Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ của tác giả Ruka Kosaka & Vương Hải Yến (dịch), cũng như link tải ebook Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ PDF
“Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ PDF” – tác phẩm của nhà văn Nhật Bản Ruka Kosaka – là bản tình ca du dương về cuộc sống, tình yêu và sự mất mát, vẽ nên bức tranh chân thực về hành trình đương đầu với căn bệnh hiểm nghèo của một cô gái trẻ.
Nhân vật chính Matsuri, ở độ tuổi 20 đầy mơ ước và hoài bão, bỗng nhận chẩn đoán mắc căn bệnh nan y với tỷ lệ mắc chỉ 1/10.000. Níu kéo hy vọng mong manh, Matsuri bắt đầu hành trình điều trị gian nan, đối mặt với những cơn đau đớn và sự nghi ngờ về tương lai.
Tưởng chừng như bóng tối sẽ bao trùm tâm hồn Matsuri, nhưng nghị lực phi thường đã giúp cô gái trẻ vượt qua những tháng ngày tăm tối. Thay vì chìm đắm trong tuyệt vọng, Matsuri chọn cách sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, trân trọng những điều bình dị trong cuộc sống.
Cô gái ấy quyết định không phụ thuộc vào người khác, tự mình gánh vác trách nhiệm cho cuộc đời mình. Matsuri lao động miệt mài, theo đuổi đam mê hội họa, và tìm thấy niềm vui trong những điều tưởng chừng đơn giản.
Trên hành trình đầy gian truân ấy, Matsuri gặp gỡ Kazuto – người bạn học thời thơ ấu. Tình bạn trong sáng dần nhen nhóm, mang đến cho Matsuri nguồn động viên và niềm tin vào tương lai.
Tuy nhiên, số phận trớ trêu một lần nữa thử thách Matsuri khi căn bệnh tái phát. Lần này, nó hung hãn và tàn khốc hơn, buộc Matsuri phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã: thời gian của cô không còn nhiều.
Thay vì gục ngã, Matsuri chọn cách sống hết mình cho những ngày tháng còn lại. Cô dành thời gian bên gia đình, bạn bè, và trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh Kazuto.
“Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ PDF” không chỉ là câu chuyện về một cá nhân chiến đấu với bệnh tật, mà còn là lời ca ngợi cho sức mạnh phi thường của con người. Cuốn sách khẽ khàng nhắc nhở chúng ta về giá trị của cuộc sống, về tầm quan trọng của tình yêu thương và sự trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại.
Review nội dung sách Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ PDF
Ưu điểm:
- Cốt truyện độc đáo, lôi cuốn: Ý tưởng về một chiếc hộp thư bí ẩn có thể gửi thư đến tương lai là điểm nhấn đặc biệt của cuốn sách. Câu chuyện đan xen giữa quá khứ, hiện tại và tương lai, tạo nên sự tò mò và lôi cuốn cho người đọc.
- Thông điệp ý nghĩa về tình bạn, tình yêu và gia đình: “Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ” không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu lãng mạn mà còn là lời chiêm nghiệm sâu sắc về tình bạn, tình cảm gia đình và những giá trị đích thực của cuộc sống.
- Lối viết tinh tế, giàu cảm xúc: Ruka Kosaka sử dụng ngôn ngữ nhẹ nhàng, tinh tế nhưng đầy sức lay động, dẫn dắt người đọc đi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
- Bản dịch mượt mà, truyền tải được tinh thần của tác phẩm gốc: Vương Hải Yến đã có một bản dịch mượt mà, giữ được văn phong nhẹ nhàng, tinh tế của Ruka Kosaka.
Nhược điểm:
- Kết thúc có phần hơi buồn: Tuy nhiên, với những độc giả yêu thích kết thúc có hậu viên mãn thì có thể sẽ cảm thấy hơi tiếc nuối.
Kết luận: “Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ PDF” là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng, thích hợp để đọc và suy ngẫm trong những ngày mưa. Cuốn sách như một lời nhắn nhủ về việc trân trọng hiện tại, sống trọn vẹn từng khoảnh khắc và đừng để lại những hối tiếc trong cuộc đời.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Đọc thử sách Câu Chuyện Tương Lai Mà Tôi Bỏ Lỡ PDF
Con phố khẽ lay động sau làn hơi thấp thoáng bốc lên từ mặt đường. Cửa sổ những tòa nhà mọc san sát nhau chớp tắt như những ngọn đèn dầu. Dư ảnh của chiếc tàu điện vụt qua vẽ lên từng đường ánh sáng trong không trung. Sau khi tách ra từ dòng người đông đúc, lũ trẻ liền chạy tản vào những con ngõ nhỏ, bàn chân chúng giẫm lên những đốm sáng nhấp nháy trên mặt đường trải nhựa. Chiếc xe buýt băng qua khu phố ồn ào, vừa bước xuống khỏi nó, các hành khách bị ánh mặt trời rọi xuống vội rảo bước về phía bóng râm màu mực lam hắt xuống he hé dưới chân các tòa nhà. Cánh cửa tự động mở ra, làn da nóng như thiêu đốt liền được cơn gió lạnh xoa dịu. Ai nấy bước vào đều thở phù một tiếng nhẹ nhõm.
