Cuộc Chiến
Cuốn “Cuộc Chiến” là tác phẩm mở đầu cho chuỗi tiểu thuyết gồm: “Danh nhân” (về người cha), “Thế giới rất gần” (về đám tang người cha), “Quà tặng” (về người mẹ), cuối cùng là “Như ở trên trời” (về cảnh chia li), tất cả tạo nên bộ sách về nguồn gốc của con người.
Khi viết về chiến tranh, mọi người thường nghĩ đến máu, súng đạn và nước mắt. Tác giả người Pháp đã nhìn nhận chiến tranh từ một góc độ khác, không trực tiếp mà đầy cảm thấu nỗi đau. Giải thưởng Goncourt năm 1990 đã tôn vinh tiểu thuyết “Cuộc Chiến” của Jean Rouaud để ủng hộ việc làm mới một đề tài mà ai cũng nghĩ đã cũ rích. Tác phẩm này mang đến làn gió mới trong văn học Pháp với đề tài chiến tranh vào thời điểm đó. Nỗi đau của toàn loài người được cảm nhận qua khung cửa của một gia đình gia giáo ở vùng ngoại ô theo một cách riêng biệt.
Jean Rouaud, một nhà văn sinh ra sau cả hai cuộc Đại chiến Thế giới, không cố ý đóng vai “người chứng kiến” để viết về chiến tranh như những nhà văn thế hệ trước đã làm. Tác giả viết về chiến tranh bằng trái tim và góc nhìn của một người sinh ra sau cuộc chiến. Những dòng văn không chứa mùi hôi súng vẫn khiến người đọc xúc động.
“Cuộc Chiến” là một tiểu thuyết về chiến tranh, mang đặc tính hồi ký gia đình. Từ câu chuyện riêng của gia đình mình, tác giả đã vẽ nên sâu sắc nỗi đau dai dẳng của chiến tranh. Hơn một nửa thế kỷ trước, dưới mái nhà mà ông sống, đã chứng kiến những cuộc tiễn đưa khiến mọi người rơi vào hoảng loạn.
Đọc những trang đầu của “Cuộc Chiến”, nhiều độc giả đặt ra câu hỏi: “Đây có phải là một cuốn tiểu thuyết chiến tranh hay chỉ đơn giản là một cuốn hồi ký về gia đình?”. Trong những chương đầu, tác giả tập trung mô tả các thành viên trong gia đình với bút pháp tỉ mỉ và tinh tế đến kỳ lạ, tạo cảm giác như xem một bộ phim tư liệu.
Nhà văn dành tình cảm đặc biệt cho bà cô Marie, một con người sùng đạo, cả đời không lấy chồng và dâng hiến cho Chúa. Đây cũng là nhân vật mở cánh cửa cho cuốn tiểu thuyết đầy kịch tính này. Trước khi qua đời, bà Marie liên tục nhắc đến cái tên Joseph. Cái tên đó gợi nhớ tác giả về người cha quá cố của mình, người ra đi với căn bệnh khi chỉ mới 40 tuổi. Tuy nhiên, trên thực tế, trong gia đình còn có một Joseph khác, là anh trai quá cố của bà Marie, người hy sinh năm 1914, lúc chỉ 26 tuổi, một chàng trai chưa kịp biết hương vị của hôn nhân và hoài bão.
Với “Cuộc Chiến”, Jean Rouaud đã chọn một cách kể chuyện chậm rãi, chi tiết và tinh tế, tạo nên một phong cách độc đáo. Nhà văn giống như một nghệ nhân điêu khắc chăm chỉ khắc từng chữ một. Đến khi cuốn sách khép lại, sự tàn nhẫn của chiến tranh mới thể hiện rõ ràng. Ở đó, không chỉ có súng đạn…Cuốn sách này kể về những cái chết, máu, và nước mắt. Những vấn đề như bom hóa học và quyết sách lạnh lùng của những nhà lãnh đạo càng khiến ta cảm thấy đau lòng. Bằng một cách viết độc đáo, nhà văn người Pháp không chỉ đơn thuần hiện thực hóa mọi sự việc trước mắt độc giả mà còn che giấu chúng vào sâu trong những câu chuyện dường như không liên quan. Đó chính là cách Jean Rouaud truyền đạt và làm mới những chủ đề truyền统 cũ. Lịch sử của một quốc gia thường được xây dựng từ những ký ức cá nhân của từng gia đình. Jean Rouaud, sinh ngày 12/12/1952, là một người nghiên cứu văn học hiện đại tại trường Đại học Nantes, Pháp. Sau khi tốt nghiệp cử nhân, ông đã có nhiều công việc khác nhau như bơm xăng hoặc bán sách y tế. Năm 1978, ông bắt đầu làm việc với tòa soạn Presse – Océan. Sau khi chuyển đến Paris, ông bắt đầu làm việc tại một hiệu sách rồi bán báo. Năm 1988, Jean Rouaud gặp Jérôme Lindon, giám đốc cũng là tổng biên tập của NXB Minuit, người đã phát hiện tài năng văn chương của ông. Tóm lại, câu chuyện này khám phá ra quy luật “Họa vô đơn chí” mà chúng ta đặt ra sự bí ẩn đáng buồn của nó. Điều này cho thấy rằng bí mật này đã từng bị phơi bày, nhưng mỗi lần lại bị che giấu, khiến ta cảm thấy thất vọng và bối rối.