“Cánh Kỳ Lân” của tác giả Keigo Higashino là một cuốn tiểu thuyết hấp dẫn với một câu chuyện phức tạp và kịch tính. Cuốn sách bắt đầu với một vụ án mạng đầy bí ẩn khi một người đàn ông bị đâm dao và tựa vào một bức tượng kỳ lân trên cầu Nihonbashi.
Cảnh sát nhanh chóng tìm thấy nghi phạm, nhưng trước khi có thể thẩm vấn, hắn ta bỏ chạy và gặp tai nạn. Điều này làm cho việc điều tra trở nên khó khăn hơn, khiến vụ án trở nên rối ren với nhiều điểm mơ hồ.
Thanh tra Kaga, một nhân vật lạnh lùng và tỉnh táo, đặt ra để giải quyết vụ án này. Anh ta không chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc và lòng thương hại, mà tập trung vào việc tìm ra sự thật và làm sáng tỏ mọi điều.
Cuốn sách không chỉ là một câu chuyện về vụ án mạng, mà còn là một câu chuyện về hy vọng, về khám phá bản thân và điều chỉnh hành động trong cuộc sống. Một lần nữa, Keigo Higashino đã tạo ra một tác phẩm gây ấn tượng với những khía cạnh tâm lý sâu sắc và những tình huống gay cấn, khiến độc giả không thể rời mắt khỏi từ trang đầu đến trang cuối.
Mời các bạn đón đọc cuốn sách “Cánh Kỳ Lân” của tác giả Keigo Higashino
—-
Thời điểm người đàn ông đi ngang qua bên hông đồn cảnh sát Nihonbashi là gần 9 giờ tối. Trước đấy một lúc, tuần tra viên có ra khỏi chốt trực để kiểm tra khắp lượt xung quanh và trông thấy bóng lưng ông ta, liền nghĩ “Mới chập tối mà đã say sưa thế kia rồi”, cũng tại dáng đi của người đàn ông trông rất liêu xiêu. Vì chỉ nhìn thấy đằng lưng nên khó xác định độ tuổi, nhưng dựa vào kiểu tóc và một số đặc điểm khác, có thể đoán người này đã bước sang độ xế chiều. Thân hình không béo không gầy, vóc dáng tầm thước. Hơn thế, nhìn sơ qua cũng thấy bộ vest nâu sẫm ông ta mặc là hàng đắt tiền. Tuần tra viên bèn cho rằng không cần gọi lại để hỏi han làm gì.
Người đàn ông bước xiêu vẹo, hết nghiêng sang trái rồi sang phải, tiến dần về phía cầu Nihonbashi. Cây cầu được xây dựng vào năm 1911 và được coi như di sản văn hóa quan trọng của quốc gia. Người đàn ông bắt đầu bước lên cầu. Có vẻ ông ta muốn đi về phía bách hóa Mitsukoshi[1].
Tuần tra viên rời mắt khỏi người đàn ông và ngó ra xung quanh. Khách bộ hành đã giảm xuống chút ít, nhưng ô tô lướt đi trên những giao lộ chằng chịt kia vẫn nườm nượp như mắc cửi. Dù đang trong thời kì suy thoái (mà không, thật ra càng trong thời kì suy thoái người ta càng phải cố làm việc), trời lại đã khuya, nhưng xe tải, xe chở hàng vẫn liên miên nối đuôi nhau. Khác biệt duy nhất so với thời kì bùng nổ kinh tế là hàng hóa chất trên xe đều không có giá trị cao và quy mô giao nhận không đáng kể. Khu vực này cũng chính là đầu mối để từ đây dân bán buôn đổ mồ hôi sôi nước mắt tỏa đi khắp nước Nhật.
Một nhóm hơn chục du khách trông có vẻ là người Trung Quốc vừa đi qua cầu vừa ngước mắt trong đường cao tốc trên cao. Tuần tra viên thừa sức đoán được họ bàn tán thế nào. Hẳn là thắc mắc cầu đẹp nhường này sao lại đặt một thứ chình ình chướng mắt thế kia lên trên. Không biết con dân của đất nước rộng mênh mông ấy sẽ có cảm tưởng gì khi nghe hướng dẫn viên giải thích, “Vì phải làm đường cao tốc phục vụ Thế vận hội Tokyo, trong khi quỹ đất dùng cho giao thông thành phố lại quá eo hẹp[2].
