Đánh giá về Chuyện Ma Ám Ở Trang Viên BlyTrong câu chuyện này, mọi sự bắt đầu từ sự đa dạng của cảm xúc, tiếp tục bằng một chút hồi hộp và lo lắng. Một cô gái trẻ nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình làm gia sư cho hai đứa trẻ đáng yêu, ở trong không gian toà dinh thự Bly với những bí mật kỳ lạ. Cô đơn và bao quanh bởi cái ác, cô bắt đầu nhìn thấy những bóng người ẩn hiện từ toà tháp tối tăm và ô cửa sổ bụi bặm, những hình dạng ma quái lặng lẽ lại gần dần hơn. Bằng sự kinh hoàng ngô nghê, cô gia sư bắt đầu nhận ra rằng có những sinh vật hung ác đang nhắm tới hai trẻ, với ý đồ xâm chiếm cơ thể, tâm trí và linh hồn của chúng… Tuy nhiên, không ai khác ngoài cô nhìn thấy những hình dạng ma ấy. Liệu những điều kinh hoàng đó có thể chỉ là sản phẩm của trí tưởng của cô, hay sự thật đằng sau còn phức tạp hơn nhiều?HENRY JAME (1843 – 1916)Henry Jame, một nhà văn Mỹ, là một trong những người sáng lập và đầu đàn của trường phái hiện thực trong văn học hư cấu. Ông đã sống chủ yếu tại Anh và trở thành công dân Anh trước khi qua đời. Henry Jame nổi tiếng với những tiểu thuyết mô tả sự giao thoa giữa Mỹ và châu Âu, với tác phẩm thường xoay quanh các mối quan hệ cá nhân, việc sử dụng quyền lực đúng đắn trong những mối quan hệ này, cũng như nhiều vấn đề đạo đức khác. Phong cách viết của ông thường chọn góc nhìn của một nhân vật trong câu chuyện, giúp khám phá những cảm xúc và suy nghĩ, tạo ra sự sâu sắc và cuốn hút đặc biệt trong thể loại văn học hư cấu hiện thực. Ông đã đưa ra quan điểm rằng nhà văn ở Anh và Mỹ cần được tự do tối đa trong việc thể hiện quan điểm của họ, giống như những nhà văn Pháp. Phong cách sáng tạo của ông, với việc sử dụng góc nhìn, độc thoại nội tâm và nhân vật không đáng tin cậy, đã mang đến sự mới lạ và hấp dẫn cho văn học thực tế hư cấu, và dẫn đến sự đổi mới trong văn học thế kỷ 20. Với sự sáng tạo phi thường, ngoài các tác phẩm hư cấu, Henry Jame còn viết báo, sách du lịch, tiểu sử, tự truyện, phê bình văn học và vở kịch. Một số vở kịch của ông đã được biểu diễn khi ông còn sống và đem lại thành công. Tác phẩm kịch của ông cũng có ảnh hưởng sâu rộng tới những tiểu thuyết và truyện ngắn sau này của mình.Henry Jame đã được đề cử giải Nobel Văn học vào các năm 1911, 1912 và 1916.Từ lần xuất hiện đầu tiên vào năm 1898 đến nay, Chuyện Ma Ám Ở Trang Viên Bly đã trở thành một trong những câu chuyện ma nổi tiếng nhất trên thế giới, được đánh giá cao và trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều tác phẩm chuyển thể khác nhau: phim điện ảnh, phim truyền hình, opera, vở kịch, balê.”Một câu chuyện nhỏ đầy kinh hoàng, nhưng đồng thời lại tuyệt vời.” – Oscar Wilde -“Chuyện Ma Ám Ở Trang Viên Bly là một trong những câu chuyện ma kinh dị nhất, đặc biệt vì cách giữ lấy sự hấp dẫn.”– Gillian Flynn -***Chúng tôi hồi hộp quẩn quanh bên lò sưởi, lắng nghe câu chuyện với sự chăm chú, mặc dù không ai nói gì cho đến khi một người kể về một trường hợp giống nhau mà anh ta từng gặp, liên quan tới một đứa trẻ. Họa mình, tình huống đó liên quan đến một linh hồn trong ngôi nhà giống như ngôi nhà mà chúng tôi đang trải qua – một trải nghiệm ma quái, xảy ra với một cậu bé đang ngủ cùng mẹ. Cậu bé gọi mẹ dậy trong cơn hoang mang; trước khi người mẹ kịp định kết thúc cơn sợ hãi và an ủi cậu bé, bản thân bà cũng trải qua cảnh kinh hoàng đến rợn người. Pha nhận xét này đã khiến Douglas đính chính – không phải tức thì, mà vào buổi tối – và đó đã dẫn tới một phát hiện thú vị thu hút sự chú ý của tôi. Câu chuyện mà người kia kể không hấp dẫn, và tôi nhận ra anh ta không để ý. Điều này cho thấy anh ấy đang có chuyện muốn chia sẻ, và chúng tôi chỉ cần chờ đợi. Cuối cùng, chúng tôi đã đợi tới đêm thứ hai; nhưng…Vào đêm đó, trước khi chúng tôi tan họa, anh ấy chia sẻ với chúng tôi suy nghĩ trong tâm trí mình. “Tôi đồng ý – với linh hồn của Griffin, dù nó là gì đi nữa – việc nó xuất hiện trước mắt cậu bé ấy, ở tuổi thơ đầy dễ tổn thương, đã làm nổi bật thêm câu chuyện. Nhưng đó không phải là lần đầu tiên tôi nghe về loại câu chuyện hấp dẫn này liên quan đến trẻ con. Nếu một đứa trẻ thêm phần kỳ dị vào câu chuyện, liệu chúng ta sẽ nghĩ gì về hai đứa trẻ kia…?” “Dĩ nhiên chúng tôi sẽ nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp nhiều điều bí ẩn với hai đứa trẻ đó! Và chúng tôi rất muốn nghe câu chuyện về họ,” một người tỏ thái độ.