ượng ông đối xử với chúng tôi đáng thất vọng, nhưng những điều ông giả mạo ra thì thực sự cần thiết. Ông có vẻ lạnh lùng và khó gần, mang vẻ ngoài và lối sống giống như người Tàu. Dáng vẻ của ông cũng rất đặc biệt, với đôi mắt nhỏ và nứt nẻ, lông mày dựng như nóc nhà chùa. Màu da vàng không phải vì di truyền châu Á mà do hút thuốc lá nhiều. Thuốc ông hút, với bao bì xanh hạt dẻ, đã không còn sản xuất do độc hại, nhưng ông vẫn tiếp tục sử dụng. Những hành động của ông khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên và hoang mang. Đến một buổi tối, mà không có lý do gì cả, ông đã mắng chúng tôi một cách thậm tệ. Điều này có lẽ do tuổi già, nhưng khi ông bước vào tuổi 76, ai có thể buộc ông phải tuân thủ. Những dấu hiệu gần đây đã cho thấy sự lờ đọng so với vẻ ngoài ông muốn thể hiện. Hành vi kỳ quặc của ông, cùng với cách ăn mặc cầu kỳ, khiến ông trở nên khó chịu và xa lánh. Estnăm của ấy không còn sản xuất nữa do độc tính của nó. Tuy nhiên, ông vẫn thích dùng loại thuốc này, dành riêng cho mình. Ông hút consider hút xong lần này sang lần khác, ngay cả khi đang lái chiếc xe. Ông tập trung hơn vào điểm đỏ ở đầu điếu thuốc hơn là tập trung vào con đường. Tư duy cẩn thận đã bị tuổi già làm suy yếu hoặc sau một cuộc đời trải qua nhiều biến cố, ông tự thấy mình có quyền miễn trừ nào đó. Cuối cùng, rất ít người dám ngồi cùng ông trên chiếc xe. Một số người bạn trẻ tuổi của ông đã thường bày trò bằng cách quấn một chiếc khăn hay cà-vạt tỏ ra như phi công và hét “Phi công tử biệt”.Xe 2CV vất vả vượt qua ngã ba và ngã tư nguy hiểm, khiến mọi người trên xe đều trắng mặt nhợt nhạt như ma quỷ.
Các biện pháp như bật đèn cảnh báo không hiệu quả vì vai trò đó bị coi là không cần thiết. Người lái xe tỏ ra không quan tâm đến mọi điều khiển, vung vẩy vô lăng như muốn báo hiệu mức độ nguy hiểm. Chúng tôi biết lái xe đó có tính cách mạnh mẽ, chỉ cần một chút sơ xuất là có thể gây nguy hiểm. Chúng tôi cố gắng thông báo rằng chướng ngại vật chỉ cách vài centimet, nhưng lái xe vẫn im lặng, chờ đợi hiện tượng nguy hiểm. Chiếc xe mang tên Bobosse, dù bị méo mó từ trước, vẫn giữ được chiếc vinh quang với thành tích cũ. Dù biết điều đó, lái xe vẫn không chú ý, coi thường chúng tôi như những đứa trẻ tinh nghịch. Điều đó khiến chúng tôi cảm thấy châm chọc.
Trời mưa to như trút, hiện tượng hiếm gặp ở bờ biển Đại Tây Dương, chiếc xe 2CV nỗ lực vượt qua mưa gió, như thuyền buôn gặp nạn trên biển vì không tin dự báo thời tiết. Mưa rơi rất lớn, tạo cảm giác không ổn định và lo lắng. Tiếng sấm đe dọa làm rung chuyển buồng lái nhỏ hẹp như tiếng gọi từ âm mạnh. Những giọt mưa thấm qua trần xe, tạo thành màng nước, rơi thẳng xuống chúng tôi. Nước nếu rơi trên ghế, tạo ra rãnh nước, phải vệ sinh kỹ mới ngồi được. Hệ thống đồng hồ chạy bằng nước rối loạn vì mưa từ mọi phía. Mưa chảy ra từ các khe nứt nhỏ trên xe. Chúng tôi cố gắng giữ tinh thần nhưng cuối cùng đều ướt sũng. Ông lái xe tỏ ra khá lơ đãng, nhưng sau vài phút, ông nhận ra sự thật khắc nghiệt và chấp nhận cuộc sống xấu xa này.
Giọt nước nhỏ thấm qua trần xe tạo cảm giác khó chịu, kích thích sự tò mò và mang lại một không khí hài hước. Chúng tôi chơi với giọt nước nhưng chúng tôi không thể lường trước được số lượng giọt nước. Cuộc chơi khi một giọt nước chạm vào chúng tôi gây cảm giác như trận thủy chiến thú vị, khiến mọi người cùng hét lên: “Chạm rồi”. Cuộc chơi đơn giản nhưng tạo niềm vui không ngơi cho chúng tôi.Chiến Trận của Jean Rouaud là một cuốn sách cực kỳ hấp dẫn. Cuốn sách này tập trung vào việc giữ cho trò chơi trở nên công bằng và thú vị. Jean Rouaud đã tham gia vào trò chơi của chúng tôi một lần duy nhất, nhưng câu nói ý nghĩa và đầy tính chất thách thức của ông đã khiến chúng tôi phải ngừng lại và suy ngẫm. Mỗi từ ngữ của ông đều đậm chất trải nghiệm và sáng tạo, làm cho cuộc chơi trở nên sống động hơn bao giờ hết. Cuốn sách này thực sự đáng đọc, đối với những ai yêu thích văn học và truyện ngắn. Đừng bỏ lỡ cơ hội khám phá thế giới qua góc nhìn độc đáo của Jean Rouaud và Phạm Văn Ba!