Trong xứ sở của cây ổi còng, mỗi năm khi cây ổi hoang nở hoa, lũ trẻ trong xóm lại sôi nổi tập trung để chia sẻ quyền sở hữu cây ổi. Mỗi đứa trẻ được phân cho một hoặc hai cành của cây. Khi ổi chín, chỉ những đứa trẻ đó được phép ăn quả ổi từ cành mà họ đã được phân. Tên của mỗi đứa trẻ được khắc trên cành, tránh việc nhầm lẫn hay tranh cãi sau này. Và từ đó, cây ổi mang trên mình những dấu vết khắc đầy ý nghĩa.
Một năm, cây ổi nở hoa muộn hơn bình thường, khiến các em trẻ trong xóm thất vọng. Trong một buổi trưa, đám trẻ đứng quanh gốc cây với il sự thất vọng trên khuôn mặt.
“Có ai đó chửi cây ổi không?”. Thằng Hóa nói.
“Nếu chửi thì sao?”. Thằng Mô hỏi lại.
“Có gì đâu? Thằng Hóa lườm – Bà tao nói nếu chửi cây, cây sẽ không ra quả nữa”.
“Thằng Phức, mày chửi à?”.
Thằng Bổ nhìn chằm chằm. Là đứa to và khỏe nhất trong bọn trẻ, tóc nó luôn bù xù, cằm vuông và đôi mắt to tròn nhìn gợi choạc.
“Tại sao tao phải chửi?”. Thằng Phức bào.
“Vì năm trước cành của mày ít quả. Tao nghe thấy mày chửi”. Một đứa trẻ nói.
“Nhưng tao không hề chửi cây”.
“Nếu năm nay cây không nở hoa, tao sẽ cho mày một trận đấm”. Thằng Bổ vẫy đấm trước mặt thằng Phúc, đầy uy lực.
Bạn có thể tưởng tượng không gian xanh mát xung quanh cây ổi, nơi mà bọn trẻ thường tập trung vào những ngày nghỉ hoặc khi không có việc học, không phải giúp phụ việc gia đình và đặc biệt là trong thời gian từ khi cây ổi nở hoa cho đến khi quả chín. Đối với chúng, những quả ổi chín là một điều kỳ diệu và đẹp đẽ, vượt xa cả sự hấp dẫn của những viên ngọc đối với người lớn.
***Cuối ngày, bọn trẻ gặp nhau ở cuối ngõ.
Việc cây ổi nở hoa là một cú sốc cho bọn trẻ. Trong lúc đó, ở những vườn cây ổi khác đã bắt đầu nở hoa đầy rộ. Nhưng chúng không quan tâm đến những vườn cây ổi ấy. Bọn trẻ ngồi dưới bóng tối, đầy cảm xúc và kể chuyện. Cuối cùng, họ lại đề cập đến cây ổi hoang ở góc địa phận.
“Chúng mày, hãy đi tới bờ đầm”. Thằng Hóa nói:
“Đến đó làm gì nữa?”.
“Để xem… xem có hoa không?”
“Mày quá điên rồi – Thằng Bổ cắt ngang – Mới đây vào trưa, không thấy gì cả. Và bây giờ tối thế này, mày nghĩ đã thấy à”.
Toàn bộ đám trẻ cười vang.
Trong số bọn trẻ, có một đứa bé nhỏ tên là Nhu. Thằng Nhu thường theo sau bọn trẻ mà nói ít. Hàng năm, nó cũng nhận được một hoặc hai cành cây ổi nhỏ. Nó im lặng, không nói nhiều. Khi ổi chín, nó chỉ nhặt một hoặc hai quả để ăn, còn những quả khác nó để trong túi và mang về nhà.
“Chúng mày xem kia – Thằng Bổ nói – Năm nay, cho thằng Nhu cái cành đẹp nhất, cứ thoải mái mà ăn”.
Các em cười trước sự nói đùa đó. Thằng Nhu vẫn im lặng.
“Thằng Nhu được chọn cái cành đẹp, chắc sẽ thu hoạch lá đun cám lợn”. Một đứa trẻ nói.
“Mày chọn cành to không, Nhu?” Thằng Bổ hỏi.
“Cành nào cũng được”. Thằng Nhu trả lời dịu dàng.
