Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Câu Chuyện Cuối Cùng của tác giả Cecelia Ahern & Thái An (dịch), cũng như link tải ebook Câu Chuyện Cuối Cùng miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Vướng bẫy thông tin, Kitty Logan bế tắc như rơi xuống vực sâu. Cô đã làm chương trình truyền hình vu oan cho một người vô tội. Danh tiếng nghề nghiệp hoen ố, cô phải ra tòa, bị truyền thông xâu xé, bạn trai từ bỏ. Đúng lúc ấy, Constance Duboys, nữ tổng biên tập tài năng của tạp chí Etcetera, bạn gái thân thiết, người đỡ đầu thương yêu của cô mắc ung thư rồi ra đi không kịp nói hết câu chuyện dang dở… Kitty không biết sẽ phải làm gì để đứng lên, khi cơ hội Constance trao lại cô chỉ là bản danh sách 100 bí ẩn. Cuối cùng, thay vì loay hoay bên ngoài, Kitty trở lại, bắt đầu từ chính nội tâm mình, để tìm chìa khóa đi vào bí mật. Nhưng 100 cái tên, là 100 cuộc đời người. Liệu trong hai tuần lễ ngắn ngủi đầy sức ép, và thậm chí ám hại, Kitty có thể khám phá và kể hết chăng tất cả, để hoàn thành thiên phóng sự cho số tưởng niệm Constance Duboys?
Một cách thông minh và kịch tính, Cecelia Ahern đã dồn nén câu chuyện có thể là bất tận ấy trên các trang sách hữu hạn, và rồi khi đi vào tâm trí độc giả, nó sẽ bung ra theo chiều kích tự do của tưởng tượng về muôn số phận con người…
Giới thiệu sách Câu Chuyện Cuối Cùng PDF
“Câu Chuyện Cuối Cùng PDF” là một tác phẩm tâm lý mạnh mẽ với sự xen kẽ giữa thực tế và tưởng tượng. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của nhân vật chính Christine, một phụ nữ trẻ sáng tạo và nhiệt huyết. Christine phải đối mặt với những thách thức và khó khăn trong cuộc sống cá nhân và nghề nghiệp. Thông qua phong cách viết lôi cuốn và sâu sắc, Cecelia Ahern đã làm cho tác phẩm này đầy cảm xúc và sâu sắc đến tận đáy lòng người đọc.
“Câu chuyện cuối cùng PDF” là một cuốn sách tràn đầy cảm hứng và mê hoặc. Tác giả đã tạo ra một thế giới phức tạp, kết hợp giữa yếu tố thực tế và siêu nhiên một cách thông minh. Câu chuyện của Christine, người phụ nữ ngưng hơi thở nhận ra rằng cô chỉ còn một ngày để sống. Trong thời gian ngắn này, cô bắt đầu tự nhìn lại cuộc đời và tìm kiếm ý nghĩa thực sự.
Một điểm đặc biệt của tác phẩm là cách Cecelia Ahern xây dựng nhân vật. Christine là một nhân vật phức tạp và đáng yêu, đại diện cho sự trăn trở và thay đổi trong cuộc sống. Các nhân vật phụ khác cũng rất đáng nhớ, mỗi người mang đến một chiều sâu và quan trọng trong câu chuyện. Từ bạn bè thân thiết đến những người lạ lẫm, tác giả đã tạo ra một thế giới phong phú và đa dạng.
Ngôn ngữ của Cecelia Ahern trong “Câu chuyện cuối cùng” rất tinh tế và cuốn hút. Cô sử dụng ngôn từ sáng tạo và mô tả chi tiết để tạo ra hình ảnh sống động trong tâm trí độc giả. Cách cô xây dựng câu chuyện và liên kết các sự kiện là thông minh và gợi người đọc. Đọc và bị cuốn hút bởi cảm xúc và kỳ diệu của câu chuyện là trải nghiệm không thể nào quên.
