Chùa Đàn – Một Tác Phẩm Đáng Ngưỡng Mộ của Nguyễn Tuân
“Chùa Đàn” không giống bất kỳ tác phẩm nào khác, nó kỳ bí và tuyệt vời. Tác phẩm này thực sự là tinh hoa của văn chương của Nguyễn Tuân.
Trong số các tác phẩm của Nguyễn Tuân, đa số người đọc, đặc biệt là giới trẻ, thường biết ông qua các tác phẩm tùy bút hoặc truyện ngắn như “Vang bóng một thời” hay “Tùy bút sông Đà”. Nhưng ít ai biết rằng trong giai đoạn từ 1943 đến 1945, Nguyễn Tuân đã khám phá văn chương kì bí dưới ảnh hưởng sâu sắc của “Liêu trai chí dị” của Bố Tùng Linh.
Tập truyện ngắn “Chùa Đàn” gồm những câu chuyện đầy u ám như “Khóa thi cuối cùng”, “Trên đỉnh non Tản”, “Đới roi”, “Xác ngọc lam”, “Rượu bệnh”, “Lửa nến trong tranh”, “Loạn âm” và “Tâm sự của nước độc” đã được xuất bản trong tập “Yêu ngôn” vào năm 1999.
Nguyễn Tuân viết “Chùa Đàn” vào năm 1945, sau đó, khi Việt Minh chiếm quyền ở Hà Nội, ông đã thêm phần “Dựng” và “Mưỡu cuối” vào tác phẩm, được xuất bản vào năm 1946. Phần chính của “Chùa Đàn” ban đầu mang tên “Tâm sự của nước độc”.
Cách viết của Nguyễn Tuân trong “Chùa Đàn” vẫn giữ điệu mỹ đặc trưng, nhưng với mục tiêu tìm kiếm cái đẹp một cách chân thực hơn. Tác phẩm này không chỉ đơn thuần là cái đẹp ao ước, mà còn chứa đựng bi kịch hơn, khi con người sẵn lòng hy sinh để nghệ thuật tái sinh cho một người khác.
Chắc chắn rằng việc đọc “Chùa Đàn – Vang Bóng Một Thời” của Nguyễn Tuân sẽ mang lại nhiều trải nghiệm sâu sắc và đáng nhớ. Hãy khám phá ngay tác phẩm này để thấy được vẻ đẹp đặc biệt mà tác giả muốn truyền đạt đến độc giả!