Tuần tra viên đảo mắt nhìn quanh lần nữa, bất thần dừng ở một điểm. Chính là đoạn giữa cầu, nơi có cột đèn trang trí tượng hai kỳ lân, người đàn ông ban nãy đang đứng tựa vào bệ tượng. Tuần tra viên chăm chú quan sát một hồi, thấy ông ta đứng im như phỗng, không có vẻ gì là định tiếp tục di chuyển.
Gì hả, sao lại ngủ ở đấy vào giờ này… Tuần tra viên tặc lưỡi, sải chân thật nhanh lên cầu Nihonbashi. Từng đoàn người vẫn tấp nập lại qua nhưng không ai để ý đến người đàn ông. Dân vô gia cư, dân nhậu say xin nằm ngủ vật vờ hoặc ngồi lì ở các vỉa hè là cảnh tượng quá đỗi bình thường trên đường phố Tokyo.
Tuần tra viên tiến lại gần người đàn ông. Tượng kỳ lân trông giống hệt rồng phương Tây đang đưa mắt nhìn xuống. Người đàn ông cong gập lưng như cúi đầu khấn nguyện với nó.
“Này, anh không sao chứ?” Tuần tra viên đặt tay lên vai ông ta, không thấy bất kì phản ứng gì. “Anh ngủ rồi à? Này, dậy đi!” Và thử lay mạnh thêm chút nữa.
Người đàn ông tự dưng oặt xuống, làm tuần tra viên phải vội vã đỡ lấy. Khi thật, cái lão này! Chắc say bí tỉ rồi đây. Dù đoán thế, anh ta vẫn cảm thấy không thỏa đáng. Không có mùi rượu toát ra, tức là không phải say xin. Ông ta đổ bệnh chăng?
Không, không hề… Tuần tra viên lia mắt đến lồng ngực người đàn ông. Có dị vật đang cắm ở đấy. Nên sơ mi trắng loang lổ những vệt đỏ lòm.
Gay rồi! Tuần tra viên muốn rút chiếc bộ đàm quen thuộc để gọi về chốt trực, nhưng trong khoảnh khắc, anh ta không sao nhớ được mình để nó ở đâu trên người.
—-
Màn hình tinh thể lỏng hiển thị lịch tháng tới, điện thoại đặt nằm ngang trên bàn để người ở phía đối diện cũng dễ xem.
“Ngày giỗ năm nay rơi vào thứ Tư của tuần thứ ba tháng tới! Cho nên tổ chức vào thứ Bảy hoặc Chủ nhật trước hôm đó, được không? Vào tầm đấy thì tôi có thể thu xếp công việc.” Tokiko vừa rà ngón trỏ trên lịch vừa hỏi ý kiến người đối diện. Mãi không nghe phản hồi, cô ngẩng lên nhìn thì thấy người ta dõi mắt về phía khác. Là phía sau lưng cô.
“Anh Kaga!” Tokiko cất tiếng, Kaga Kyoichiro liền khẽ ra dấu im lặng. Kể cả lúc đó, anh ta cũng không nhìn cô, đôi mắt hõm sâu lóe lên tia sáng gai góc.
Tokiko lén xoay người liếc ra sau. Cách chỗ cô hai bàn có ông lão đeo kính, chắc là kính lão, mắt nhìn chằm chặp vào điện thoại di động. Kaga bất thần đứng dậy, sải bước đến chỗ ông, bắt chuyện bằng giọng rất nhỏ. Xong việc thì quay lại với Tokiko.
“Chuyện gì vậy?”
“À, cũng không có gì to tát!” Kaga hớp một ngụm cà phê. “Ban nãy ông lão mượn bút bi của cô phục vụ.”
“Thì sao?”
“Đấy là khi ông đang đàm thoại với người nào đó. Giữa chừng quay sang hỏi mượn bút bi và hí hoáy viết ra khăn giấy. Đàm thoại xong thì vừa nhìn phần đã viết vừa thao tác với điện thoại di động. Thấy thế tôi nghĩ phải chăng…”
“Phải chăng… cái gì?”
“Phải chăng người thân của ông lão vừa gọi để báo đổi số điện thoại. Khi đến xác minh với ông thì quả đúng như vậy. Người cháu mới vào đại học thông báo đổi số. Tôi bèn khuyên trước khi cập nhật thông tin liên lạc trong danh bạ, hãy gọi vào số cũ của cháu xem sao.”