Tôi vẫn nhớ cảnh Douglas đang đứng quay lưng về phía lửa, hai tay trong túi, nhìn xuống nhóm người đang trò chuyện với anh ấy. “Cho đến giờ, chỉ có mình tôi từng nghe về câu chuyện này. Câu chuyện có phần quá kinh khủng,” một ai đó nói như thể để tăng thêm sự hấp dẫn cho câu chuyện của mình, và người bạn cũng theo nghệ thuật kể chuyện tinh tế đã sẵn sàng cho chiến thắng bằng cách nhìn chúng tôi rồi tiếp tục: “Vượt ra ngoài mọi khía cạnh. Tôi chưa từng nghe về cái gì có thể sánh bằng câu chuyện này.” “Liệu có đáng sợ không nhỉ?” Tôi nhớ mình đã hỏi như vậy. Dường như anh ấy muốn truyền đạt rằng không chỉ đơn giản như vậy; như thể anh ấy thật sự không tìm ra từ ngữ phù hợp để mô tả. Nhẹ nhàng gật đầu, anh ấy lau nhẹ mắt, nhăn mặt. “Đáng kinh hãi!” “Wow, thật hấp dẫn quá!” một phụ nữ trong nhóm kia không kìm nổi.
Anh ấy không để ý đến cô ấy, đôi mắt vẫn dõi theo tôi, nhưng thay vì tôi, anh ấy nhìn vào điều mà anh ấy đang nói. “Về sự đáng sợ và khủng khiếp tổng thể, về nỗi sợ hãi và đau đớn.” “Chà, thế thì hãy ngồi lại và kể ngay đi,” tôi đề xuất. Anh quay trở lại lửa, lấy một cành gỗ, nhìn cẩn thận rồi quay lại đối diện với chúng tôi. “Tôi chưa thể bắt đầu kể được. Tôi cần gửi một lá thư vào thành phố.” Một loạt tiếng than vang lên, kèm theo vài lời trách móc; sau đó anh ấy giải thích, vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Câu chuyện đã được ghi lại và giữ kín trong tủ suốt nhiều năm. Tôi có thể viết thư và gửi chìa khóa cho người của tôi; khi nào tìm thấy, anh ta sẽ gửi chuyển tới đây.” Cá nhân tôi cảm thấy như anh ấy đang tự mình đề xuất điều này – dường như anh ấy gần như kêu gọi mọi người giúp anh ấy vượt qua sự do dự. Anh ấy đã phá vỡ một tầng băng dày qua nhiều mùa đông; anh ấy có lý do riêng để giữ im lặng như vậy. Mặc dù mọi người không hài lòng về sự chậm trễ, nhưng sự sâu sắc của anh ấy đã thu hút tôi. Tôi yêu cầu anh viết thư ngay cho chuyến bưu điện đầu tiên, và anh ấy đồng ý kể câu chuyện sớm hơn; sau đó tôi hỏi anh ấy liệu trải nghiệm mà anh ấy nói đến có phải của chính bản thân mình không. Với câu hỏi này, anh ấy trả lời ngay tức khắc. “Ôi, không, không phải!”
