Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm của tác giả Richard Osman & 1980Novel (dịch), cũng như link tải ebook Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm PDF
Tại một ngôi làng hưu trí yên bình ở nước Anh, bốn “người bạn” gặp nhau hằng tuần để thảo luận về những vụ án vẫn chưa có lời giải và những tội ác vẫn chưa bị trừng trị – họ tự gọi mình là Câu lạc bộ Án mạng Ngày thứ Năm. Elizabeth, Joyce, Ibrahim và Ron có thể đã gần tám mươi tuổi, nhưng họ vẫn có một vài mánh khóe khác thường để bù đắp vấn đề tuổi tác.
Sự bình yên của làng hưu trí kết thúc khi một người phụ trách xây dựng trong vùng bị đánh chết trong chính căn nhà của mình, bên cạnh thi thể là một bức ảnh chụp kỳ lạ. Đây cũng là lúc Câu lạc bộ Án mạng Ngày thứ Năm tham gia vào vụ án đời thực đầu tiên của mình.
Hàng loạt sự kiện bí ẩn bắt đầu diễn ra và số người chết không dừng là ở một. Bị cuốn vào cuộc rượt đuổi, Câu lạc bộ Án mạng liệu có thể bắt được kẻ giết người, trước khi quá muộn?
Review nội dung sách Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm PDF
Ưu điểm:
- Ý tưởng độc đáo, mới lạ: “Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm” mang đến một làn gió mới cho dòng văn học trinh thám với ý tưởng về nhóm điều tra viên bất đắc dĩ là những cụ ông, cụ bà hưu trí.
- Nhân vật đáng yêu, duyên dáng: Dàn nhân vật chính là điểm sáng của cuốn sách. Dù đã lớn tuổi nhưng bốn thành viên của Câu Lạc Bộ Án Mạng vẫn tràn đầy nhiệt huyết, thông minh và hài hước.
- Lối viết hài hước, dí dỏm: Richard Osman sử dụng ngôn ngữ dí dỏm, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén.
- Bản dịch chất lượng: 1980Novel đã có một bản dịch chất lượng, truyền tải được văn phong hài hước và tinh thần của tác phẩm gốc.
Nhược điểm:
- Tốc độ truyện khá chậm: Do xoay quanh nhóm nhân vật lớn tuổi nên nhịp truyện của “Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm” khá chậm rãi, tập trung vào khai thác tâm lý nhân vật và các mối quan hệ hơn là những pha hành động gay cấn.
Kết luận: “Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm” là cuốn tiểu thuyết trinh thám hài hước, nhẹ nhàng, phù hợp để giải trí sau những giờ làm việc căng thẳng. Cuốn sách là minh chứng cho thấy tuổi tác không phải là rào cản của niềm đam mê và sự sắc bén.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Giới thiệu về tác giả Richard Thomas Osman
Richard Thomas Osman là một diễn viên hài người Anh, nhà sản xuất, người dẫn chương trình truyền hình, nhà văn, đồng thời là người sáng tạo và đồng dẫn chương trình đố vui Pointless trên kênh BBC. Bắt đầu sự nghiệp viết lách với cuốn sách đầu tay Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm, Osman đã nhanh chóng tạo tiếng vang, khi cuốn sách liên tục đạt được những thành tích ấn tượng trên các bảng xếp hạng Truyện Trinh thám của các trang review uy tín toàn cầu.
Đọc thử sách Câu Lạc Bộ Án Mạng Ngày Thứ Năm PDF
1 JOYCE
Chà, chúng ta sẽ bắt đầu với Elizabeth, được chứ? Và xem chúng ta sẽ đi tới đâu.
Tôi biết bà ấy là ai, dĩ nhiên rồi, tất cả mọi người ở đây đều biết Elizabeth. Bà ấy có một căn hộ ba phòng ngủ ở Khu Larkin. Có phải là căn ở góc, với cái hiên rộng không nhỉ? À, tôi cũng từng trong cùng đội giải đố với Stephen, người mà vì một vài lý do, là chồng thứ ba của Elizabeth.