Review nội dung sách Câu Chuyện Cuối Cùng PDF
Ưu điểm
- Ý tưởng độc đáo, sáng tạo: “Câu Chuyện Cuối Cùng” thu hút người đọc ngay từ những trang đầu tiên bởi ý tưởng độc đáo: Tử thần không đến cướp đi mạng sống mà trao cho mỗi người một cơ hội để nhìn lại cuộc đời và lựa chọn cách kết thúc của chính mình.
- Thông điệp ý nghĩa về cuộc sống và cái chết: Thông qua câu chuyện tưởng chừng như kỳ ảo, Cecelia Ahern đã khéo léo gửi gắm những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống, về cách chúng ta trân trọng hiện tại và đối diện với những điều không thể tránh khỏi.
- Lối viết giàu cảm xúc, hài hước và sâu lắng: Tác giả sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, vừa hài hước dí dỏm, vừa sâu lắng cảm động.
Nhược điểm
- Kết thúc có phần dễ đoán: Dù ý tưởng độc đáo, nhưng mạch truyện của “Câu Chuyện Cuối Cùng” lại khá dễ đoán, đặc biệt là với những độc giả yêu thích thể loại lãng mạn.
Kết luận: “Câu Chuyện Cuối Cùng” là một cuốn sách nhẹ nhàng, ấm áp nhưng cũng không kém phần sâu sắc. Cuốn sách như một lời nhắc nhở chúng ta sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, trân trọng những người xung quanh và đừng để lại điều gì nuối tiếc.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Giới thiệu tác giả Cecelia Ahern
Cecelia Ahern là một nhà văn người Ireland nổi tiếng. Bà sinh ngày 30 tháng 9 năm 1981 tại Dublin, Ireland. Cecelia Ahern là con gái của ông Bertie Ahern, người từng là Thủ tướng Ireland.
Bà Ahern nổi tiếng với việc viết các tiểu thuyết tình cảm pha trộn yếu tố phép thuật và hiện thực. Các tác phẩm của bà thường mang thông điệp sâu sắc về cuộc sống, tình yêu, và quan hệ gia đình. Bà đã xuất bản nhiều cuốn sách được yêu thích trên toàn thế giới.
Cuốn tiểu thuyết đầu tay của Cecelia Ahern là “P.S. I Love You” (2004), đã trở thành một hiện tượng toàn cầu và được chuyển thể thành bộ phim cùng tên. Các tác phẩm tiếp theo của bà như “Where Rainbows End” (cũng được xuất bản dưới tên “Love, Rosie”) và “If You Could See Me Now” cũng gây được sự chú ý và đạt thành công trong việc tiêu thụ sách.
Cecelia Ahern tiếp tục viết và xuất bản các tiểu thuyết khác như “The Book of Tomorrow”, “The Time of My Life”, “How to Fall in Love”, và “Flawed” (một cuộc phiêu lưu trong thể loại tiểu thuyết trưởng thành cho độc giả trẻ). Bà đã nhận được nhiều giải thưởng văn học danh giá và các tác phẩm của bà đã đạt được thành công thương mại lớn.
Cecelia Ahern được biết đến là một nhà văn tài năng với khả năng kể chuyện tinh tế và khả năng tạo ra những nhân vật sống động và đáng yêu. Tác phẩm của bà thường mang đến những trải nghiệm đầy cảm xúc và ý nghĩa cho độc giả. Cecelia Ahern tiếp tục viết và sáng tác, và các tác phẩm mới của bà luôn được đón chờ trên toàn thế giới.
