Chí Dã, một cuốn sách với câu chuyện lãng mạn và âm nhạc đầy cuốn hút này sẽ đưa bạn vào thế giới đầy mơ mộng của Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh. Để khám phá những rối ren của tình yêu và sự nhiệt huyết trong sự đam mê âm nhạc, tác phẩm của Đinh Mặc là lựa chọn đáng để bạn đọc thưởng thức.
Dù là một fan hâm mộ của Đinh Mặc hay chỉ đơn giản là ai đó đam mê với văn học truyện lãng mạn, cuốn sách này sẽ chắc chắn không làm bạn thất vọng. Với tâm trạng trẻ trung, những ước mơ và hành trình tìm kiếm bản lĩnh của nhân vật chính, đây thực sự là một tác phẩm đáng để đọc.
Hãy cùng tìm hiểu về cuộc sống, giấc mơ và tình yêu thông qua trang sách rực rỡ của “Chí Dã”. Được viết bởi Đinh Mặc, tác phẩm này chắc chắn sẽ đem đến cho bạn những cảm xúc đặc biệt và những bài học đáng giá về tình yêu và tuổi trẻ.Cuốn sách thật sự kinh khủng đấy. Thêm vào đó, việc Hứa Tầm Sênh và Triều Mộ cùng nhau hoạt động, không tiết lộ danh tính trong khi thi đấu và thậm chí quảng cáo đấy đã thể hiện rõ những hạn chế và thiếu sót nghiêm trọng về kiến thức về giới showbiz. Có lẽ Đinh Mặc viết cuốn sách này để truyền cảm hứng cho giới trẻ theo đuổi ước mơ, nhưng với nội dung phức tạp như vậy, nhiều người có thể không đối mặt được với hiện thực khắc nghiệt. Nếu bạn còn ở độ tuổi teen, đang học, chưa bước chân vào xã hội, có lẽ bạn sẽ thích “Chí dã”, nhưng với tôi, đã qua tuổi sống trong thế giới hồng học, phải đương đầu với hiện thực, cuốn sách này lại trở nên xa vời.
Đánh giá: 2/5
Người đánh giá: Rabbitlyn
Chúng ta bước vào một lúc đông lạnh, ánh nắng ấm dần xuyên qua lớp sương nhẹ, phủ khắp thành phố Tương. Không có gió lớn, không có tuyết rơi, nhưng không hiểu sao, không khí rét buốt vẫn lan tỏa như muốn đâm thấu da thịt.
Buổi chiều, khu nhà trống vắng, chỉ có ba chàng trai tiến tới gần. Họ mặc quần jeans rách rưới kết hợp với áo khoác jeans hoặc áo hoodie, trang sức, vòng tay, xích quần lẫn lộn, giầy sneakers lạch bạch trên mặt đất tạo tiếng lách cách.
Tất cả đều run lên từ cái lạnh khiến họ co ro, đi thẳng về phía tòa nhà chứa căn hộ cho thuê phòng tập nhạc. Căn hộ này gây ấn tượng mạnh, nằm ở tầng một, trước cửa có một khoảnh sân nhỏ trồng hoa cẩm tú cầu, hoa hồng, cúc dại, thậm chí còn có rau hẹ và ớt. Không gian toát lên màu xanh tươi của hoa cỏ, vài chiếc lá vàng héo hon mang lại cảm giác ấm áp. Cửa chính sơn màu lam nhạt, cửa sổ màu trắng, trang trí đơn giản nhưng tạo nên sự trong lành, thanh khiết ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Ba chàng trai đứng chần chừ trong sân. Người tóc ngắn, mắt ti hí, gương mặt gầy khẽ nói: “Ở đây… như chốn tiên cảnh thế này à? Đúng là ở đây hả?” Chàng trai khác với mái tóc dài nhìn lên căn nhà trước khi kiểm tra thông tin trên điện thoại: “Không nhầm, chủ nhà đã gửi địa chỉ qua email, số 107, lô 5, Hà Tây Garden, đúng là ‘Studio âm nhạc Ngộ Sênh’.”
Quả thực, tấm bảng treo trên cửa viết chữ “Sênh” theo lối chữ Lệ*. Mặc dù ba người này không rành về thư pháp, nhưng họ đều công nhận rằng chữ này đẹp mắt.
[*Chữ Lệ là một kiểu chữ trong thư pháp, có độ tương đồng với chữ Trung Quốc hiện đại. (Tất cả chú thích trong cuốn sách đều của người dịch.)]Chàng trai tóc dài đưa tay sờ cằm, cười: “Chắc chủ studio là phụ nữ. Chẳng lẽ đàn ông nào lại trang trí nhà theo kiểu này, trông quá nữ tính!” Chàng trai tóc ngắn bình thản nhìn anh: “Thì người phụ nữ này chắc biết cách ‘làm màu’ rồi.” Anh ấy ám chỉ đến một mẩu quảng cáo ấn tượng trên mạng.