“Vậy bản ghi chú là của anh sao? Anh đã viết gì về câu chuyện đó?” “Tôi không viết gì ngoài ký ức về nó. Tôi đã ghi vào…” anh ấy vỗ vào tim mình. “Tôi chưa bao giờ quên.” “Vậy bản ghi chú…?” “Là một bản thảo xưa xi, mực đã phai, viết bằng bút đẹp nhất mà anh đã từng thấy.” Anh ấy quay lại lửa. “Bút tích của một phụ nữ. Cô ấy đã qua đời 20 năm rồi. Trước khi qua đời, cô ấy đã gửi những trang giấy đó cho tôi.” Lúc này, tất cả mọi người đều lắng nghe, và tất nhiên có người cười hoặc rút ra kết luận. Nhưng anh ấy khẳng định với sự nghiêm túc, mặc dù không tỏ ra tức giận. “Cô ấy rất dễ thương, nhưng cô ấy lớn tuổi hơn tôi mười tuổi. Cô ấy là gia sư của em gái tôi,” anh ấy thêm. “Cô ấy là người phụ nữ đáng yêu nhất mà tôi từng biết ở vị trí ấy; dù làm bất cứ nghề nào, cô ấy cũng đáng kính. Đó đã là lâu lắm rồi, và câu chuyện còn lâu hơn nữa. Khi đó tôi đang học tại trường Trinity, tôi đã gặp cô ấy khi về nhà vào mùa hè thứ hai. Đó là một mùa hè tuyệt vời. Chúng tôi đã dạo chơi và trò chuyện vài lần trong vườn trong giờ nghỉ của cô – những cuộc trò chuyện đã làm tôi nhận ra cô ấy rất thông minh và thú vị. Thật đấy, đừng trêu: Tôi thực sự trân trọng cô ấy và cho đến hôm nay, tôi vui mừng khi nghĩ rằng cô ấy cũng quý mến tôi. Nếu không, thì cô ấy…”Cuốn sách này không chỉ nói với tôi. Chưa ai được biết về nó. Không chỉ vì lời nói, mà tôi biết chắc rằng không ai biết. Tôi không chỉ biết chắc; tôi đã thấy rõ. Người ta sẽ dễ dàng đưa ra kết luận ngay khi nghe câu chuyện.” Và vì câu chuyện đó quá đáng sợ?” Người đó tiếp tục nhìn chăm chú vào tôi. “Mọi người sẽ tự rút ra kết luận”, anh nhắc lại. “Anh sẽ tự rút ra kết luận.” Tôi cũng nhìn anh không chớp. “Tôi hiểu rồi. Cô ấy đang yêu.” Anh bật cười lần đầu tiên. “Anh nói đúng đấy. Phải, cô đang yêu. Đúng hơn là đã từng yêu. Điều đó thể hiện rõ ràng – cô không thể kể câu chuyện của mình mà không biểu lộ điều đó. Tôi đã thấy, và cô thấy rằng tôi đã thấy; nhưng không ai trong chúng tôi nhắc đến. Tôi nhớ rõ thời gian và địa điểm – nơi góc thảm cỏ, dưới bóng râm của hàng sồi lớn và buổi chiều mùa hè dài nóng bức. Đó không phải khung cảnh thích hợp để nghe chuyện kinh dị; nhưng ối chao…!” Anh rời bỏ lò sưởi và thả mình lại ghế ngồi. “Anh sẽ nhận được bưu kiện vào sáng thứ Năm?” Tôi hỏi. “Chắc phải đến chuyến bưu chính thứ hai.” “Vậy thì, sau bữa tối…” “Mọi người sẽ gặp tôi ở đây?” Anh nhìn khắp lượt chúng tôi. “Sẽ không có ai rời đi chứ?” Giọng điệu anh gần như mong đợi. “Tất cả mọi người đều sẽ ở lại!” “Tôi sẽ ở lại” và “Tôi sẽ ở lại!” là tiếng kêu của những quý cô đã định sẵn ngày rời đi. Tuy nhiên bà Griffin tỏ ý muốn biết thêm. “Cô ấy đang yêu ai?” “Câu chuyện sẽ nói rõ,” tôi tranh lời đáp. “Ôi, tôi nóng lòng nghe chuyện quá!” “Câu chuyện sẽ không nói rõ đâu,” Douglas nói; “không nói theo một cách lộ liễu, sỗ sàng.” “Thế thì thật đáng tiếc. Tôi chỉ hiểu được theo mỗi cách ấy.” “Anh cũng không nói ư, Douglas?” Một người khác hỏi. Anh lại đứng bật dậy. “Có – ngày mai. Giờ thì tôi phải đi ngủ thôi. Chúc ngủ ngon.” Rồi anh nhanh chóng vớ lấy một ngọn nến, và bỏ lại chúng tôi trong ngỡ ngàng. Từ đầu bên này của hành lang màu nâu rộng lớn chúng tôi nghe thấy tiếng chân anh bước lên cầu thang; khi đó bà Griffin nói: “Chà, nếu tôi không biết cô ấy đang yêu ai, thì tôi cũng biết anh ấy yêu ai.” “Cô ấy già hơn mười tuổi,” chồng bà đáp