. Tôi khép hai cánh cửa ngốc nghếch của chị lại, lần nào chúng cũng kêu ken két dù hai Mẹ con đã tra dầu ngô vào bản lề. Tôi nhìn qua khe gỗ nhưng bên trong tối quá. Tôi mở cánh cửa ra một chút để hé nhìn, bức vẽ bí mật trắng toát ngoại trừ những đường kẻ nhỏ màu xám. Chiếc váy màu xanh biển của Mẹ treo cao hơn con mắt nhắm của tôi một chút, ý tôi là con mắt trong bức vẽ, còn váy thì là váy thật đang treo trong Tủ.
Tôi có thể ngửi thấy mùi Mẹ đang ở bên tôi. Tôi có cái mũi thính nhất nhà mà.
— Ôi, con quên tu ti một chút khi thức dậy rồi.
— Có sao đâu. Thỉnh thoảng mình bỏ qua nó cũng được mà. Giờ con cũng đã năm tuổi rồi phải không?
— Không đời nào!§
← Nguyên văn là No way, Jose!. Đây là khẩu ngữ, nghĩa là không bao giờ.
Mẹ ngả lưng lên chị Chăn lông vịt trắng, tôi nằm theo, và thế là được chén một bữa no nê.
Tôi đếm đủ một trăm hạt ngũ cốc và đổ dòng sữa như một dòng thác trắng vào chiếc tô còn trắng hơn, không vãi ra ngoài một giọt. Mẹ và tôi tạ ơn Chúa Hài đồng. Tôi nhón lấy bạn Thìa chảy có mấy chấm trắng trên cán khi bạn ấy bất chợt ngả người vào chảo mì ống đang sôi sùng sục. Mẹ không thích bạn Thìa chảy, nhưng tôi thích bạn ấy nhất vì bạn không giống những chiếc thìa khác.
Tôi xoa xoa an ủi mấy vết xước trên mặt bà Bàn ăn để khiến chúng cảm thấy tốt hơn. Bà Bàn ăn hình tròn, trắng tinh, trừ những vết xước màu xám do thái thức ăn gây ra. Trong khi ăn, chúng tôi chơi trò Ngậm miệng ngân nga bởi vì trò này không cần mở miệng. Tôi đoánMacarena, rồi đến Cô ấy sẽ đến quanh ngọn núi§, và Hạ cánh xuống, cỗ xe ngọt ngào§ nhưng hóa ra lại là bài Trời bão giông§. Thế nên số điểm của tôi là hai, và được Mẹ hôn hai cái.
← She’ll be coming ‘round the mountain.
← Swing low, sweet chariot.
← Stormy weather.
Đến lượt tôi ngâm bài Chèo thuyền, chèo thuyền nan§, Mẹ đoán ra ngay lập tức. Tôi tiếp tục với bài Ba hoa chích chòe§, Mẹ nhăn mặt nói: – Á à, mẹ biết bài này, nó nói về việc bị thất bại và đứng lên ngay, tên là gì ấy nhỉ?
← Row, row, row your boat.
← Tubthumping.
Rốt cuộc mẹ cũng nhớ ra. Đến lần thứ ba, tôi ngâm bài Không thể xua đuổi anh khỏi tâm trí em§ thì Mẹ chẳng tài nào đoán nổi. – Con chọn được bài khó quá… Con nghe được trên ti-vi à?
← Can’t get you out of my head.
— Không đâu, từ Mẹ ấy. – Tôi buột miệng hát luôn phần điệp khúc, Mẹ bảo ôi, mẹ đúng là đồ ngốc.
— Này thì ngốc này. – Tôi hôn Mẹ hai cái.
Tôi kéo ghế đến bên Bồn rửa chén: phải thật nhẹ tay với mấy cái tô nhưng thìa thì tha hồ khua lanh canh lanh canh. Tôi thè lưỡi ra với chị Gương. Mẹ ở ngay sau lưng tôi, tôi có thể nhìn thấy mặt mình che ngang mặt Mẹ giống như chiếc mặt nạ chúng tôi làm vào dịp Halloween.
— Ước gì mẹ vẽ đẹp hơn, – Mẹ nói, – nhưng ít nhất thì nhìn vào cũng biết con giống ai.
— Con giống ai?
Mẹ gõ nhẹ vào Gương – chỗ trán tôi trong đó, ngón tay Mẹ để lại một vệt tròn.
— Bản sao y hệt của mẹ.
— Bản sao y hệt của Mẹ là sao ạ? – Vòng tròn mờ dần đi.
— Nghĩa là con giống hệt mẹ. Chắc do con chui ra từ bụng mẹ, giống như một bản sao. Cũng mắt nâu này, miệng rộng này, cằm nhọn này…
Tôi nhìn chằm chằm vào chúng tôi trong Gương, cùng lúc chúng tôi trong Gương cũng nhìn lại không chớp mắt.
— Mũi thì không giống.
— Ừ, vì con có cái mũi của trẻ con.
Tôi sờ lên mũi.
— Thế nó có rụng đi và mũi của người lớn sẽ mọc lên không ạ?
— Không đâu, nó chỉ lớn lên thôi. Cũng tóc nâu này…
— Nhưng tóc con dài đến ngang lưng, còn tóc Mẹ chỉ đến vai thôi.
— Đúng vậy. – Mẹ nói trong khi với tay lấy Kem đánh răng. – Tất cả các tế bào trong người con trẻ gấp đôi của mẹ mà.
Tôi không biết là có những thứ lại có thể trẻ bằng một nửa. Tôi nhìn vào Gương lần nữa. Áo ngủ của chúng tôi cũng khác nhau, cả quần lót nữa, quần của Mẹ không có hình con gấu nào.
Khi Mẹ nhổ bọt ra lần thứ hai thì đến lượt tôi cầm Bàn chải, tôi chải từng cái răng một thật kỹ càng. Trong Bồn rửa, nước bọt của Mẹ trông chẳng giống tôi tẹo nào, mà đám nước bọt của tôi cũng chẳng giống tôi nốt. Tôi xả trôi chỗ bọt nhổ và khoe một nụ cười kiểu ma cà rồng.
— Á a. – Mẹ đưa tay che mắt. – Răng con trắng sáng quá, làm mẹ lóa mắt rồi.
Răng Mẹ sâu gần hết vì Mẹ đã quên đánh răng. Mẹ tiếc lắm và không quên nữa, nhưng mấy cái răng vẫn cứ sâu.
Tôi gấp ghế lại để bên cạnh anh Cửa, tựa vào ông Giá phơi quần áo. Ông luôn càu nhàu rằng phòng hết chỗ rồi, nhưng nếu ông chịu đứng cho thật thẳng thì vẫn còn khối chỗ đấy chứ. Tôi cũng có thể gập người thẳng như thế nhưng không thật sát được vì các cơ của tôi còn trẻ quá. Anh Cửa được làm bằng thứ kim loại ma thuật sáng loáng, cứ kêu bíp bíp sau chín giờ khi tôi định lẻn vào ngủ trong chị Tủ áo.
Khuôn mặt vàng của Đức Chúa trời hôm nay sẽ không ló dạng, Mẹ nói ông khó lòng chui qua lớp tuyết.
— Tuyết nào cơ ạ?
— Con nhìn đi. – Mẹ nói, tay chỉ lên cao.
Chỉ có chút ánh sáng phía trên Cửa sổ trần, còn lại thì tối om. Tuyết trên Ti-vi trắng lắm mà tuyết thật lại không thế, lạ quá! – Sao tuyết không rơi xuống người mình hả Mẹ?
— Vì nó ở ngoài mà.
— Trong Không gian Bên ngoài sao? Ước gì nó ở trong này để con chơi với nó.