“Có lẽ nào là…”
Kaga gật đầu đồng tình, “Tôi ngờ là mánh lừa đảo. Một thủ đoạn khá phổ biến. Đầu tiên là làm cho người ta thay đổi số điện thoại đã lưu trong danh bạ. Vài ngày sau gọi lại lần nữa. Bấy giờ có cuộc gọi đến thì tên người gọi hiển thị trên màn hình là tên của đứa cháu nên ông lão sẽ không thể ngờ là ai khác được nữa.”
Đúng lúc này ông lão lạch bạch bước về phía họ, “Ôi trời, nguy hiểm hết sức. Sự thể đúng như cậu nói. Tôi gọi vào số cũ và thằng cháu bắt máy đàng hoàng. Nó bảo đâu có mất điện thoại, cũng không hề đổi số. Mà đúng á, cái giọng gọi lúc đầu chẳng giống giọng nó gì cả! Quá là nguy hiểm đi!”
“Vậy là ổn rồi. Ông hãy lưu số vừa gọi vào danh bạ với tên “Số lừa đảo’ để lần sau thấy nó gọi đến nữa thì tránh nghe. Và báo cho đồn cảnh sát gần nhất càng sớm càng tốt nhé!”
“Tôi sẽ làm thế. Lần này cậu đã cứu tôi một phen. Cảm ơn cậu nhiều!” Ông lão cúi đầu cảm tạ rồi bước về phía quầy tính tiền.
Kaga nhấp cà phê, môi thoáng nụ cười, ánh mắt không còn gai góc như ban nãy nữa.
“Anh nhạy cảm với mùi tội phạm phết nhỉ!” Tokiko nhận xét.
“Y như con chó, phải không?”
“Tôi không có ý đó nhé. Nhưng cứ phải để mắt xung quanh suốt như thế không mệt à?”
“Bệnh nghề nghiệp ấy mà. Tiếc là không có thuốc đặc trị!” Kaga đặt tách cà phê xuống, chuyển ánh nhìn về điện thoại trên bàn. “Xin lỗi, cô tiếp tục chuyện đang nói đi.”
Tokiko nhắc lại lịch trình ban nãy. Kaga liền tỏ vẻ khó xử, “Tháng tới tôi sẽ rất bận. Chọn ngày khác được không?”
“Đổi lên thứ Bảy Chủ nhật của tuần trước nữa nhé? Để tôi nghĩ cách thu xếp công việc…”
“Chà!” Kaga lại khó xử, “Cũng không được. Từ tháng này đến tháng sau ở cơ quan nhiều việc lắm. Nếu được hãy đẩy xuống tầm giữa tháng sau nữa đi!”
Tokiko sửng sốt nhìn lại gương mặt góc cạnh với sống mũi cao vút và hốc mắt sâu hoắm ấy, “Không được! Ai lại làm giỗ muộn hơn ngày mất chứ…”
“Nhưng tôi thực sự không kiếm đâu ra thời gian. Phòng tôi phải quản lý một địa bàn rất rộng nên thiếu nhân lực, việc cần giải quyết thì ngập ngụa.”
“Đã vậy sao anh không xin với cấp trên để thuyên chuyển về lại Phòng Cảnh sát Nerima?”
“Hồi còn ở bên ấy…” Kaga gãi lông mày, “Cũng có mấy khi rảnh rỗi đâu.”
Tokiko thở dài thườn thượt, “Tôi hiểu anh rất bận rộn, lại hay có việc đột xuất. Nhưng nói như thế thì kể cả tháng sau nữa cũng chẳng có gì đổi khác. Vấn đề ở đây chỉ là anh muốn lần lữa trì hoãn thôi!”
“Không hề, làm gì có chuyện đó.”
“Có đấy! Thôi nghe tôi đi, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng. Giỗ bố anh năm nay ấn định vào 11 giờ sáng thứ Bảy của tuần thứ hai tháng sau. Quyết định vậy nhé! Anh chỉ cần nói ‘Mọi sự trông cậy cả vào cô’ là được, anh nói đi!”
Kaga không nói. Chân mày nhíu lại, tâm trí bắt đầu phiêu lãng đi đâu.
Tokiko đập xuống bàn, “Này, anh Kaga!”
Kaga giật mình ngồi thẳng dậy, “Gắt vậy!”
“Anh trả lời cho rõ ràng đi. Đề xuất của tôi như thế là ổn, đúng chưa?”