Tôi đang dùng bữa trưa, chuyện này xảy ra khoảng hai hay ba tháng trước, và hẳn là vào thứ Hai, bởi hôm đó có món thịt băm nấu với khoai tây hầm. Elizabeth nói rằng bà ấy biết tôi đang dở bữa, nhưng muốn hỏi tôi một câu về vết thương do dao đâm, nếu không quá bất tiện?
Tôi đáp rằng, “Không hề, dĩ nhiên rồi, được chứ,” hay mấy điều tương tự. Tôi không hẳn luôn nhớ mọi thứ một cách chính xác, phải nói trước là như thế. Vậy là bà ấy mở ra một tập hồ sơ, và tôi nhìn thấy vài trang giấy đánh máy và phần rìa của thứ gì đó trông như những bức ảnh cũ. Sau đó, bà ấy vào thẳng vấn đề.
Elizabeth bảo tôi tưởng tượng ra một cô gái bị đâm bằng dao. Tôi hỏi rằng bị đâm bằng dao loại nào, và Elizabeth nói có lẽ chỉ là một con dao bếp thông thường. Kiểu John Lewis. Bà ấy không nói vậy, nhưng tôi đã mường tượng ra như thế. Rồi bà ấy bảo tôi hình dung ra cảnh cô gái này đã bị đâm, khoảng ba hay bốn lần, ngay bên dưới xương ức. Đâm vào rồi rút ra, lại đâm vào và rút ra, khá là ghê rợn, nhưng không cắt vào động mạch. Bà ấy nói những chuyện này khá thì thầm, bởi vì mọi người xung quanh đang dùng bữa, và bà cũng đủ biết điều.
Thế là tôi ngồi đó, hình dung ra những vết thương do dao đâm, và Elizabeth hỏi tôi rằng mất bao lâu để cô gái kia sẽ chảy máu tới chết.
Nhân tiện, tôi nghĩ rằng mình nên đề cập đến chuyện tôi từng là một y tá lâu năm, nếu không thì bạn sẽ thấy những điều tôi kể trên thật ngớ ngẩn. Chắc là Elizabeth đã biết được chuyện ấy từ đâu đó, bởi Elizabeth biết mọi thứ. Dẫu sao, đó là lý do mà bà ấy hỏi chuyện tôi. Bạn chắc hẳn đang thắc mắc tôi lải nhải cái quái gì vậy. Tôi sẽ làm rõ những điều tôi đang viết, tôi hứa.
Tôi nhớ là mình đã chấm nhẹ miệng trước khi trả lời, giống như đôi khi bạn thấy trên truyền hình ấy. Nó khiến bạn trông có vẻ thông thái hơn, thử mà xem. Tôi hỏi lại rằng, cô gái kia cân nặng bao nhiêu.
Elizabeth tìm kiếm thông tin trong tập tư liệu của mình, lần ngón tay và đáp rằng cô gái nặng bốn mươi sáu kilogram. Điều này khiến cả hai chúng tôi bối rối, vì chúng tôi chẳng ai hiểu bốn mươi sáu kilogram là như thế nào. Trong đầu tôi đã nghĩ, hẳn nó tương đương hai mươi ba trọng lượng đá? Tỷ lệ hai trên một, tôi nghĩ vậy. Mặc dù tôi chắc mẩm thế, nhưng tôi cho rằng mình cũng chẳng phân biệt được inch và centimet.
Elizabeth khẳng định là cô gái không thể nặng hai mươi ba trọng lượng đá, vì bà ấy có một bức ảnh chụp cái xác của cô gái trong tập hồ sơ. Bà ấy nhìn tôi, gõ gõ tập hồ sơ, trước khi quay đầu lại và nói lớn, “Ai đó hãy hỏi Bernard hộ tôi xem bốn mươi sáu kilogram là nặng như thế nào được không?”
Bernard luôn ngồi một mình, tại một trong những chiếc bàn nhỏ gần sân. Đó là bàn số 8. Bạn không cần biết điều đó, nhưng tôi sẽ nói cho bạn biết một chút về Bernard.