Nơi được bao bọc bởi trần nhà trắng và những bức tường cũng trắng toát kia trông như bị ánh nắng giữa mùa hè bỏ lại vậy. Nhắc mới nhớ, hè này, Matsuri chỉ có thể ngắm nhìn cảnh sắc quen thuộc qua khung cửa sổ thôi. Nền nhà và bức tường được sơn trắng toát ấy khiến người ta có cảm giác lành lạnh, ánh sáng chiếu lên nền nhà lót vải sơn cũng chỉ lay động yếu ớt. Ngay cả sắc màu rực rỡ của những bông hướng dương bên cửa sổ và cuốn bài tập đại số màu đỏ cũng sạm đi, như thể bị không gian nơi đây hút hết sinh khí vậy.
Tiếng máy đo nhịp tim của Reiko đều đặn vang lên trong căn phòng. Từng giọt dịch truyền lần lượt rơi xuống, phát sáng lấp lánh.
“Trong cuộc đời mình Matsuri có từng hối hận điều gì không?” Reiko mỉm cười nói, làn da của chị ấy còn trắng hơn cả ga trải giường.
Nhưng Matsuri chỉ im lặng lắng nghe.
““Cảm ơn”, “Xin lỗi” và “Em yêu anh”. Đó là những điều chị thấy hối hận đấy. Chị rất muốn nói mấy lời đó với những người mình từng lỡ dịp nói với họ trong quá khứ. Lời “Cảm ơn” dành cho một anh khóa trên của chị hồi cấp ba, giờ thì anh ấy đã sang Mỹ mất rồi. Hồi đó chị không có bạn bè, lúc nào cũng thui thủi ăn cơm trưa một mình, né tránh các bạn khác, rồi anh ấy thấy và bắt chuyện với chị. Lời “Xin lỗi” dành cho chú cún nhỏ là con của bạn chó chị nuôi từ ngày học tiểu học. Chỉ vì mẹ nói nhà chị không được phép nuôi chó nên chị đã phải mang nó cho vị bác sĩ thú y gần nhà. Thật sự chị rất muốn nói lời xin lỗi vì đã tách nó ra khỏi mẹ như vậy. Còn câu “Em yêu anh” chị sẽ dành cho anh chủ cửa hàng nơi chị từng làm thêm hồi sinh viên. Chưa bao giờ chị nói ra câu đó cả vì chị không muốn xen vào hạnh phúc gia đình của anh ấy, nhưng giờ chị nghĩ mình có thể nói ra được rồi. Vì dù sao đó cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Sẽ chẳng có tình yêu nào nảy nở đâu nên em hãy yên tâm. Vì tình yêu của chị chỉ dành cho một người duy nhất thôi.”
Và đó cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng của cô với Reiko, bởi chỉ một tuần sau, Reiko đã ra đi mãi mãi. Tới nơi thiên đường mà chưa ai từng nhìn thấy trong đời.
Người đang khóc gục ngoài hành lang trước phòng bệnh của Reiko chính là chồng chị ấy. Cậu bé đeo cặp sách được anh ôm trong lòng thì khẽ cắn chặt môi, mắt nhìn chằm chằm lên không trung. Màu đỏ thắm của cuốn bài tập đại số trong tay cậu bé ánh lên dưới đôi mắt Matsuri nhìn đến từ phía xa. Người chồng nức nở đầy đau đớn, đứa trẻ thì ôm chặt lấy bố bằng cánh tay nhỏ bé của mình.
Reiko đã mất rồi. Cô quen chị ấy sau vài lần chạm mặt và nói chuyện ngoài hành lang, sự ra đi của chị như đang vẽ lên trước mắt cô tương lai của chính mình mười năm sau.
Bởi Matsuri đang mang trong mình cùng một căn bệnh với Reiko. Và mùa hè năm hai mươi tuổi ấy chính là lần đầu tiên cô được chứng kiến sự ra đi của ai đó.
Takabayashi Matsuri đã biết “sấm giữa trời quang” nghĩa là gì. Cuộc đời trước đó của cô không thể ví như “trời quang”, nhưng “tiếng sấm” ấy một ngày nọ đã đường đột dội xuống cuộc đời giản dị và không chút sóng gió của cô.
“Số năm còn lại nhiều hay ít phụ thuộc vào từng người. Với tình trạng hiện tại của cháu thì chưa có gì nghiêm trọng ngay đâu. Tuy nhiên với căn bệnh này, chúng ta chẳng thể nào biết trước khi nào thì chuyện tồi tệ sẽ xảy ra.” Một tháng sau ngày nhập viện đột ngột, trong một phòng nhỏ của bệnh viện, cô đã được bác sĩ thông báo như vậy.
Gương mặt bố mẹ cô lập tức tái nhợt đi, người chị gái của cô thì lấy khăn tay che mặt. Vị bác sĩ cũng có vẻ khó xử, mắt chăm chăm nhìn vào sổ khám bệnh. Chỉ riêng người bệnh thì lại bật cười.