Kaga sắp miễn cưỡng gật đầu thì có tiếng rung trong áo khoác. Anh liền cáo lỗi và bước ra ngoài để nghe điện thoại.
Tokiko nén tiếng tặc lưỡi, với tay cầm lấy tách trà, nhân tiện kiểm tra đồng hồ. Đã hơn 9 giờ. Vừa xong việc ở bệnh viện là cô tranh thủ tạt vào hàng cơm suất quen thuộc để ăn bữa tối, rồi lặn lội đến quán cà phê ở tận Ginza. Tất cả là vì Kaga (người hiện đang công tác ở Phòng Cảnh sát Nihonbashi) cho tới tận giờ này vẫn chưa thể bứt mình khỏi công việc.
Con người tên Kaga đó rốt cuộc cũng quay lại, khuôn mặt nhợt nhạt. Tokiko đoán chừng anh ta vừa nhận được tin tức không mấy tích cực.
“Xin lỗi. Lại có việc đột xuất!” Kaga áy náy thông báo.
“Giờ anh lao đến chỗ làm tiếp à? Thế thì sinh ra các quy định về lao động để làm gì ấy nhi?”
Tất nhiên cô đang pha trò, nhưng Kaga chẳng hề mỉm cười, “Có điều động khẩn cấp. Gần chỗ này vừa xảy ra một vụ. Giờ tôi phải đi ngay.”
Thấy mắt anh ta ánh lên nghiêm nghị, Tokiko buộc phải nhượng bộ mà đáp lại thật nhẹ nhàng.
“Giỗ chạp giờ tính thế nào?” Cô trỏ vào lịch trình từ nãy đến giờ vẫn hiển thị trên điện thoại.
Vẻ lưỡng lự thoáng qua mặt Kaga, nhưng anh mau chóng gật đầu. “Cứ tiến hành đúng theo lịch trình cô vừa đề xuất. Mọi sự trông cậy cả vào cô. Nhưng mà…” Anh nhìn vào mắt Tokiko, liếm môi rồi bảo, “Không chắc là tôi đến được đâu nhé.”
Tokiko vươn cổ ra, trừng mắt, “Tôi muốn anh hứa nhất định sẽ đến.”
Kaga lại cau mày, vẻ mặt khổ sở. Thấy thế, Tokiko đành hạ hỏa mà điều chỉnh lại thái độ của mình.
“Bó tay thật đấy! Bố anh trên trời có linh mà biết, chắc cũng bảo ‘Cứ ưu tiên công việc đi’ nhỉ!”
Kaga bối rối gãi đầu, lí nhí đáp, “Tôi sẽ cố thu xếp.”
Hai người cùng rời khỏi quán cà phê, Kaga vẫy taxi rồi mời Tokiko lên, nhưng cô lắc đầu từ chối, “Anh cứ đi đi. Tôi về bằng tàu điện.”
“Thế hả? Vậy tôi không khách sáo nữa. Cô đi về cẩn thận.”
“Anh đừng có làm việc quá sức đấy.”
Kaga gật đầu, tươi cười chui vào xe, nhưng mặt đanh ngay lại lúc cho tài xế biết địa điểm cần đến. Taxi lăn bánh. Khi xe băng qua chỗ Tokiko, Kaga cố tươi cười thêm lần nữa song mặt cứng đờ, không sao tự nhiên như ban nãy được nữa.
Tokiko nhìn theo taxi, tâm trí tua ngược về thời điểm hai năm trước. Đó là ngày ông Kaga Takamasa, bố của Kaga Kyoichiro, qua đời. Khi cậu con trai duy nhất này đến được phòng bệnh, ông đã trút hơi thở cuối cùng. Chi có em gái và cháu trai ở bên cạnh đưa tiễn. Chẳng phải Kaga không đến kịp, mà anh cố tình né tránh để khỏi phải chứng kiến thời khắc lâm chung của bố. Không riêng gì lúc ấy, ngày thường anh cũng rất ít ghé thăm ông bố ốm đau. Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ cho anh là đứa con quá đỗi tệ bạc. Cậu em họ Matsumiya cũng rất bất mãn về cách cư xử của Kaga.
Nhưng Tokiko biết, Kaga tuyệt đối không phải đứa con bạc bẽo. Hơn ai hết, từ tận đáy lòng, anh là người cảm nhận rõ nhất nỗi đau khi chứng kiến bố cận kề cửa tử. Vì thế, Kaga luôn tìm cách để bố thanh thản đi đến cuối đời. Do nguyên tắc riêng, anh không thể hiện mong muốn ấy ra mặt, mà chỉ bộc lộ trong những tin nhắn thi thoảng gửi cho Tokiko.
