**Đánh Giá Sách: Cô Gái Chúc Sơn**
Môi trường chiều thu se lạnh thoảng gió mát, tạo nên bức tranh đậm chất miền quê với câu chuyện về cô gái sống ở Chúc Sơn. Tác giả đã vẽ lên một cảnh quay sống động về cuộc sống hàng ngày của những người dân nơi đây. Những đoạn văn tả lại cảm giác se lạnh cùng với hình ảnh mọi người qua lại trên con đê sông đã khắc sâu trong tâm trí độc giả.
Câu chuyện xoay quanh những khung cảnh bình dị nhưng ẩn chứa nhiều tình cảm. Sự chân thành trong cách tương tác giữa bà hàng và khách, cùng với môi trường hữu tình tạo nên một không gian ấm cúng và gần gũi.
Điểm cộng lớn của tác phẩm là khả năng tả lại cảm xúc và hình ảnh một cách chi tiết và chân thực. Đọc xong, bạn sẽ cảm thấy như mình đang dạo bước trong làng quê yên bình của Chúc Sơn, nghe tiếng cười và cảm nhận tình cảm của những người dân nơi đây.
Nếu bạn yêu thích văn học miền quê Việt Nam và muốn khám phá những câu chuyện đời thường đầy cảm xúc, thì đây chắc chắn là một cuốn sách đáng đọc. Hãy dành thời gian thư giãn và tận hưởng cùng “Cô Gái Chúc Sơn”.Chắc là đúng đấy bạn ạ.
– Ừ, kỹ năng của cô bé rất ấn tượng.
Người thứ hai tiếp tục:
– Thực sự đó! Con gái từ Chúc Sơn mà!
– Ồ, cách cô bé xoay tay và chân tạo sóng biển mượt mà, nhẹ nhàng như ru, dường như cô bé có truyền thống võ tay.
– Đúng ạ. Kỹ năng của cô bé chắc chắn thuộc hàng cao cấp đấy, thưa thầy.
Bà chủ đột nhiên phấn khích, tươi cười vài câu:
– Con gái của họ Hoàng đó, thưa hai ông. Thường thì lịch sự, dễ thương vô cùng. Nhưng khi cần dùng võ, không chỉ con trai mà ngay cả lực điền cũng không bằng.
Khách ngồi bên cạnh nhìn xuống bờ sông, tươi cười hí hửng:
– Thật đấy, hai người đó biết chắc phải ngồi im lặng một chỗ đấy!
– Trời lạnh lạnh thế này mà người kia còn ướt như chuột lột… Ôi, thằng bé phải câu mưa vào gác mái để giữ ấm, trông thật đáng thương chưa!
– Thật là đáng nể thế mới đến nổi!
– Cả hai đều là võ sĩ giỏi, tại sao họ không gây chuyện nhỉ?
Bà chủ tươi cười giải thích:
– Họ không dám đâu ông ạ! Một người là thợ săn là mồi cho kẻ thù. Tôi nhận ra ngay từ khi họ bước vào quán. Còn người kia là Tàu. Chúng đánh nhau trên mặt đất không biết sao, nhưng lên thuyền chỉ để đấu với cô gái thôi.
– À, vậy à! Có phải cô ấy là cô Sơn Ca không bà cụ?
Bà chủ ngạc nhiên:
– Đúng vậy. Làm sao ông biết vậy?
– Chúng tôi nghe đồn được. Bà cụ ơi, từ khi đến giờ, sao không thấy cô ấy hát?
Bà chủ mỉm cười rộn ràng khi thấy hai ông khách đã ăn sạch chén cơm và nồi chè, bà kể chi tiết:
– “Sơn Ca” không phải là tên thật của cô ấy đâu, thưa thầy nhé. Tên thật của cô bé là Mai, con của ông Hương trưởng Tùng. Nhỏ xíu, cô bé thích hát, hát suốt ngày nên người làng gọi vui là Sơn Ca, dần dần trở thành biệt danh. Lớn lên, thấy đất nước gặp khó khăn, kẻ thù xâm lược nên con gái phải bỏ hát vui, học võ theo cha anh. Ông Cử chúc Sơn khen cô bé Sơn Ca giỏi nhất làng chúng tôi đấy.
Ba thầy trò chưa kịp bắt đầu chuyện mới, bà cụ đã hỏi trước:
– Tôi già nua và lơ lửng nên phải hỏi thế này, ba ông thông cảm nhé. Nghe nói Bình Định Vương đã tiến đánh đến Tây Đô và không biết bao giờ mới xua Đông Quan đi để dân chúng có thể yên bình làm ăn?
Ông khách khiêm tốn cười nhẹ nói:
– Ôi chết! Bà lại hỏi chúng tôi điều đó à? Chúng tôi cũng chỉ là dân buôn bán như bà thôi, không biết những việc xa xôi đó.
– Các ông trình thám này không tránh khