Những tác phẩm ngắn của văn học Nga luôn ẩn chứa điều gì đó mang đậm tinh túy và sâu lắng. “Cây Phong Non Trùm Khăn Đỏ” chính là một trong những tác phẩm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc đó. Với cốc trà thơm lừng, mỗi trang sách khiến bạn say đắm hơn với câu chuyện tình yêu nồng nàn trong vùng đồi núi và thảo nguyên hùng vĩ của Kirgistan.
Điểm đáng chú ý là cách tác giả đã khéo léo khắc họa sự phân vân, đau đớn và đam mê trong tình yêu của những nhân vật. Từ việc đứng trước những quyết định quan trọng cho đến sự khát khao và đau khổ trong trái tim của họ.
Hãy đắm mình trong “Cây Phong Non” để trải nghiệm tự do và hòa mình vào không gian rộng lớn của núi rừng Kirgistan, và để học hỏi và trân trọng những khoảnh khắc đáng quý trôi qua trong cuộc đời.
Với số lượng nhân vật không nhiều, bạn có thể dễ dàng hoàn thành việc đọc trong một lần. Dù tên nhân vật không dễ nhớ, câu chuyện chỉ tập trung vào 5 nhân vật chính, không cần phải nhớ quá nhiều chi tiết về nhân vật phụ.
“Cây Phong Non Trùm Khăn Đỏ” là câu chuyện đầy bi ai, mang lại cảm xúc lúc đau lòng. Đọc xong, bạn sẽ có cảm giác hoài niệm và suy tư về sự sắc nét và sâu sắc của tác giả làm thế nào để dựng nên một tác phẩm ngắn đầy ấn tượng như vậy.
Nếu bạn đã đọc, hẳn không thể không khen ngợi sự hấp dẫn của cuốn sách này.
Bạn của bạn,Thông tin trong bài đánh giá mới giúp bạn hiểu rõ hơn về “Cây Phong Non Trùm Khăn Đỏ” và cảm nhận được sức hút đặc biệt của câu chuyện. Hy vọng bạn sẽ tìm thấy niềm vui khi khám phá nội dung của cuốn sách này!Khi chứng kiến một chiếc xe hơi “Pôbêđa” đua trên những cung đường núi non, tôi không thể không bị cuốn theo cảm xúc mạnh mẽ của cuộc đua đầy kịch tính. Điều đó khiến tôi nhớ mãi hình ảnh của người lái xe mạnh mẽ, với đôi bàn tay điều khiển vô lăng một cách chắc chắn và linh hoạt. Âm thanh điệu nhạc dân tộc Kirghizia rộ lên, khiến tôi chìm đắm trong bầu không khí huyền bí của thảo nguyên rộng lớn. Cảm giác ấy không thể nào tả nổi, những khoảnh khắc ấy đẹp và lôi cuốn đến lạ kỳ. Đó thực sự là một trải nghiệm đáng giá mà tôi muốn chia sẻ với bạn đọc.Nhìn vào gương mặt anh, tôi cảm nhận được nỗi buồn lặng lẽ, không thể diễn tả. Anh đắm chìm trong suy tư đến mức không nhận ra tôi đang ngồi bên cạnh. Tôi cố gắng nhìn kỹ vẻ mặt của anh. Tôi đã gặp người này ở đâu nhỉ… Đôi bàn tay anh cũng quen quen: đôi tay đen, ngón dài và gân guốc. Và rồi, tôi nhớ ra ngay: đó chính là người lái xe từng từ chối đưa tôi. Biết rồi, tôi cảm thấy yên tâm, không muốn đào sâu thêm. Tôi lấy quyển sách ra đọc. Không cần phải kềm lòng những chuyện cũ… Chắc anh ta đã quên tôi từ lâu. Những cuộc gặp gỡ không ngờ của một người lái xe trên con đường dài không phải là hiếm…Chúng tôi ngồi im lặng mỗi người một ý. Bên ngoài cửa sổ, trời dần tối. Người bạn đồng hành của tôi đã vạch ra điếu thuốc. Anh ta lấy một điếu, hít thật sâu trước khi tạo lửa. Sau đó, anh ta nhìn lên, mặt đỏ bừng và rồi nhận ra tôi. “Chào bạn!” – Anh ta nói, với nụ cười ngượng ngùng như người có lỗi. Tôi vươn tay ra. “Anh đi đâu xa không…” – “Vâng… rất xa!” – Anh ta trả lời, thở khói ra, sau đó nói thêm sau chút im lặng “Đi Pamir.” “Đi Pamir à… thì chúng