— À, nhưng lúc đó nó sẽ tan ra mất, vì trong này ấm và dễ chịu. – Mẹ bắt đầu ngân nga, tôi đoán ngay ra bài Cứ để tuyết rơi§. Tôi hát lời hai rồi chuyển sang bài Mùa đông ở xứ sở thần tiên§ và Mẹ hòa theo ở quãng cao hơn.
← Let it snow.
← Winter wonderland.
Sáng nào chúng tôi cũng có hàng đống việc, chẳng hạn như đưa cô Cây vào Bồn rửa và cho cô uống một cốc nước để tránh nhỏ nước ra sàn, rồi đặt cô trở lại cái đĩa cạn trên Tủ ngăn kéo. Lúc trước, cô Cây sống trên bà Bàn ăn, nhưng mặt Trời đã đốt héo một chiếc lá của cô. Giờ cô chỉ còn chín lá, chúng rộng bằng bàn tay tôi, phủ đầy lông. Chó cũng phủ đầy lông, Mẹ nói thế. Nhưng chó thì chỉ có trên Ti-vi thôi. Tôi không thích số chín. A, tôi tìm thấy một chiếc lá nhỏ xíu sắp nhú ra này, vậy là mười nhé.
Chị Nhện thì có thật đấy. Tôi gặp chị ấy hai lần rồi. Giờ tôi đang tìm chị đây, nhưng chỉ thấy mỗi cái mạng nhện giăng từ chân đến mặt bà Bàn ăn. Bà Bàn ăn giữ thăng bằng rất tốt, hẳn là phải khéo lắm mới làm được vậy. Tôi có thể đứng một chân lâu ơi là lâu, nhưng cuối cùng cũng ngã nhào. Tôi không kể cho Mẹ nghe về chị Nhện. Mẹ sẽ quét sạch đám mạng nhện ngay, Mẹ nói chúng bẩn, nhưng với tôi chúng trông như sợi bạc mong manh. Mẹ thích mấy con thú chạy vòng quanh và ăn thịt lẫn nhau trong chương trình Thế giới Hoang dã, nhưng lại không thích những con thú thật. Hồi bốn tuổi, khi tôi đang xem lũ kiến hành quân lên Bếp lò thì Mẹ chạy tới đập bẹp dí để chúng khỏi tha mất thức ăn. Phút trước còn thấy chúng bò bò mà phút sau đã thành một đống bầy nhầy. Tôi khóc sưng cả mắt.
Một lần khác, có một con gì đó giữa đêm kêu vo ve vo ve rồi đốt tôi, thế là Mẹ đập nó một phát dính lên Tường cửa chỗ bên dưới Kệ. Hóa ra đó là một con muỗi. Vết tích hãy còn lưu trên gỗ xốp§ dù Mẹ đã chùi rửa, đó là máu mà con muỗi đã hút trộm của tôi, như một con ma cà rồng tí hon. Đó là lần duy nhất tôi bị lấy máu.
← Cork (vật liệu): gỗ cork (gỗ xốp) là một loại vật liệu dùng trong xây dựng được chế tạo từ vỏ cây sồi.
Mẹ lấy một viên thuốc từ cái vỉ bạc có hai mươi tám ô nhỏ. Tôi lấy một viên vitamin từ cái chai có hình cậu bé đang trồng cây chuối và Mẹ cũng lấy một viên từ cái chai lớn có hình người phụ nữ chơi Tennis. Vitamin là thuốc phòng bệnh và tránh việc trở lại Thiên đường sớm. Tôi chưa bao giờ muốn đi, tôi không thích chết, nhưng Mẹ nói khi đã một trăm tuổi và chơi đùa mệt rồi thì chết cũng không sao. Mẹ cũng uống một viên giảm đau nữa. Đôi lúc Mẹ uống hai viên, nhưng không bao giờ quá hai, bởi vì một thứ gì đó tốt nhưng dùng nhiều quá cũng sẽ thành có hại.