Bernard Cottle rất tử tế với tôi khi tôi mới tới Coopers Chase. Ông ấy đã cho tôi một mầm hoa clematis, và giải thích cho tôi về quy trình vứt rác tái chế. Ở đây, người ta có những thùng rác với bốn màu khác nhau. Tận bốn! Nhờ ơn Bernard, tôi biết được là màu xanh lá để vứt thủy tinh, và màu xanh dương dành cho giấy và bìa. Còn màu đỏ và đen, bạn có cố đoán cũng chỉ như tôi thôi. Tôi đã nhìn thấy đủ thứ trên đời được vất vào đó khi đi loanh quanh. Có lần, ai đó còn bỏ vào một chiếc máy fax.
Bernard là một giáo sư khoa học gì đó, và đã công tác ở khắp nơi trên thế giới, bao gồm cả Dubai từ khi mà chưa ai biết tới nơi này. Rất chuẩn chỉnh ngoại hình, ông ấy đang mặc một bộ suit kèm cà-vạt để ăn trưa, và không thể thiếu, đang đọc một tờ Daily Express. Mary ở Khu Ruskin, người ngồi bàn kế, làm ông chú ý và hỏi ông bốn mươi sáu kilogram tương đương với bao nhiêu.
Bernard gật đầu và nói vọng đến chỗ Elizabeth, “Bảy phẩy ba trọng lượng đá, hơn một chút.”
Đó, Bernard của bạn đó.
Elizabeth cảm ơn ông ấy và nói rằng nghe có vẻ hợp lý, và Bernard quay trở lại với trò chơi giải ô chữ của mình. Sau đó, tôi có tìm tòi lại về inch và centimet, và ít nhất là tôi đã đúng về các đơn vị này.
Elizabeth quay trở lại với câu hỏi của bà ấy. Cô gái bị đâm bởi con dao bếp có thể sống được bao lâu? Tôi không để tâm lắm, đoán là cô ấy sẽ chết trong khoảng bốn mươi lăm phút.
“Chà, khá sát, Joyce,” bà ấy nói, và rồi đặt một câu hỏi nữa. Nếu như cô gái kia có được sự hỗ trợ y tế thì sao? Không phải từ một bác sĩ, mà từ một ai đó có thể băng lại vết thương. Có thể là ai đó từng trong quân ngũ. Người nào đó đại loại vậy.
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều vết đâm trong đời. Công việc của tôi không hẳn chỉ có xử lý mấy vụ bong gân cổ chân. Nên tôi đáp rằng, cô ấy sẽ không chết. Nhưng mà rõ là cô ấy đã chết. Chuyện hẳn không vui vẻ gì với cô gái đó, nhưng đúng ra thì vết thương khá dễ băng bó.
Elizabeth gật gù, bảo rằng đó chính xác là những gì bà ấy đã nói với Ibrahim, mặc dù tôi lúc đó chưa biết Ibrahim. Như tôi đã nói, chuyện xảy ra vào vài tháng trước.
Nhưng chuyện dường như chưa đủ để khiến Elizabeth hài lòng, và quan điểm của bà ấy là chính người bạn trai đã giết cô gái kia. Tôi biết rằng những chuyện như vậy vẫn thường xảy ra. Bạn hẳn đã từng đọc thấy những vụ na ná.
Tôi cho rằng, trước khi chuyển tới đây, hẳn tôi sẽ nghĩ cuộc trò chuyện như thế này thật bất thường, nhưng thực ra nó khá là bình thường nếu như bạn đã quen với những người dân nơi này. Tuần trước, tôi đã gặp một anh chàng phát minh ra kem Mint Choc Chip, hoặc đó là những gì mà anh ta nói. Tôi chẳng có cách nào kiểm chứng.
Tôi rất vui lòng giúp đỡ Elizabeth một chút theo cách của mình, vì vậy, tôi quyết định sẽ nhờ bà ấy một việc. Tôi hỏi liệu tôi có thể xem bức ảnh chụp cái xác. Chỉ vì nổi hứng chuyên môn một chút.