Đọc thử sách Câu Chuyện Cuối Cùng PDF
CHƯƠNG MỘT
Biệt danh của bà là Nghĩa Địa. Mọi bí mật, mọi thông tin mật, dù cá nhân hay gì khác, đều chỉ có đường vào mà không có đường ra. Ta biết mình được an toàn; ta biết mình không bị phán xét, mà nếu có thì cũng âm thầm thôi, nên ta chẳng hay đâu. Bà mang một cái tên khai sinh hoàn hảo với ý nghĩa kiên định và ngoan cường, và cái biệt danh người ta đặt cho bà cũng hợp như thế; bà cứng rắn, bền bỉ và vững vàng, khắc kỷ nhưng lại khiến người khác an lòng lạ thường. Bởi thế thật đau đớn biết mấy khi phải thăm bà ở chốn này. Và quả thật là đau đớn, không phải chỉ là thử thách tinh thần; Kitty thật sự thấy nhói đau trong lồng ngực, cụ thể hơn là ở con tim, cơn đau nhen nhóm bởi ý nghĩ cô phải đi, tăng dần lên cùng thực tế là cô đã đến nơi, và tệ hơn khi cô nhận ra đây không phải giấc mơ, không phải báo động giả, mà đây chính là bản chất trần trụi của cuộc đời. Một cuộc đời trải qua bao thử thách, để rồi cuối cùng chỉ có một kẻ thắng, cái chết.
Kitty băng qua các lối đi trong bệnh viện tư, chọn thang bộ trong khi có thể đi thang máy, cố tình rẽ sai hướng, luôn sẵn lòng nhường lối cho người khác đi trước mình, đặc biệt với những bệnh nhân chống khung tập đi lê từng bước chậm chạp hay đẩy gậy chống gắn ống dẫn ven. Cô nhận thấy những ánh nhìn dành cho mình, chúng là hậu quả của cơn khủng hoảng cô đang rơi vào, và một phần cũng do cô đã đi lòng vòng quanh khu này nãy giờ. Cô luôn sẵn lòng tiếp chuyện ít nhiều với bất kỳ ai có ý muốn trò chuyện với cô, cô làm tất cả và bất cứ điều gì có thể để kéo dài quãng đường đến phòng của Constance[1]. Cuối cùng thì chiến thuật trì hoãn của cô cũng phải kết thúc khi cô đến cuối con đường: bốn cánh cửa tạo thành hình bán nguyệt. Ba cánh cửa đã mở sẵn, từ chỗ mình đứng Kitty có thể thấy những người trong phòng và khách thăm mà không cần phải nhòm vào trong. Không nhìn số phòng, cô cũng biết được căn phòng nào có người bạn và cũng là người thầy của cô đang nằm. Cô cảm thấy biết ơn cánh cửa đóng kín đã trì hoãn thêm chút ít thời gian nữa cho mình.
Cô khẽ gõ cửa, rất lưỡng lự, muốn cố gắng vào thăm nhưng thực tình chỉ mong đừng ai nghe tiếng, để cô có thể đi về, để cô luôn có thể nói rằng mình đã cố, để cô có thể an lòng, không thấy tội lỗi. Một góc nhỏ trong cô vẫn hiểu đúng đắn rằng chuyện này không thực tế, rằng như thế không đúng. Tim cô đập mạnh, giày cô cọ xuống sàn kin kít trong khi chân cô không ngừng cục cựa, mùi ở đây làm cô phát bệnh. Cô ghét mùi bệnh viện. Cơn buồn ói dâng lên, cô hít thật sâu, cầu trời để trấn tĩnh được, và để bất cứ ích lợi nào mà sự trưởng thành có thể mang lại xuất hiện giúp cô vượt qua thời khắc này.
Trong khi Kitty đang mải nhìn xuống chân và hít thở sâu, cánh cửa bật mở và cô bất ngờ đối mặt, hoàn toàn thiếu chuẩn bị, với một y tá cùng Constance yếu ớt thảm thương. Cô chớp mắt một lần, hai lần, rồi đến lần thứ ba thì cô nhận ra mình phải giả vờ, vì nếu để Constance nhìn thấy phản ứng thật của khách đối với bộ dạng của bà thì sẽ không tốt chút nào. Thế là cô cố nghĩ ra cái gì đó để nói, nhưng tắc tị. Chẳng có gì hài hước, chẳng có gì bình thường, chẳng có gì cô có thể nghĩ ra để nói với người bạn đã quen biết mười năm.