— Là Răng hư làm mẹ đau sao? – Tôi hỏi. Răng hư nằm ở hàm trên, gần trong cùng vòm miệng, là cái răng bị sâu nhiều nhất.
Mẹ gật đầu.
— Sao mỗi ngày Mẹ không uống hai viên giảm đau?
Mẹ nhăn mặt. – Thế thì mẹ nghiện mất.
— Là sao ạ?
— Giống như bị mắc vào luỡi câu ấy, lúc nào cũng phải cần đến thuốc. Mẹ sẽ ngày càng phải uống nhiều thuốc hơn.
— Cần uống thuốc thì có gì xấu hả mẹ?
— Khó mà giải thích cho con hiểu được.
Mẹ biết về mọi chuyện, trừ những chuyện Mẹ không nhớ rõ, hoặc đôi khi Mẹ bảo tôi còn quá nhỏ để Mẹ có thể giải thích cho tôi hiểu.
— Răng mẹ đỡ đau hơn nếu mẹ không nghĩ đến chúng nữa. – Mẹ nói với tôi.
— Như thế nào ạ?
— Cái đó gọi là sức mạnh tinh thần. Nếu mình không để ý thì sẽ không đau.
Tôi mà bị đau cái gì, dù chỉ một chút, thì tôi cũng luôn để ý. Mẹ xoa nhẹ vai tôi, cái vai đâu có đau, nhưng tôi vẫn thích được Mẹ xoa như thế.
Tôi vẫn chưa nói với Mẹ về cái mạng nhện. Cũng lạ khi có một số thứ của-tôi-không-phải-của-Mẹ. Mọi thứ khác đều là của Hai mẹ con. Tôi đoán cơ thể tôi là của tôi, và cả những ý nghĩ trong đầu tôi nữa. Nhưng những tế bào của tôi lại được làm từ tế bào của Mẹ, vậy nên tôi là bản sao của Mẹ. Cũng như khi tôi kể cho Mẹ nghe điều tôi đang nghĩ và Mẹ nói cho tôi biết những điều Mẹ đang nghĩ, thì mỗi ý nghĩ ấy sẽ nhảy vào đầu người kia, giống như tô màu xanh dương lên trên màu vàng thì ra màu xanh lá.
Lúc 08:30 sáng, tôi ấn nút Ti-vi và thử tìm chương trình gì hay hay trong số ba kênh. Tôi tìm được chương trình Dora – nhà thám hiểm, hoan hô. Mẹ xoay đầu và tai chú thỏ Bunny vòng quanh thật chậm để hình ảnh rõ nét hơn. Có lần hồi tôi bốn tuổi, Ti-vi chết ngắc và tôi khóc om lên, nhưng tối đến, Lão Nick mang tới một chiếc hộp chuyển đổi kỳ diệu để cứu Ti-vi sống lại. Ngoài ba kênh, những kênh khác rất nhiễu nên hai Mẹ con không xem vì có hại cho mắt. Chỉ khi nào có chương trình ca nhạc, chúng tôi mới trùm chị Chăn lên Ti-vi, nghe nhạc qua lớp vải xám của chị và nhịp nhịp chân.
Hôm nay tôi chạm những ngón tay lên đầu Dora thay cho cái ôm và nói cho bạn biết về siêu năng lực tuổi lên năm của mình, bạn ấy mỉm cười. Dora có mái tóc to đùng hệt như chiếc mũ bảo hiểm màu nâu ụp lên đầu với phần đuôi tỉa nhọn, nó to bằng cả thân dưới của bạn ấy. Tôi trở lại Giường ngồi vào lòng Mẹ, ngọ nguậy để tránh những chỏm xương nhọn. Người Mẹ không có nhiều chỗ mềm nhưng những chỗ mềm thì thật là mềm.