Lễ tang diễn ra sau khi ông Takamasa mất ba ngày. Tokiko cũng đến viếng. Hầu hết người tới chia buồn đều thuộc ngành cảnh sát. Ai cũng đứng lặng đầy thành kính trước di ảnh, đủ thấy ông Takamasa từng là một cảnh sát được mọi người nể trọng nhường nào.
Kaga đĩnh đạc giữ vai chủ tang. Anh đứng cùng họ hàng ở một góc xa vừa phải, chăm chú nhìn khách viếng thắp hương. Thấy Tokiko, anh khẽ máy môi, khẩu hình như tỏ lời cảm ơn.
Bẵng đi một thời gian Tokiko không gặp lại Kaga nữa. Cả hai vẫn duy trì nhắn tin, nhưng cũng chỉ hỏi han xã giao hoặc cập nhật nhanh tình hình hiện tại của mỗi người. Tròn một năm ngày ông Takamasa qua đời, Tokiko hỏi thăm về giỗ đầu của ông. Hồi âm đến ngay tức thì. Nội dung đại khái là “Vì không rảnh nên không làm giỗ”. Nghe lời lẽ, Tokiko đoán chừng anh ta còn chẳng đi tảo mộ. Cô gửi thêm một tin nhắn rủ Kaga hôm nào cùng đi viếng mộ và đề xuất một vài lựa chọn về ngày giờ cụ thể.
Tokiko xem tin nhắn mà cũng hình dung được vẻ mặt bối rối của Kaga. Anh ta nhận lời. Cô lập tức lên lịch trình gửi lại.
Kaga hẳn phải thấy Tokiko là một y tá nhiệt tình đến mức phiền phức. Chính Tokiko cũng không lý giải nổi tại sao mình lại để tâm tới bố con họ như vậy. Trong phạm vi nghề nghiệp bấy nay, cô đã chăm sóc không biết bao nhiêu bệnh nhân, có cả những ca lâu năm đến độ hình thành mối dây tình cảm như người trong gia đình. Tuy nhiên khi họ qua đời, cô luôn kiềm chế được cảm xúc cá nhân để hoàn thành bổn phận ở mức thích hợp. Riêng với nhà Kaga, cô luôn có cảm giác mình vẫn chưa thu xếp thỏa đáng, cứ lấn cấn như còn nhiều việc cần làm.
Vào ngày hẹn, hai người cùng đi tảo mộ ông Takamasa. Hỏi ra mới biết kể từ lúc nhận tro cốt, Kaga chưa hề đến đây lần nào nữa. Người em họ thì ngược lại, thăm viếng thường xuyên. Tokiko nghe mà không khỏi ngao ngán.
“Tôi nghĩ là bố không muốn quá nhiều người đến quấy quả đầu. ‘Mãi mới được ngủ ngon, cứ để tôi yên đi.’ Tôi linh cảm bố sẽ nói thế.” Kaga đăm đăm nhìn bia mộ và nhạt nhẽo giải thích.
Tokiko liếc anh, trong người bứt rứt, rõ ràng muốn nói điều gì nhưng không sao tìm được từ ngữ. Đến giờ cô vẫn nhớ như in cảm giác bất lực ấy. Về sau hai bên tiếp tục nhắn tin qua lại, Tokiko luôn chêm một câu ở cuối tin nhắn “Anh có đi tảo mộ không đấy?”. Kaga hồi đáp rất nghiêm túc, nhưng tuyệt nhiên không đả động đến phần tảo mộ.
Chẳng mấy chốc lại sắp đến ngày giỗ của ông Takamasa. Tokiko nhắn tin hỏi xem năm nay Kaga định làm thế nào. Không ngoài dự đoán, câu trả lời nhận được là “Tôi chưa nghĩ gì đến việc đó”.
“Bận quá thì để tôi giúp một tay, nhưng anh nhất định phải làm giỗ cho bố đấy nhé.” Tokiko nhắn tin, cố tình dùng những từ ngữ khắt khe, “Gia quyến có nghĩa vụ tạo ra không gian để người còn sống lưu giữ kí ức về người quá cố.”
