Cuốn sách mới “Cáp Treo Tình Yêu” của tác giả Keigo Higashino đem đến một cách tiếp cận mới lạ đến với độc giả. Chưa đầy một tuần sau khi phát hành, sách đã chiếm vị trí hàng đầu trong bảng xếp hạng doanh số hàng tuần và vẫn giữ vững trong top 10 từ đó.
Với những câu chuyện xoay quanh tình yêu và xung quanh những tai tiếng, khu trượt tuyết lạ kỳ đã kết nối những số phận đan xen với nhau tại đó. Câu chuyện có được những tình tiết bất ngờ sẽ khiến bạn không thể rời mắt khỏi trang sách, đồng thời đặt ra câu hỏi về bản chất của sự thật và tâm hồn con người khi đối diện với tình yêu.
“Cáp Treo Tình Yêu” không phải là một câu chuyện trinh thám phá án, mà là những mảnh ghép tình yêu phức tạp và đa dạng, đem lại cho độc giả những cung bậc cảm xúc khác nhau. Điều quan trọng khi đọc sách này là giữ tinh thần mở và không có quá nhiều kỳ vọng về sự phá án, mà tận hưởng những thể nghiệm mới mẻ của tác giả trong việc khám phá và tạo dựng câu chuyện.
Với đánh giá cao từ giới chuyên môn và những thành tích nổi bật trong doanh số bán sách, “Cáp Treo Tình Yêu” xứng đáng là một tác phẩm đáng đọc và trải nghiệm.Truyện “Cáp treo tình yêu” của Higashino Keigo có một cấu trúc vòng cung, trùng điệp, đầu cuối tương ứng, với hình ảnh cáp treo xuất hiện liên tục trong suốt tác phẩm. Điều này mở ra không gian sáng tạo và cũng khép lại những câu chuyện nhỏ vụn vặt. Tuy nhiên, đến với tác phẩm này, độc giả cảm thấy như nhìn thấy một Higashino Keigo đang trên đường đổi mới chính mình.
Tác giả tập trung vào đề tài thường nhật, gần gũi nhưng lôi cuốn. Cốt truyện tập trung ở một địa điểm và thời gian gần gũi, khiến mỗi nhân vật trở nên thực tế và gần gũi hơn. Không có những vụ án kì bí, nhân vật không phải là nghi can hay thám tử, mà chỉ là những con người sống cuộc sống đời thường với niềm vui, nỗi buồn, yêu thương và hy vọng.
“Cáp treo tình yêu” không có một nhân vật nổi bật rõ ràng, nhưng vẫn thu hút với đa dạng tính cách của từng nhân vật. Higashino Keigo dần tiệm cận hơn với đời sống và tâm lý con người. Dù không hoàn hảo, việc thử nghiệm và đổi mới vẫn đáng khen ngợi.
Với cách triển khai đề tài gần gũi và thực tế, “Cáp treo tình yêu” vẫn giữ được phong cách riêng của Higashino Keigo. Mặc dù không giống như những tác phẩm trước đó, tuy vẫn cần nhận ra những điểm trừ nhưng cuốn sách này vẫn đáng đọc với những ai yêu thích văn học trinh thám.Hiện tại làm cho địa điểm trung chuyển phản ánh thông điệp về quá khứ – hiện tại – tương lai. Trong trường hợp của “Cáp treo tình yêu,” cách tiếp cận này giúp tạo ra một không gian hẹp vô hình, làm cốt truyện trở nên sắp xếp một cách tinh tế. Tác giả vẫn duy trì phong cách viết sâu hướng vào nội tâm nhân vật, đồng thời để trống lên một số điểm bất ngờ để kích thích trí tưởng tượng của độc giả, từ đó làm cho cốt truyện trở nên lôi cuốn hơn, phức tạp hơn.
Đặc biệt, khi tập trung chỉ vào chủ đề tình yêu mà không mở rộng đề cập đến một vụ án nào đó; thực tế, cách tiếp cận này của Higashino Keigo có thể được xem là yếu điểm. Đọc giả vẫn thấy rõ sự chi tiết về cảnh quan, văn hóa và con người Nhật Bản trong từng trang sách. Nhưng cốt truyện thì có vẻ đơn điệu, cách phát triển tâm lý và tình cảm của nhân vật có phần thiếu sự sâu sắc, không thể đào sâu hơn vào đáy sâu của xúc cảm của một cô gái đang yêu, một chàng trai cục mịch nhút nhát, hoặc một người phụ nữ bị phản bội…đúng như vậy, đó có lẽ là điểm yếu nhất mà độc giả có thể cảm nhận được với cách thể hiện và miêu tả tâm lý nhân vật của Higashino Keigo.
Sau khi trượt tuyết một khúc, Kota quay trở lại trạm cáp treo. Điều đáng chú ý là có một hàng người đứng dài hơn hẳn những gì anh ta tưởng. Trong khi tháo đai trượt tuyết khỏi giày, Kota không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình. “Tại sao lại đông đúc đột ngột như vậy nhỉ?” “Không phải giờ này đang có chuyến xe buýt đưa khách du lịch theo đoàn đến có sao không?” Momomi vừa tháo giày và ngồi trên tuyết, ôm ván trượt từ từ đứng lên. Cô ấy diện chiếc áo jacket kẻ sọc màu trắng, hồng phối hợp với quần màu xanh lá cây. Cho dù Momomi nói rằng bộ đồ này gợi lên hình ảnh một cây đào. “Ôi, có lẽ nhỉ. Nhưng quá đen. May mà anh lại có cảm hứng lúc này.” “Anh vội gì chứ? Em thấy có gì lạ đâu?”