Hai ngày sau, bọn trẻ quyết định ghé thăm cây ổi. Khi đến gần bờ đầm, thằng Nhu chợt dừng lại và nói: “Cây ổi nở hoa rồi!”.
“Cây nào vậy?”. Một đứa hỏi.
“Cây ổi đấy, ở góc đất”. Thằng Nhu trả lời.
“Em đừng nói xạo”.
“Em ngửi thấy mùi của hoa”. Thằng Nhu tự tin.
“Nếu không có hoa, chúng tôi sẽ cấm em đến cây ổi đó nữa, em nhớ chứ?” Thằng Hóa đe dọa.
“Dạ”. Thằng Nhu đáp và nhanh chóng đi lên phía trước.
Bọn trẻ tiếp tục vượt qua đám dây leo, qua những cây vú bò để đến thiên đường của chúng. Và họ thực sự ngạc nhiên khi thấy cây ổi đã đẹp rực rỡ với những bông hoa đầy màu sắc. Họ từng bước tiến tới cây ổi, ngước lên thấy những bông hoa tỏa sáng. Chỉ thằng Nhu ở xa đứng im lặng, nhưng nước mắt long lanh. Thằng Bổ quay lại nhìn thằng Nhu và cười thoải mái.
“Nhu, em may mắn lắm đấy. Cây ổi nếu không nở hoa, chúng tôi sẽ không bao giờ cho em đến đây nữa”.
Nhưng thằng Nhu không chú ý đến những lời đùa. Nó vẫn đứng yên, nhìn mãi không rời những bông hoa ổi lấp lánh.Hương thơm dịu dàng của ổi tỏa khắp trong thiên đường riêng của nó, tạo nên bầu không khí đặc biệt mà chỉ riêng nó mới hiểu. Truyện “Ổi” của Tô Hoài mang đến một câu chuyện đáng yêu về sự chia sẻ, tình bạn và sự kiên nhẫn.
Câu chuyện bắt đầu vào ngày phân chia những cành ổi, đưa đến những phút giây náo nhiệt và hồn nhiên của lũ trẻ. Bọn trẻ không ngừng khắc tên lên những cành ổi mà họ nhận được, với hy vọng những quả ổi sẽ phình to và lấp lánh như những viên ngọc lớn.
Mỗi ngày, lũ trẻ tụ tập dưới cây ổi, đều đặn ngắm nhìn những quả ổi trên cành, chờ đợi chúng lớn lên. Nhưng năm đó, với quả ổi non rụng nhiều và cơn bão kéo đến, tất cả đều mất đi phần lớn quả ổi trừ những quả trên cành của thằng Nhu – những quả ổi như to ra một cách kỳ lạ.
Cuộc vật nhau để chia sẻ ổi cành giữa thằng Nhu và thằng Bổ cũng đem lại sự phấn khích và hồi hộp. Thằng Nhu kiên định không đổi, và cuối cùng, sự kiên nhẫn và trung trực của nó đã được thưởng thức bằng những quả ổi to và ngọt ngào trên cành.
Với một kết thúc đầy ý nghĩa và gợi nhớ về tình bạn và sự hiếu thảo, truyện “Ổi” là một câu chuyện mang đến nhiều bài học nhân văn và sự tưởng nhớ đẹp đẽ về thời thơ ấu. Hãy để truyện làm thức dậy những kỷ niệm đáng quý của tuổi thơ trong bạn!Trong câu chuyện này, chúng ta sẽ đi sâu vào thế giới của thằng Bổ và thằng Nhu, qua những biến cố đầy xúc động mà họ trải qua. Từ những trận đấu đầy căng thẳng đến những giọt nước mắt lặng thầm về sự mất mát và sự tiêu biến của thời thơ ấu.
Nguyễn Quang Thiều, một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam, đã lồng ghép những tình tiết đầy sức sống và cảm xúc vào tác phẩm của mình. Với phong cách viết tinh tế, ông đã khắc họa nên một câu chuyện đầy sức hút và sâu sắc về tuổi thơ và những thách thức mà chúng ta phải đối diện.
Nếu bạn đam mê văn học, không nên bỏ lỡ tác phẩm “Câu Chuyện Về Ngọn Núi Bà Già Mù” của tác giả Nguyễn Quang Thiều. Hãy cùng nhau khám phá và chiêm nghiệm tinh thần của câu chuyện này!