Dora nói gì đó không phải bằng ngôn ngữ của chúng tôi, đó là tiếng Tây Ban Nha, như lo hicimos§. Lúc nào bạn ấy cũng đeo Ba-lô sau lưng, nhỏ thôi nhưng chứa được tất tật mọi thứ mà Dora cần, như thang xếp, đồ du hành vũ trụ, đồ dùng để khiêu vũ, chơi bóng đá, sáo… là những thứ để Dora phiêu lưu cùng bạn Khỉ-Ủng đỏ thân thiết của bạn ấy. Dora luôn nói bạn ấy sắp cần sự giúp đỡ của tôi, kiểu như hỏi tôi có thấy một điều kỳ diệu nào đó không, rồi bạn ấy đợi tôi nói, “Có chứ!“, tôi hét lên, “Đằng sau cây cọ kìa!“ và mũi tên màu xanh sẽ chỉ ngay ra phía sau cây cọ, bạn ấy nói “Cảm ơn nhé!“.
← Tiếng Tây Ban Nha, nghĩa là chúng ta làm được rồi.
Những nhân vật khác trên Ti-vi chẳng bao giờ lắng nghe. Chú Bản đồ lúc nào cũng chỉ ba nơi khác nhau, chúng tôi phải đi từ nơi thứ nhất tới nơi thứ hai rồi tới nơi thứ ba. Tôi đi cùng Dora và Ủng đỏ, nắm tay hai bạn ấy, tôi tham gia vào tất cả các bài hát, đặc biệt là những bài có màn lộn nhào hoặc đập tay, hoặc bài Điệu nhảy con gà ngốc§. Chúng tôi phải canh chừng gã Trộm lén lút và kêu thật to “Trộm, không được ăn trộm!“ ba lần, như thế gã sẽ nổi điên lên và nói “Ôi trời!“, rồi chạy mất. Một lần, hắn chế tạo ra một con bươm bướm rô bốt điều khiển từ xa, nhưng nó bị trục trặc nên thay vì nẫng đồ của người khác, nó lại giật phăng mặt nạ và găng tay của gã, rất tức cười! Đôi khi chúng tôi hái sao bỏ vào bạn Ba-lô, tôi chọn nhóc Sao ầm ĩ có khả năng đánh thức mọi thứ và bé Sao biến hình có thể biến thành mọi hình dạng.
← Silly chicken dance.
Ở những hành tinh khác hầu như chỉ toàn người, có hàng trăm người lọt vào màn hình, trừ một người lúc nào cũng thật bự và ở gần. Họ mặc quần áo thay cho da, gương mặt họ hoặc hồng hoặc vàng hoặc nâu, hoặc lưa thưa hoặc đầy lông tóc, với những cái miệng rất đỏ và mắt to có viền đen. Họ cười lớn và hét rất nhiều. Lúc nào tôi cũng thích xem Ti-vi, nhưng nó làm não hai mẹ con mủn mất. Trước khi tôi từ Thiên đàng rơi xuống, Mẹ suốt ngày dính lấy Ti-vi và đã hóa thành một người vật vờ giống con ma, bước đi cứ thình thịch. Thế nên bây giờ Mẹ luôn tắt Ti-vi khi hết một chương trình, sau đó các tế bào mới sinh sôi nảy nở vào ban ngày và chúng tôi có thể xem một chương trình khác sau bữa tối và trí não sẽ phát triển thêm khi chúng tôi đi ngủ.
— Một chương trình nữa thôi, vì hôm nay sinh nhật con mà? Đi Mẹ?
Mẹ định nói gì đó nhưng lại thôi. Rồi Mẹ bảo: – Sao lại không nhỉ? – Mẹ tắt tiếng chương trình quảng cáo, vì nó làm cho não chảy nhanh hơn đến mức trào ra cả hai tai.