Hai hôm trước, Kaga gọi lại cho Tokiko, bảo vì bà cô và đứa em họ cứ mè nheo mãi, phiền toái quá, nên anh quyết định làm giỗ năm nay và muốn hỏi xem liệu cô có giúp một tay được không.
“Rất sẵn lòng.” Tokiko lập tức hồi âm, bụng bảo dạ sau hai năm chây ì không chịu làm gì, cuối cùng anh ta cũng rục rịch rồi đây.
—
Khi Matsumiya Shuhei đến hiện trường, luồng giao thông trên cầu Nihonbashi đã được điều chỉnh thành một chiều. Xe cảnh sát đậu đầy trên phần đường bị phong tỏa. Việc đi lại từ đường Chuo sang đường Showa ngưng trệ hoàn toàn. Một cảnh sát mặc sắc phục đứng giữa ngã tư để điều tiết giao thông. Ở phần đường bên kia thấp thoáng bóng dáng các nhân viên đài truyền hình. Được cái không có đám đông hiếu kì. Phần vì nạn nhân được chuyển đến bệnh viện từ sớm, phần vì dấu vết hành hung chẳng có bao nhiêu, nên kể cả đi ngang qua hiện trường thì cũng không đáng phải dừng lại. Lúc nghe thông báo địa chỉ, Matsumiya đầm oải vì ngại phải đi dẹp một đám đông láo nháo, nhưng hóa ra đều là lo hão.
Matsumiya đang loay hoay xỏ găng và đeo dải băng vào cánh tay thì có người đập vào vai. Kobayashi lù lù xuất hiện với cặp mắt ti hí và chiếc cằm nhọn hoắt.
“A, chào tổ trưởng.”
“Đen quá nhỉ, Matsumiya. Hình như hôm nay cậu có hẹn phải không?” Kobayashi giơ bàn tay đeo găng với ngón út chĩa lên[3], hỏi một cách vô cảm.
“Không phải đâu. Sao anh lại nói thế ạ?”
“Lúc chiều tan sở tôi thấy cậu rất phởn, kiểu như nhẹ cả người vì không phải đi đâu cả.”
“Hôm có ca trực mà không bị điều đi làm nhiệm vụ nào bên ngoài, nếu là anh thì anh có vui không? Được thong thả ở bên người thân còn gì.”
Kobayashi khịt mũi, “Đang ở nhà thì nhận được tin báo, tôi thật muốn cho cậu xem thái độ con gái khi thấy bố rục rịch ra ngoài. Trông hí hửng đúng kiểu, à thế là mấy tiếng tới mình sẽ không phải ngó bản mặt khó ưa của ông già. Vợ tôi ngồi cạnh nó, thái độ y hệt. Tôi bảo cậu nhé, Matsumiya, mai này cưới vợ sinh con, nhỡ là con gái thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần nhìn nó rời xa vòng tay mình ngay khi bước vào trung học, chứ chẳng phải đợi đến khi nó lấy chồng đâu.”
Matsumiya cố nặn ra một nụ cười, đáp lại là em sẽ chuẩn bị.
Hai người gật đầu chào viên cảnh sát đang đứng gác hiện trường, rồi tiến vào khu vực hạn chế lai vãng. Mặc dù nạn nhân được phát hiện trên cầu Nihonbashi nhưng đây không có bóng dáng bất kì điều tra viên nào. Vì dựa vào tin báo đầu tiên gửi đến trung tâm chỉ huy, có thể thấy hiện trường gây án là ở địa điểm khác.
Đúng là điều tra viên Matsumiya thuộc Phòng 1[4] đang thư giãn ở nhà thì nhận lệnh triệu tập, nhưng nhiều cảnh sát khác còn bị réo đi làm nhiệm vụ sớm hơn. Suy đến cùng cũng tại vụ đâm chém này diễn ra ở ngay trung tâm thủ đô, thủ phạm lại còn tẩu thoát. Phòng Cảnh sát Nihonbashi, tức đơn vị phụ trách địa bàn, chưa đưa ra bất kì bình luận nào mà chỉ lẳng lặng phát lệnh điều động khẩn cấp đến toàn bộ các đồn lân cận. Trong lúc này, chắc hẳn công tác điều tra cũng đang được tiến hành trên tất cả các tuyến huyết mạch nối liền với Nihonbashi.