Cả nhóm vui vẻ cười. Chàng trai còn lại với thân hình cường tráng, mày dày mắt sâu, dáng vẻ rõ ràng chặt chẽ hơn một chút, đi đến bấm chuông cửa. Hai người khác hồn nhiên, thậm chí chưa bước vào nhà đã nghẹt thở xúm xít, thậm chí còn vươn cổ nhìn tòa nhà.
Hứa Tầm Sênh đang lau đàn, nhìn thấy chuông cửa kêu nhè nhẹ mỉm cười. Mẩu quảng cáo cho thuê phòng tập nhạc đã được treo ba ngày, nhưng chỉ hôm nay có lẽ khách mới đến. Cô lẻo đẹo tự hỏi liệu giọng điệu của mình có quá cao ngạo không, nhưng như trước, cô cảm thấy lười biếng sửa đổi và quyết định đợi xem tất cả sẽ diễn ra như thế nào. Cuối cùng, cô cũng có cơ hội gặp khách “đúng ý”.
Hứa Tầm Sênh nhanh chóng lau chùi cây đàn, đặt lại vị trí ban đầu trước khi bước ra mở cánh cửa. Khi cửa mở ra, mọi người đều im lặng. Sau đó, các chàng trai ngả ngớn quay lại tình thế nghiêm túc.
Triệu Đàm, cũng chính là người đã nhấn chuông cửa, nói: “Xin lỗi… phòng thu nhạc ở đây có cho thuê đúng không?” Hai người còn lại khẽ nhìn anh ta với vẻ trêu chọc, nhận ra ngay từ lúc đầu họ đã biết rằng anh em của mình có chút đập doi khi đối mặt với một người đẹp như vậy.
Hứa Tầm Sênh nhìn chăm chú vào họ, bình tĩnh trả lời: “Đúng, các anh là ban nhạc Triều Mộ phải không?” Ba người gật đầu xác nhận.
Hứa Tầm Sênh mời họ: “Vào xem thử đi, phòng tập ở dưới tầng hầm.” Cô nghiêng người mời họ bước vào, khiến ba chàng trai lỏng lẻo hơn một chút.
Hứa Tầm Sênh để cửa mở rộng, làn gió lạnh lẻo đi vào khiến những tờ sách và cây đàn trên bàn di chuyển nhè nhẹ.Cuốn sách trên bàn và tấm rèm cửa sổ giữa ba chàng trai đã thu hút sự tò mò của họ. Khung cảnh bên trong căn phòng gạch xám, tường trắng, và những nhạc cụ đặt trên bàn – đàn cổ, sáo trúc, và một cây piano, tất cả tạo nên không gian đơn giản nhưng đầy ấn tượng. Khi họ xuống tầng hầm theo Hứa Tầm Sênh, họ được chứng kiến một cảnh tượng khác hoàn toàn. Không gian này với vách tường cũ kỹ, sàn nhà lởm chởm, và một không khí ẩm ướt, tất cả đã biến căn phòng thành một thế giới rock heavy metal đích thực.
Mỗi chàng trai trong nhóm không kìm được sự phấn khích khi thấy những nhạc cụ chất lượng cao. Từ cây guitar Fender Stratocaster cho đến cây bass của Yamaha và trống Dixon, họ bày tỏ sự ngưỡng mộ và hứng khởi trước bộ dàn nhạc cụ này.
Khi bắt đầu chơi, âm nhạc bắt đầu phát ra từ các nhạc cụ, tạo nên âm thanh cuốn hút và sôi động. Hứa Tầm Sênh, người chủ nhân của căn phòng, đã không giấu được sự phấn khích trước hiệu suất của mỗi người. Dường như mọi chi tiết đã kết hợp hoàn hảo, từ điệu nhạc đến cảm xúc.