Tôi xem mấy món đồ chơi, có một chiếc xe tải đẹp tuyệt, một tấm bạt lò xo và mấy con rô bốt Bionicle. Hai cậu bé đang đánh nhau bằng rô bốt Biến hình trên tay nhưng trông cả hai đều thân thiện, không có vẻ là kẻ xấu.
Rồi chương trình tiếp theo đến, phim hoạt hình Bob bọt biển quần vuông. Tôi chạy đến sờ vào cậu ta với anh bạn sao biển Patrick, nhưng không chạm vào anh bạch tuộc Squidward trông gớm chết kia. Đó là câu chuyện rùng rợn về một cây bút chì khổng lồ, tôi xem qua kẽ ngón tay của Mẹ, ngón tay nào của Mẹ cũng dài gấp đôi ngón tay tôi.
Chẳng điều gì làm Mẹ sợ. Trừ Lão Nick, có lẽ thế. Mẹ thường gọi lão ấy là hắn ta, tôi thậm chí còn không biết tên của hắn ta cho đến khi tôi xem bộ phim hoạt hình về một người đàn ông đến vào ban đêm được gọi là Lão Nick, tôi gọi kẻ trong đời thực bằng cái tên đó vì hắn ta cũng đến vào buổi tối, nhưng hắn ta không giống nhân vật có bộ râu, sừng và nhiều thứ khác trong Ti-vi. Có lần tôi hỏi Mẹ hắn ta đã già chưa, Mẹ nói tuổi hắn ta gần gấp đôi tuổi Mẹ, nghĩa là cũng khá già rồi.
Mẹ đứng dậy tắt Ti-vi ngay khi đến đoạn giới thiệu cuối phim.
Nước tiểu của tôi có màu vàng vì mấy thứ vitamin tôi uống. Tôi ngồi xuống ị rồi nói với cục ị: – Chào nhé, ra biển chơi đi. – Sau khi xả nước, tôi xem bồn cầu sủi đầy bọt bong bóng lóng nga lóng ngóng. Rồi tôi kỳ cọ hai tay cho đến khi da sắp sửa bong ra, đó là cách để tôi biết mình đã rửa tay sạch sẽ.
— Có một cái mạng nhện ở dưới bà Bàn ăn đấy Mẹ, – tôi buột miệng, không biết mình định nói gì. – Của chị Nhện, chị ấy là thật đấy. Con nhìn thấy chị ấy hai lần rồi.
Mẹ mỉm cười nhưng không giống đang cười.
— Mẹ đừng quét nó đi, được không ạ? Bởi vì dù bây giờ chị ấy không ở đó nhưng có thể chị ấy sẽ quay lại.
Mẹ quỳ xuống để nhìn bên dưới bà Bàn ăn. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt Mẹ cho đến khi Mẹ vén tóc ra sau vành tai.
— Thế này nhé, mẹ sẽ để nó yên cho đến khi chúng ta tổng vệ sinh nhà cửa, đồng ý chứ?
Đó là vào ngày thứ Ba, nghĩa là còn ba ngày nữa. – Vâng ạ.
— Con biết không. – Mẹ đứng dậy. – Bây giờ mình phải đánh dấu xem con cao bao nhiêu. Con năm tuổi rồi mà.
Tôi nhảy cẫng lên.
Thường thì tôi không được phép vẽ lên bất cứ chỗ nào trong Căn phòng hay đồ đạc. Hồi hai tuổi, tôi vạch nguệch ngoạc lên chân chị Giường, cái chân gần chị Tủ áo, thế là mỗi khi chúng tôi vệ sinh Căn phòng, Mẹ lại gõ gõ vào cái vạch đó mà nói: – Nhìn này, mẹ con mình phải sống chung với nó hết đời đấy.
Nhưng đánh dấu chiều cao vào ngày sinh nhật lại là chuyện khác. Đó là những con số bé xíu bên cạnh anh Cửa, một số 4 màu đen, một số 3 màu đen nằm bên dưới, một số 2 màu đỏ, là màu anh Bút mực cũ của chúng tôi trước khi anh hết mực, dưới cùng là số 1 màu đỏ.