“Cháu hiểu rồi. Thời gian của cháu chỉ còn mười năm. Chưa từng có ai sống quá ngần ấy năm đúng không ạ?”
Matsuri nói rồi chìa ra thông tin cô tra cứu được trên internet. Bầu không khí trong căn phòng nhỏ chùng xuống, nên Matsuri càng cười lớn hơn nữa. Bộ đồ ngủ cô mua để nhập viện hãy còn mới, làn da cô cũng tươi trẻ hệt như vậy, trông chẳng giống người bệnh chút nào.
“Không sao đâu ạ. Cháu ghét trở thành một bác gái lớn tuổi lắm. Như vậy cũng vừa hay. Cháu không sao đâu. Đời người còn được tới mười năm đã là quá đủ rồi.”
Cô gái hai mươi tuổi đó chẳng biết sợ điều gì. Câu nói khi ấy của cô không phải là nói dối, thậm chí cô còn cảm thấy mê đắm với ý nghĩ rằng mình sẽ chết trẻ là đằng khác.
Matsuri ngộ ra rằng cho người khác biết tên bệnh của mình quả là một việc làm vô nghĩa. Bởi những người khỏe mạnh bình thường hầu như chẳng bao giờ biết về mấy căn bệnh đó. Cái tên mà nếu không phải là bác sĩ hay người mắc bệnh thì cả đời họ sẽ không bao giờ biết. Căn bệnh được các cơ quan y tế công nhận là loại bệnh hiếm gặp và khác thường.
Căn bệnh hiếm mà một người bình thường chắc chắn không bao giờ gặp phải, bạn bè cô chẳng ai biết, vậy mà bố cô lại biết. Bà nội cô đã qua đời khi tuổi còn rất trẻ cũng bởi căn bệnh này. Bố cô thường ngày luôn điềm tĩnh nhã nhặn, nhưng khi đó lại như phát cuồng lên, ráo riết gặng hỏi bác sĩ. Vị bác sĩ áy náy nói bệnh này có tính di truyền. Gương mặt bố cô – người từng tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình ra đi – dần tái xanh rồi trở nên trắng bệch. Trong mắt Matsuri, ông như đã chết lặng sau khi đồng loạt bị cảm giác tuyệt vọng, buông xuôi và kiệt sức tấn công.
Nhìn bố như vậy, Matsuri chợt thấy sợ, cô liền dùng máy tính trong bệnh viện để tìm hiểu sâu hơn về căn bệnh. Khi biết tỉ lệ phát bệnh, Matsuri đã vô cùng kinh ngạc, sau đó là tuyệt vọng. Bởi xác suất mắc bệnh này còn thấp hơn cả xác suất trúng xổ số. Một người thậm chí còn chưa từng trúng thưởng trong chương trình bốc thăm ở khu phố như cô sao lại mắc trúng nó được chứ? Nghe nói bệnh này có khả năng di truyền cho người cùng dòng họ, nhưng cô có rất nhiều anh chị em họ và bà con thân thích sàn sàn tuổi mình. Tại sao chỉ di truyền cho mình cô cơ chứ? Matsuri ngồi thẫn thờ một lúc lâu trước đám dữ liệu cô vừa tra cứu được.
Một thời gian sau, đợt phát bệnh đầu tiên ập tới. Bất tỉnh. Một cuộc phẫu thuật lớn. Những ngày dài không nhìn thấy dấu hiệu khả quan để có thể xuất viện, vết sẹo phẫu thuật lưu lại trên ngực, sắc mặt ngày càng tệ. Làn da sần sùi. Cô từng bước biến thành một “bệnh nhân” thực thụ.
Sau lần phát bệnh đầu tiên, những cơn ho của cô cứ dai dẳng không ngừng. Matsuri quằn quại trên giường bởi cơn ho nhiều ngày không khỏi. Sau đó là những ngày cô phải đeo mặt nạ oxy và chuyển qua chuyển lại giữa phòng chăm sóc đặc biệt và phòng bệnh.
Với trình độ y học hiện tại, căn bệnh này vẫn chưa có cách điều trị, cũng không có loại thuốc đặc hiệu nào. Matsuri chỉ biết vật lộn với căn bệnh quái ác ấy, nó bắt cô phải chờ cái chết một cách thật chậm rãi với bao nhiêu nỗi tức giận cùng đau khổ không biết trút vào đâu. Cứ như vậy, thấm thoắt cô đã nhập viện được một năm.
Sống lay lắt với một đống dây nhợ lằng nhằng trên người, Matsuri ngước nhìn trần nhà trắng toát và u ám, nghĩ: Mình không còn sức khỏe nữa. Mình đã bị rơi khỏi quỹ đạo của một con người bình thường rồi. Cuộc sống trước đây sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Sinh nhật tuổi hai mươi mốt của cô qua đi trong trạng thái ý thức mơ hồ. Cô đã phải bỏ dở chuyện học hành ở trường cao đẳng và trong khi bạn bè cô đều đã ra trường đi làm thì Matsuri vẫn đang bị trói buộc trong phòng bệnh. Chỉ có tốc độ tiến về phía cái chết của cô là nhanh hơn bạn bè thôi.