Tác phẩm ưa thích của thanh thiếu niên Thái Lan
Nếu có thể đóng thời gian vào chai,
Ước mơ đầu tiên tôi muốn thực hiện
Là dành dụm từng ngày tháng cẩn thận
Cho tới khi thời gian vô tận trôi qua
Chỉ để dành trọn chúng bên em…
Chai thời gian, bản nhạc cổ điển đã cùng Fatso trải qua tuổi trẻ bỗng ùa về trong một quan cóc nhỏ, hồi tưởng về những kỷ niệm…
Kỷ niệm với bóng dáng của một tình yêu đơn phương yên bình, trên con đường nhỏ bóng mát của cây kèn hồng vẫn còn in dấu tiếng cười của đám bạn sau giờ học. Fatso, em gái, các bạn thân, họ tiến vào cánh cửa trưởng thành với niềm vui tuổi trẻ, đối mặt với cú sốc đầu đời khi gia đình tan vỡ, với cần sa, với những quyết định khó khăn, và rơi vào những biến cố xã hội vô tình. Rồi khi nhìn lại, họ nhận ra tuổi trẻ như bức tranh gắn ghép với sáng tối, thấu hiểu những xao xuyến trong lòng…
Chai thời gian, cuốn tiểu thuyết bán chạy đáng chú ý với thế hệ học sinh sinh viên Thái thập niên 1970, khám phá khoảng cách thế hệ giữa cha mẹ và con cái trong một gia đình trung lưu tại Bangkok, mêng mẩn hành trình trưởng thành, những khám phá giữa tình bạn và tình yêu trong tim tuổi trẻ. Được mô tả qua những hồi ức đặc biệt ấn tượng và gần gũi, thế giới cảm xúc đan xen giữa quen thuộc và mới mẻ, khiến thanh xuân quay về với độc giả.
Tôi vẫn luôn tự hỏi mình rằng, nếu có thể giữ thời gian yên bình, liệu tôi có thể thực hiện được mọi điều mơ ước của mình… Tôi vẫn nhớ những ngày chúng tôi đi dạo trên con đường rợp bóng cây kèn hồng; những ngày nắm tay nhau tạo thành một dây liên kết để ai đó bước ra khỏi đầm lầy hái hoa sen rồi chia sẻ; những ngày nắm tay không để ai lên xe buýt trước; và tất cả những ngày Jom đi cùng tôi, mang hộp đàn trên vaiđến quán cà phê, nơi chúng tôi sẽ bỏ xu vào máy hát để nghe Chai Thời Gian lặp đi lặp lại.
Ca khúc “Chai Thời Gian” của Jim Croce vang lên từ chiếc máy hát tự động của quán cà phê nhỏ ven đường khiến tôi dừng bước. Đã lâu lắm rồi, tôi không nghe lại bài hát này, như thể nó đã biến mất khỏi kí ức của mọi người và bị lãng quên vào một góc tối nào đó.
“Béo ơi, đừng vội về.” Một giọng nói trong trẻo vọng lên từ góc phòng. Tôi ngẩng đầu từ hộp đàn vĩ cầm, ngạc nhiên quay lại hướng người nói.
“Chị chưa muốn về nhà.” Chủ nhân của giọng nói vươn tay để lấy hộp đàn vĩ cầm và tiến đến gần tôi. “Mình đi dạo một chút nào.”
“Vậy đi uống cà phê ở đâu thôi?” tôi đề xuất, vuốt nhẹ tóc dính trên trán. Chị gật đầu đồng ý với ý kiến của tôi.
“Tóc cậu đã dài trở lại rồi đấy.” Chị nhìn tôi. “Tốt nhất cắt đi chứ.”
“Không cần vội,” tôi trả lời và vươn tay nhận lấy hộp đàn của chị. “Em cầm đi.”
“Cảm ơn,” chị khẽ nói và lấy cặp sách khỏi vai tôi. “Mình để em cầm.”
“Không nặng lắm đâu,” tôi cười và bước đi, hai tay thẳng ra, mỗi tay xách một hộp đàn vĩ cầm, chị đi sau ôm cặp sách của tôi.
“Chú Maen!” chị gọi lái xe đang ngồi chờ trước cửa phòng nhạc. “Lấy cặp sách và hai hộp đàn kia vào xe giúp em nhé.”
“Còn chị thì sao ạ, chị?” Chú Maen nhận cặp và hộp đàn, nhìn chị sẵn sàng giúp đỡ.
..
Hãy cùng đọc Chai Thời Gian của tác giả Praphatsorn Seiwikun.