Như vậy, trong chuyến du lịch này, mục đích chính của Kota không phải là trải nghiệm những đường trượt đẹp mắt trên tuyết hay những cú cắt lượn qua mặt tuyết dày bằng mép ván, mà chính là thời gian tuyệt vời bên cạnh Momomi. “Anh không vội đâu. Nhưng anh không nghĩ Momomi sẽ trượt giỏi đến như vậy nên anh rất phấn khích.” “Ôi, thậm chí cũng không đáng kể cơ mà. Anh Kota mới chỉ tạm thôi. Anh vừa rồi cũng chỉ xoay ván một cách đơn giản phải không?” Kota ngả mũi nhẹ vì những lời khen của Momomi. Có vẻ như Momomi đã chăm chú quan sát màn biểu diễn của anh. “Những điều đó là chưa gì hết mà.” “Ồ, có thật ư? Em nghĩ nó cực kỳ tinh xảo, người bình thường chắc khó có thể làm được như vậy.” “Em nói quá đấy. Ai cũng có thể làm được. Ngay cả Momomi, chỉ cần luyện tập một chút cũng sẽ trở nên giỏi thôi.” “Mày có chắc không?” “Anh có chắc là được. Lần sau, Momomi hãy thử xem thế nào.” “Ồ, em không dám đâu.” “Không dám là sao? Em hãy thử thách bản thân mình chứ. Anh sẽ không buông xuôi cho tới khi em thực hiện đươc đấy.” “Ôi, chiến binh can đảm!,” Momomi nói với vẻ hứng thú. Đương nhiên, Kota cũng cảm thấy hào hứng không kém.
Cả hai ôm ván trượt và đứng cuối hàng. Ngay sau đó, một nhóm cô gái từ đâu đó đứng ngay sau Kota và Momomi. Dù nhóm đó khá ồn ào nhưng nó khiến không khí xung quanh trở nên sống động hơn. Nghe nói số lượng khách đến trượt tuyết mỗi năm ngày càng giảm, nhưng hôm nay khu trượt tuyết lại náo nhiệt hơn bình thường. Mặc dù hàng người xếp đợi đông nhưng mọi người vẫn tiến lên từng bước một. “Dù sao thì chúng ta cũng may mắn vì điều kiện thời tiết khá thuận lợi,” Momomi nói. Kota đánh thức nụ cười dịu dàng của cô giữa kính trượt tuyết và lớp khăn quàng cổ dày ấm. “Đúng vậy. Anh không nghĩ tuyết lại đẹp như vậy. Thật tốt khi không mưa như dự báo, vì đã nghe đồn là còn có thể mưa nữa.” “Nếu mưa thì thật chán phải không?” “Đúng vậy. Thật khó chịu. Chúng ta không muốn bị ướt đâu.”Nhà báo đến từ chân Thác Anh không giấu giếm niềm vui tràn trề: Trang phục mới tinh, chuẩn nhỉ? Kota mặc chiếc áo jacket xanh thẫm và quần màu xám. Mọi thứ đều chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi hẹn lần đầu tiên với Momomi trên tuyết. Từ ván trượt, giày, đến chiếc mũ len màu vàng, đều đã sẵn lòng cho ngày hôm nay.
Dưới ánh trời se lạnh, cặp đôi cuối cùng cũng tới được chỗ lên thang cáp. Khi tiến lên từng bước, cô bạn Momomi thì hỏi về quán mì tantanmen nổi tiếng. Kota khẳng định ngay và hứa sẽ dẫn cô ăn ngay trưa hôm nay tại tiệm mì nằm dưới khu nghỉ dưỡng.
Nhắc về kỹ năng dẫn đường ở khu trượt tuyết, Kota tự tin khẳng định vì đã tới đây hàng năm. Bằng sự hăng hái và quyết tâm trượt tuyết, anh đã dẫn cô gái mình yêu tới nơi trải nghiệm tuyệt vời suốt hai ngày tới.
Ở trạm cáp treo, Kota vốn muốn ngồi riêng với Momomi, nhưng với số lượng hành khách đông, anh cũng chịu không phàn nàn. Cuối cùng, cặp đôi được ngồi cùng một cabin. Đã đến lượt hai người, Kota phục vụ Momomi lên trước rồi mới lên sau, chọn ghế đối diện với cô.
Cuộc trò chuyện của một nhóm phụ nữ lạ lùng buộc Kota phải đứng chịu. Dẫu thế, với quãng thời gian ngắn trong cabin, anh quyết định tự tin vượt qua.
Khi cáp treo khởi hành, Kota ngước nhìn ra thấy cảnh tuyết trắng rộng lớn, người ta trượt ván táo bạo trên nền trắng xóa. Một trong những phụ nữ ngồi bên cạnh không giấu được niềm háo hức, nhắc đến lần cuối cùng cô trượt ván là cách đây bảy năm.
Bạn Erika ngồi bên cạnh tò mò hỏi về khả năng trượt ván của Kota. Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy thú vị này chắc chắn sẽ làm cho cuộc trượt tuyết thêm phần đáng nhớ.Một câu chuyện hấp dẫn với những nhân vật đầy bí ẩn và sự kết nối cho tới phút cuối! Cùng tác giả Higashino Keigo và Nguyễn Hải Hà (dịch) khám phá Cáp Treo Tình Yêu. Chắc chắn bạn sẽ không thể rời mắt khỏi trang sách này!