ta cũng cùng hướng đấy: tôi đi Osợ.. Anh đi nghỉ phải không… Hay công tác di chuyển…” “Ồ, gần như vậy… bạn hãy hút thuốc nhé…” Chúng tôi cùng ngồi hút thuốc im lặng. Có vẻ như không còn gì để nói nữa. Người bạn đồng hành của tôi trầm ngâm. Anh cúi đầu, nhún nhẩy theo nhịp xe. Tôi cảm thấy anh đã thay đổi nhiều kể từ lần gặp gỡ trước đó. Anh trở nên trơ trọi, gầy guộc, có những nếp nhăn sâu trên trán. Đôi mày gặp nhau vùng trán như một bóng tối lan rộng trên khuôn mặt anh. Anh cười nhạt nhẽo và hỏi: “Chắc hôm ấy bạn giận tôi lắm phải không…” “Hôm nào, tôi không nhớ…” – Tôi không muốn làm cho anh phải ngượng nghịu. Nhưng trong ánh mắt anh hiện lên một chút ân hận đến nỗi tôi phải chấp nhận – “Ồ, có, chuyện linh tinh ấy mà. Tôi cũng quên mất rồi. Đường đời có bao chuyện xảy ra. Còn anh, vẫn nhớ hả…” “Nếu đó không phải hôm khác, tôi có thể quên, nhưng hôm ấy…” – “Hôm ấy có chuyện gì… Tai nạn à…” “Không có tai nạn gì cả, đó là chuyện khác…” – Anh lắc đầu, cố gắng diễn đạt, nhưng cuối cùng lại buộc phải cười giả tạo – “Giờ nếu bạn muốn đi đâu, tôi cũng chở, nhưng hiện tại tôi chỉ là người hành khách…” “Không vấn đề gì, ngựa nhiều khi phải đứng lại chỗ cũ, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau…” “Chắc chắn. Nếu gặp lại, tôi sẽ tự đưa bạn vào cabin lái!” – Anh ta nói nhấn mạnh. “Vậy nha…” – Tôi trêu đùa. “Tôi hứa sẽ như vậy, bạn ạ!” – Anh ta đáp, phấn chấn lên. “Nhưng hôm ấy, tại sao bạn không cho tôi đi cùng…” – “Tại sao…” – Anh ta nhớ lại, mặt bỗng chốc trở nên nặng nề. Anh im lặng một lúc, nhìn xuống, đập đầu điếu thuốc lá để từng hơi thật sâu. Tôi biết rằng không nên hỏi câu đó nhưng đã quá muộn, không biết phải làm sao để sửa chữa. Anh ném đi mẩu thuốc lá vào gạt tàn rồi cố gắng, thở dài một cách gượng gạo: “Tôi không thể đem bạn lên được… Hôm ấy, tôi… phải đưa đứa con… nó đợi tôi…” “Con trai anh à…” – Tôi ngạc nhiên hỏi. “Chuyện là thế này… bạn ơi… Không biết phải nói sao để bạn hiểu… – Anh ta lại hút thuốc, cố gắng kiềm chế xúc cảm, rồi bỗng nhiên nhìn thẳng vào tôi, mặt nghiêm túc và chắc chắn, anh bắt đầu kể chuyện của mình. Và tôi nghe câu chuyện của người lái xe đó. Thời gian còn dài: gần hai ngày hai đêm trên chiếc xe hoa… mới đến Osơ. Tôi không vội vàng, không xen vào câu chuyện của anh: tốt hơn hết là để người ta kể hết, sống lại quá khứ một lần nữa, suy ngẫm rồi sau đó mới nói. Nhưng tôi phải đấm lòng để không can thiệp vào câu chuyện anh, vì lẽ nghĩ đến công việc của mình, luôn cần biết thêm một chút chi tiết. Chắc chắn rằng sau này, tôi sẽ…Hãy để tôi kể về một câu chuyện đặc biệt – “Cây Phong Non Trùm Khăn Đỏ” của tác giả Tchinguiz Aitmatov. Truyện xoay quanh cuộc phiêu lưu của Ilyax khi anh ấy rời bỏ Osơ để tìm kiếm Alibêk trên Pamir.
Ilyax mơ ước về cuộc sống mới, mơ ước về gia đình, những người thân và bạn bè. Nhưng trong những suy tư của mình, anh nhớ mãi về Axen và về những kỷ niệm tại hồ Ixứckun. Anh mong muốn có thể mang theo hồ xanh, cát vàng và tình yêu của mình nhưng cuối cùng chỉ có thể khắc ghi chúng trong trí nhớ.
Hãy cùng khám phá thêm về hành trình đầy cảm xúc của Ilyax và những điều bí mật ẩn sau trang sách này trong “Cây Phong Non Trùm Khăn Đỏ”! 📖🍂