“Đời tôi chưa thấy cô này bao giờ,” Constance nói, giọng Pháp vẫn còn dù bà sống ở Ireland đã hơn ba mươi năm. Ngạc nhiên thay, giọng bà vẫn khỏe và rõ ràng, đầy tự tin và không run rẩy, như xưa nay vẫn vậy. “Gọi bảo vệ, kêu họ tống cô ta ra khỏi đây ngay.”
Cô y tá mỉm cười, mở cửa rộng ra và quay trở lại cạnh Constance.
“Em có thể quay lại sau vậy,” rốt cuộc Kitty nói. Cô quay đi nhưng lại thấy mình đối mặt với nhiều trang thiết bị y tế hơn nên đành trở lại, cô tìm thứ gì đó bình thường, thứ gì đó thường gặp mỗi ngày để cô có thể tập trung nhìn vào và tự hão bản thân rằng không phải cô đang ở trong bệnh viện, cái nơi tràn ngập thứ mùi này, nơi có người bạn cô bệnh tật đã ở giai đoạn cuối.
“Tôi sắp xong rồi. Chỉ còn đo nhiệt độ cho bà nữa thôi,” y tá nói, đặt nhiệt kế vào tai Constance.
“Lại đây. Ngồi đi.” Constance chỉ chiếc ghế cạnh giường.
Kitty không thể nhìn vào mắt bà. Cô biết vậy là khiếm nhã, nhưng mắt cô như bị nam châm hút vào những thứ không mắc bệnh và không nhắc cô nghĩ tới người bệnh, vậy là cô tập trung vào món quà trên tay.
“Em mang hoa cho chị.” Cô nhìn quanh tìm nơi đặt hoa.
Constance ghét hoa. Bà thường để chúng chết úa trong lọ mỗi khi có ai mang đến hòng mua chuộc, xin lỗi hay chỉ thuần túy muốn văn phòng của bà sáng sủa lên. Dù biết thế, mua hoa vẫn là một phần trong chiến thuật trì hoãn của Kitty, đặc biệt khi có cả một hàng người dài nôn nóng chờ tính tiền tại quầy trước cô.
“Ôi trời,” y tá nói. “Đúng ra bảo vệ phải cho em biết không được phép mang hoa vào đây chứ.”
“Ồ. Ừm, không sao đâu, để em đem vứt ngay.” Kitty cố che giấu vẻ nhẹ nhõm khi cô đứng lên toan bỏ trốn.
“Đưa tôi,” y tá nói. “Tôi sẽ để nó ở quầy tiếp tân cho em mang về. Không nên lãng phí một lẵng hoa đẹp thế này chứ.”
“Cũng may em có mang theo bánh bông lan.” Kitty lấy chiếc hộp trong túi ra.
Y tá và Constance lại đưa mắt nhìn nhau.
“Chị đùa? Bánh cũng không được luôn sao?”
“Bếp trưởng ở đây muốn bệnh nhân chỉ ăn thức ăn do nhà bếp của mình nấu.”
Kitty nộp món hàng cấm cho y tá.
“Em cũng có thể mang nó về nhà,” y tá cười, xem kết quả nhiệt kế. “Ổn rồi,” cô ta mỉm cười với Constance. Hai người trao nhau ánh nhìn đầy ẩn ý trước khi cô y tá rời đi, như thể những lời này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác – hẳn là thế – bởi vì bà không ổn. Khối u đang gặm nhấm Constance. Tóc bà đã bắt đầu mọc lại sau xạ trị, nhưng lởm chởm lộn xộn quanh đầu, xương sườn lồi rõ dưới tấm áo choàng thẳng đuột của bệnh viện, hai cánh tay xương xẩu nhằng nhịt dây nhợ với ống dẫn, tím bầm vết tiêm và truyền dịch.