Matsumiya và Kobayashi cùng nhìn về hướng đồn cảnh sát ở chân cầu. Nghe bảo đó là chốt trực của Yasuda, tuần tra viên phát hiện ra nạn nhân lúc ấy. Yasuda năm nay hơn ba mươi tuổi, chạy ra đón các đồng nghiệp ở Phòng 1 Sở Cảnh sát Tokyo với vẻ mặt lẫn cử chỉ còn đời đẫn như thể chưa hoàn hồn. Anh ta làm động tác chào, bàn tay hơi run.
“Đội trưởng của chúng tôi sắp đến đây, chi tiết thì có thể đợi anh ấy rồi trình bày cả thể, trước mắt cậu cứ nói đại khái tình hình cho chúng tôi biết nhé.” Miệng bảo đợi, nhưng rõ là Kobayashi vẫn tìm cách làm cho Yasuda phải kể tỉ mỉ mọi chuyện. Matsumiya đứng bên cạnh lãnh trách nhiệm ghi chép, lòng không khỏi ngạc nhiên. Bị đâm vào ngực nhưng vẫn cố sức di chuyển thì có thể hiểu được. Hắn nạn nhân muốn chạy trốn khỏi hung thủ hoặc muốn tìm người để cầu cứu, có rất nhiều lý do khả dĩ để giải thích cho hành động này. Nhưng tại sao ông ta lại đi lướt qua đồn cảnh sát mà không hề dừng lại?
Kobayashi cũng có nghi vấn tương tự nên cố hỏi han Yasuda thêm nữa, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu.
“Tôi không biết. Ông ta lướt qua đây mà chẳng hề ghé mắt nhìn vào đồn. Bấy giờ tôi nghĩ chắc say bí tỉ nên đi đứng mới ngả nghiêng xiêu vẹo thế…”
Nếu nạn nhân băng qua đằng sau Yasuda rồi cứ thế đi luôn thì dễ hiểu vì sao anh tuần tra viên chỉ trông thấy bóng lưng ông ta. Việc Yasuda không nhận ra thêm con dao hay áo máu cũng chẳng có gì phi lý.
“Phải chăng vì mất quá nhiều máu nên đầu óc ông ta mụ mị, chẳng nhận ra là có đồn ở ngay đây?” Kobayashi lẩm bẩm.
Một lát sau, đội trưởng Ishigaki và các thành viên khác cũng đến. Trước khi hỏi chuyện tuần tra viên Yasuda, ông gom toàn bộ cấp dưới lại, thông báo, “Như tin vừa nhận, nạn nhân không qua khỏi. Tóm lại, vụ này giờ đã thành án giết người. Cả trưởng phòng và phó phòng Phòng 1 đều đang trên đường đến Phòng Cảnh sát Nihonbashi. Tình hình này nếu không bị điều đi làm nhiệm vụ khẩn cấp thì cũng vào ban chuyên án thôi. Các cậu cứ chuẩn bị tinh thần theo hướng ấy đi.”
Tiếp đó, khi mọi người đang cùng nghe Yasuda kể lại sự việc lần nữa, thanh tra Fujie tổ trưởng tổ hình sự khu vực tiến lại gần chào hỏi, ngoại tứ tuần, người gầy nhom, anh ta bảo đã tìm ra hiện trường gây án.
“Cách đây một dãy phố. Tôi đưa các anh đi.” Nói xong, Fujie bắt đầu rảo bước trên con đường giờ không còn xe cộ lưu thông, Matsumiya, Ishigaki và mọi người theo sau. Ở vỉa hè bên trái, cứ cách một đoạn lại có giám định lấy mẫu.
“Máu vẫn chảy trong khi nạn nhân di chuyển. Lác đác chỗ này chỗ kia trên vỉa hè còn vài vật, nhưng không nhiều lắm.” Fujie giải thích.
Trên vỉa hè là tòa nhà của một công ty chứng khoán nổi tiếng. Bóng tối cũng không che mờ được dáng dấp cổ kính bề thế của nó. Nạn nhân nghĩ gì khi băng qua đây với con dao cắm ở ngực?
“Đoạn đường này ít người lại qua lắm à?”
Nghe Ishigaki hỏi, Fujie gật đầu đáp lại.
“Buổi trưa thì không nói, còn buổi tối tôi nghĩ là ít. Vì ngoài công ty chứng khoán ra, trên đường này chẳng còn gì khác.”
“Tức là không ai nhận ra có người đang bị thương nặng cũng là bình thường nhỉ.”
“Vâng.”