lại. “Càng thêm lí do… ở cái tuổi ấy! Nhưng anh ấy giữ kín lâu như vậy cũng khá là đáng quý.” “Bốn mươi năm!” Griffin nói thêm. “Rốt cuộc bảy giờ cũng vỡ oà ra.” “Sự vỡ oà này,” tôi đáp lại, “sẽ biến tối thứ Năm thành một dịp đặc biệt.” Và mọi người đều đồng ý với tôi rằng, trước tình huống này, chúng tôi đều đã mất hứng thú với mọi câu chuyện khác. Câu chuyện cuối cùng, dù không hoàn chỉnh và chỉ như mở đầu của một loạt truyện dài kì, đã được kể ra; chúng tôi bắt tay và “bắt nến”, như một người nói, rồi đi ngủ. Ngày hôm sau, tôi biết rằng một lá thư kèm theo chìa khoá đã được gửi đến căn hộ của Douglas ở London trong chuyến bưu chính đầu tiên. Nhưng dù tin đó đã bị lan truyền cho mọi người, hay phải chăng chính vì lẽ đó, chúng tôi để anh yên cho đến sau bữa tối, thực tế là tới tận khi đã khuya đến mức thích hợp với bầu không khí mà kỳ vọng của chúng tôi tạo lập nên. Khi đó anh trở nên cởi mở đúng như chúng tôi mong muốn và cho chúng tôi lí do chính đáng nhất về thái độ cởi mở đó. Một lần nữa chúng tôi tụ tập trước lò sưởi trong đại sảnh để nghe anh kể, giống như tối hôm trước, khi chúng tôi bị anh khơi gợi tâm trí. Có vẻ như bản tường thuật mà anh hứa sẽ đọc cho chúng tôi nghe thực sự cần một lời mở đầu thích đáng. Tôi xin được nói rõ rằng bản tường thuật mà tôi trình bày dưới đây được lấy từ bản chép nguyên văn do chính tôi ghi lại nhiều năm sau đó. Douglas tội nghiệp đã gửi bản thảo cho tôi trước khi chết – khi anh thấy rõ cái chết sắp đến gần. Bản thảo đến tay anh vào ngày thứ ba của cuộc tụ tập và vào đêm thứ tư, tại đúng chỗ hôm trước, với sự truyền cảm mạnh mẽ, anh bắt đầu đọc trước đám đông quây quần. May thay, các quý cô hôm trước hứa sẽ ở lại cuối cùng lại thất hứa: họ đã rời đi theo lịch trình định sẵn, mang theo lòng hiếu kì sôi sục mà anh đã gợi lên trong tất cả chúng tôi, theo như lời họ thừa nhận. Nhưng điều đó chỉ khiến đám đông thính giả cuối cùng của anh thêm thu gọn và có chọn lọc, chia sẻ một đam mê chung, vâyMột bối cảnh hấp dẫn, ngập tràn sự kỳ vọng và sự quan tâm cho các nhân vật chính đã được thiết lập từ những dòng đầu tiên của cuốn sách. Douglas, một nữ giáo viên trẻ, sẵn lòng khám phá cuộc sống mới tại London, nơi cô đã nhận công việc dạy học đầu tiên. Sự gặp gỡ đầy phấn khích của cô với người sẽ là sếp tương lai, một quý ông lịch lãm và quý phái, đã mở ra một cánh cửa mới cho cuộc phiêu lưu của cô.
Sau khi chấp nhận trách nhiệm trông nom hai đứa cháu một trai một gái, Douglas phải đối mặt với những vấn đề và khó khăn mới. Anh không chỉ đối diện với sự xa xôi và xa hoa của cuộc sống thành thị mà còn phải chiến đấu với trách nhiệm và tình yêu thương đối với hai đứa trẻ này. Tuy anh giàu có và quý tộc, nhưng sự tận tụy và lòng trắc ẩn của anh đến từ việc chăm sóc và bảo vệ cháu ngoại của mình.
Với bối cảnh giàu bi kịch và sự phức tạp trong từng nhân vật, cuốn sách hứa hẹn sẽ mang đến những trang giấc mơ và thách thức đầy kịch tính. Mời bạn đồng hành cùng Douglas trên chuyến hành trình này và khám phá những bí ẩn và câu chuyện khó quên!Bạn sẽ học được gì về cuộc sống của cô ấy khi bắt đầu công việc mới? Sự lo lắng và thử thách đã đến với cô ấy đến mức nào? Hãy cùng tôi khám phá các chi tiết thú vị trong cuốn sách “Chuyện Ma Ám Ở Trang Viên Bly” của tác giả Henry James & Nguyên Hương. Hãy sẵn sàng cho một hành trình đầy kịch tính và bất ngờ!