Mới chỉ một lúc sau, khi âm nhạc lắng lại, họ đều lắng nghe sự hài lòng từ cô chủ nhà, và niềm vui tràn ngập trên khuôn mặt của họ. Dù chỉ mới trải nghiệm, nhưng dường như họ đã thấy niềm vui và sự sảng khoái từ sự hòa mình vào âm nhạc.setq
Đoạn cuối, khi họ rời phòng tập, không còn quan tâm đến những chi tiết khác như giá thuê hay ngoại hình của chủ nhà, mà chỉ cảm thấy vui sướng khi được thể hiện đam mê âm nhạc trong một không gian chất lượng.Tim tôi nhảy múa, âm nhạc sôi động lan tỏa trong tai. Cô ấy nhận lấy cảm hứng, ngồi trước cây đàn, vén một tấm vải, xoa dầu, bắt đầu chạm nhẹ vào dây đàn. Tiếng đàn cổ trầm ấm, thân đàn lắc lư nhẹ nhàng, gương mặt cô yên bình như bầu trời đang lên, chỉ có hai bàn tay nhanh nhẹn trượt trên dây đàn, mang đến âm thanh từ tĩnh lặng đến sâu lắng, từ chậm chạp đến dồn dập. Dòng nhạc rock vừa qua dần phai nhạt trong tâm trí cô, chỉ còn âm nhạc của đàn du dương hòa quyện với cảnh chiều tà, gió nhẹ thổi qua rèm cửa sổ. Cô mỉm cười, quên hết mọi thứ một cách thoải mái, thậm chí khi có người đến cũng không nhận ra. Đó chính là khoảnh khắc Sầm Dã gặp Hứa Tầm Sênh lần đầu tiên.
Một cô gái mảnh mai, mặc áo len dày phối với chân váy dài, mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa ngồi trước cây đàn. Da trắng, má ửng hồng, gương mặt không quá gầy, đôi mắt to tròn đen, tổng thể khuôn mặt dễ nhìn, thần sắc cuốn hút. Cô nhẹ nhàng lướt ngón tay qua dây đàn, âm nhạc sôi động nhưng hoàn toàn khác biệt so với nhạc rock của anh. Cả phòng im lìm với âm nhạc hùng tráng, như các hiệp sĩ cổ xưa ngựa sắt, cầm giáo vàng uy nghi. Sầm Dã không thể kiên nhẫn nghe lâu, lên tiếng: “Này!”
Cô không nghe thấy anh gọi.
“Này…”
Hứa Tầm Sênh giật mình, đàn im bặt. Cô nhìn lên thì thấy một chàng trai đứng ở cửa. Có vẻ anh hơi vội vã, còn hơi thở hổn hển. Trong thời đại hiện đại này, Hứa Tầm Sênh hiếm khi gặp một chàng trai đẹp trai như vậy. Anh mặc áo hoodie dày màu xanh, quần jeans rách hai lỗ ở đầu gối, vai đeo ba lô đen. Mái tóc đen tự nhiên chia sang hai bên, tạo nên gương mặt sắc nét, đôi mắt hồn nhiên ánh lên ánh sáng lạnh lùng. Sống mũi cao, môi nhếch nhác, nốt ruồi nhỏ tạo điểm nhấn cho gương mặt tuấn tú. Mặc dù đẹp trai, nhưng anh vẫn phản ánh sự mệt mỏi. Thấy Hứa Tầm Sênh không trả lời, anh tựa vào khung cửa: “Hỏi cô, mấy anh em tôi ở đây không?”
Hứa Tầm Sênh gật đầu: “Họ ở dưới thử nhạc cụ.”
Sầm Dã nghe thấy tiếng nhạc cụ, không thể tiếp tục những giai điệu của cô. Anh nói: “Tôi đi xuống xem thử.”
“Cứ thoải mái.”
Khi đi qua cô, anh nhẹ nhàng khen: “Đàn của cô rất hay, cảm ơn.”
Hứa Tầm Sênh không đáp, ngồi im, cười lạnh: “Thế thì đến thôi.”
Sầm Dã vào phòng tập, thấy nhạc cụ trước mắt, vui mừng nhảy lên, cầm cây guitar dành cho anh, bắt đầu thử. Trương Thiên Dao đến, khoác vai Sầm Dã, ngay lập tức hỏi: “Cô gái trên lầu có xinh không?”
Sầm Dã không nhìn lên: “Tôi đến đây tập nhạc chứ không phải để tán gái.”
“Ôi, cậu chỗ nào cũng thả thính như vậy cơ à!” Trương Thiên Dao cười.
“Có lẽ cô ấy sẽ thích âm nhạc của chúng ta.” Triệu Đàm nói.
“Không, cô ấy không phải đồng đạo của chúng tôi.” Sầm Dã ngửa mặt cười: “Chẳng còn chờ gì nữa, bắt đầu đi!”
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, với guitar giai điệu trở nên phong phú hơn. Hứa Tầm Sênh nắm tách trà Long Tinh, không uồng, ngồi yên lặng, lắng nghe.
“Anh đếm mây trên bầu trời, một, hai, ba, bốn. Những áng mây anh muốn…”Anh chàng này đã có một sự trình diễn sôi nổi, đam mê và chân thành. Diễn xuất của anh trên sân khấu thật sự cuốn hút và đầy tâm hồn. Anh chắc chắn đã gây ấn tượng mạnh mẽ với khán giả bằng giọng hát tinh tế và bài hát đầy cảm xúc của mình. Nếu có cơ hội, bạn nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội thưởng thức sự tài năng của anh chàng này!