“Giờ chắc xác minh xong nhân thân nạn nhân rồi nhỉ. Liên lạc được với họ chưa?”
“Liên lạc rồi. Có lẽ họ đang trên đường đến bệnh viện đấy.”
Fujie dẫn mọi người đến cầu Edo thuộc cao tốc thủ đô, từ cầu này có lối đi xuống lòng đất, nhưng hiện đã giăng dây để ngăn người ta tự tiện ra vào. Các giám định viên cầm dụng cụ tất bật đi lại.
“Chắc các anh cũng biết, đi hết đường hầm bên dưới thì lại lên được cầu Edo.” Fujie trỏ cây cầu bắc ngang sông Nihonbashi. “Đường hầm khá ngắn, chưa đến mười mét. Chúng tôi phát hiện máu đọng ở khoảng giữa. Ngoài ra không tìm thấy vũng máu ở chỗ nào khác.”
“Tóm lại, hiện trường gây án chính là đường hầm bên dưới?”
“Tôi cho là vậy.” Fujie trả lời Ishigaki.
Để tránh cản trở công tác giám định hiện trường, mọi người luân phiên xuống xem chứ không đi cùng lúc. Matsumiya bọc giày rồi theo Kobayashi xuống hầm. Phần đường được phép đi đã khoanh lại bằng dây, làm thế này là để lưu ý những người đi vào, tránh cho họ bước nhầm sang khu vực khác.
Đường hầm hẹp hơn họ tưởng, bề rộng chỉ chừng ba mét. Trần cũng khá thấp, ai hơi cao thì bật nhảy là chạm tay đến được. Trên đoạn đường dài tầm mười mét có lác đác vài vệt máu rớt. Nổi bật nhất là một vệt sẫm màu dài chừng năm phân, ngoài ra không còn dấu tích nào đáng chú ý. Matsumiya đều đặn tiến bước. Ishigaki và những người khác đã đợi ở đầu kia đường hầm. Chỗ họ đứng nối với lối dẫn lên cầu.
Fujie nhìn sổ tay, “Như các anh đã biết, thời điểm nhận tin báo của tuần tra viên Yasuda thuộc đồn cảnh sát Nihonbashi là đúng 9 giờ đêm. Bốn phút sau đó, công tác điều động nhân sự khẩn cấp được triển khai trên toàn địa bàn. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa phát hiện được ai khả nghi.”
Ishigaki gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, đoạn lầm bầm như độc thoại, “Lưu lượng giao thông trên cầu này thế nào?”
“Tâm 9 giờ đêm thì người qua lại không nhiều. Đường hầm bên dưới càng không có bao nhiêu. Như anh thấy, phương tiện giao thông chủ yếu là ô tô.”
Quả có vậy, trên đường Showa chạy qua cầu Edo chỉ toàn taxi và xe tải.
“Sau khi bị đâm, nạn nhân cố sức di chuyển về phía cầu Nihonbashi. Theo cậu, thời gian cần thiết để đi đến nơi là khoảng bao lâu?” Ishigaki hỏi Matsumiya.
“Bình thường chắc ba bốn phút. Nhưng xét yếu tố bị đâm vào ngực thì có lẽ phải mất gấp đôi thời gian, đúng không ạ?” Matsumiya vừa thầm điểm lại các tình tiết vừa thận trọng đưa ra câu trả lời.
“Đúng thế. Giả sử nạn nhân di chuyển mất khoảng mười phút thì… bấy nhiêu thời gian là đủ cho thủ phạm tẩu thoát bằng nhiều cách khác nhau.”
“Chúng tôi đã thử liên hệ với các công ty taxi để hỏi thăm,” Fujie bổ sung thông tin. “Nhưng đến giờ chưa ai cung cấp được bất kì manh mối nào kiểu như, có tài xế chở một vị khách bộ dạng khả nghi ở khu vực này vào khoảng thời gian ấy.”
“Dù không bắt taxi,” Kobayashi lẩm bẩm, trỏ tay sang bên kia sông, “thì cứ băng qua cầu là cũng cao chạy xa bay ngon lành.”
Matsumiya đưa mắt nhìn theo hướng tay tổ trưởng. Bên kia cầu có đường dành cho người đi bộ, lúc này vẫn tấp nập người qua lại. Nếu quả đúng kẻ gây án hòa lẫn vào dòng người trên ấy để tẩu thoát thì rắc rối rồi đây, Matsumiya ngẫm nghĩ.