“May mà em chưa khoe với cô ấy đống ma túy để trong túi,” Kitty nói ngay khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng y tá, và họ nghe tiếng cô ta cười rộ ngoài hành lang. “Em biết chị ghét hoa hoét nhưng mà em quýnh quá. Em định mang cho chị sơn móng tay vàng, nén nhang với cả gương, bởi em nghĩ như thế sẽ rất buồn cười.”
“Sao em không mang?” Mắt Constance vẫn xanh lấp lánh đầy sức sống, nếu Kitty chỉ chăm chăm nhìn vào đó, cô gần như có thể quên đi tấm thân gầy mòn kia. Gần như, chứ không hẳn.
“Bởi vì em nhận ra là nó không buồn cười.”
“Chị sẽ cười đấy.”
“Vậy lần tới em mang.”
“Lần tới thì buồn cười gì nữa. Chị biết trước hết rồi. Em này…” Bà với ra và siết chặt bàn tay Kitty trên giường. Kitty không thể nhìn đôi tay ấy, chứng thật khổ sở và gầy gò. “Gặp em thật tốt quá.”
“Em xin lỗi vì đến muộn.”
“Quả là lâu thật.”
“Kẹt xe…” Kitty định đùa nhưng lại thôi. Cô đã muộn hơn một tháng.
Im lặng. Kitty nhận ra khoảng lặng này là để chờ lời giải thích vì sao cô không đến sớm hơn.
“Em ghét bệnh viện.”
“Chị biết. Nosocomephobia,” Constance nói.
“Gì thế?”
“Chứng sợ bệnh viện.”
“Em không biết là nó có cả tên đấy.”
“Cái gì cũng có tên cả. Chị không ị được hai tuần rồi; người ta gọi đấy là táo bón.”
“Có thể viết bài về chuyện đó,” Kitty nói, đầu óc để ở nơi khác.
“Thôi em. Chuyện nhuận tràng của chị chỉ thuộc về riêng chị, em, Bob và cái cô tốt tính chăm sóc cửa sau của chị.”
“Ý em là cái tin về chứng sợ bệnh viện kìa. Có vẻ như là một câu chuyện hay.”
“Vì sao thế?”
“Giả dụ em phát hiện một người bệnh nặng, nhưng không thể đi chữa trị.”
“Thì điều trị tại nhà. Có gì đâu.”
“Hay một thai phụ sắp sinh? Cô ta cứ đi tới đi lui ngoài đường mà không thể ép mình bước qua cánh cổng bệnh viện được.”
“Thì sinh trên xe cấp cứu, hay ở nhà, hay ở trên đường luôn.” Constance nhún vai. “Có lần chị đã làm bài về một phụ nữ sinh con trong khi đang lẩn trốn ở Kosovo. Cô ấy hoàn toàn tự xoay xở, mà đó còn là đứa con đầu lòng nữa. Phải hai tuần sau người ta mới tìm thấy cô ấy, hai mẹ con hoàn toàn khỏe mạnh và hạnh phúc bên nhau. Đàn bà châu Phi đẻ con khi làm việc ngoài đồng, rồi trở lại tiếp tục công việc ngay sau đó. Đàn bà các bộ lạc nhảy nhót và sinh con. Phương Tây sinh đẻ theo kiểu cách thật ngược ngạo,” bà nói, xua tay gạt đi, dù chính bà không hề có con. “Chị từng viết bài về việc này rồi.”
“Một bác sĩ không thể đến chỗ làm…” Kitty tiếp tục với ý tưởng của mình.
“Ngớ ngẩn. Thế thì hắn sẽ bị tước giấy phép.”
Kitty cười. “Chị lúc nào cũng thẳng thắn, em cảm ơn chị.” Rồi nụ cười của cô dần tắt và cô nhìn chăm chú vào bàn tay Constance đang nắm lấy tay mình. “Hoặc một cô gái ích kỷ có bạn thân đang bệnh và cô ấy không thể đến thăm?”