— Đứng thẳng lên nào. – Mẹ nói. Bút mực cọ vào đỉnh đầu tôi.
Khi tôi bước ra thì đã có một số 5 màu đen nằm hơi cao một chút trên số 4. Tôi thích số năm nhất trong tất cả các con số. Tôi có năm ngón tay trên mỗi bàn tay và cũng có năm ngón chân trên mỗi bàn chân. Mẹ cũng thế, chúng tôi là những bản sao y hệt của nhau mà. Số chín là con số tôi ít thích nhất. – Con đứng được bao nhiêu hả Mẹ?
— Cao chứ. Ừm, mẹ cũng không biết chính xác. – Mẹ nói. – Có lẽ lúc nào mẹ con mình sẽ hỏi xin một cái thước dây, như món quà ngày Chủ nhật.
Tôi nghĩ là thước dây chỉ có trong Ti-vi thôi.
— Đừng, Mẹ hỏi xin sô-cô-la đi. – Tôi đặt một ngón tay lên con số 4 và đứng áp sát mặt mình vào đó, ngón tay ngang với mớ tóc của tôi. – Lần này con chẳng cao lên đuợc bao nhiêu.
— Bình thường mà.
— Bình thường là gì ạ?
— Là… – Mẹ chép miệng. – Nghĩa là cũng được rồi. No hay problema§.
← Tiếng Tây Ban Nha, nghĩa là không có vấn đề gì.
— Nhưng Mẹ xem cơ bắp của con to đến chừng này rồi. – Tôi nhảy phóc lên Giường, tôi là chàng Jack có đôi hia bảy dặm đã đánh bại gã Khổng lồ.
— Kếch xù luôn. – Mẹ nói.
— Khổng lồ.
— Đồ sộ.
— To.
— Bự. – Mẹ nói.
— To bự. – Đó là một từ ghép khi chúng tôi ghép hai từ lại với nhau.
— Hay đấy.
— Mẹ biết không? – Tôi nói. – Khi con mười tuổi, con sẽ lớn lắm.
— Vậy à?
— Con cứ to lên, lớn lên, cao lên cho đến khi con trở thành một con người.
— Thực ra con đã là người rồi. – Mẹ nói. – Mẹ và con đều là người.
Tôi nghĩ từ đó đúng với Mẹ con tôi. Những người ở trong Ti-vi thì chỉ là màu sắc.
— Ý con là một người phụ nữ, từ phụ nữ phải không?
— Vâng. – Tôi trả lời. – Một người phụ nữ với một đứa bé trai nằm trong một cái trứng ở trong bụng con, và đứa bé sẽ trở thành một con người thực sự. Hay là con sẽ lớn lên thành một người khổng lồ, nhưng là một người khổng lồ tốt bụng, cao chừng này này. – Tôi nhảy lên để chạm vào Tường trên Giường ở tít cao, gần nơi Mái nhà bắt đầu nghiêng xuống.
— Nghe hay đấy, – Mẹ nói.
Mặt Mẹ sầm xuống, thế nghĩa là tôi đã nói điều gì đó sai nhưng tôi không biết đó là gì.
— Con sẽ phóng xuyên qua Cửa sổ trần tới Không gian Bên ngoài và nhảy tưng tưng giữa các hành tinh. – Tôi nói với Mẹ. – Con sẽ đến thăm Dora, Bob bọt biển và tất cả bạn bè, con sẽ có một con chó tên là Lucky.
Mẹ nở nụ cười, đặt anh Bút mực trở lại Kệ sách. Tôi hỏi Mẹ.
— Đến lần sinh nhật tới thì Mẹ được bao nhiêu tuổi hả Mẹ?
— Hai mươi bảy.
— Oa!
Tôi không nghĩ điều đó làm Mẹ vui.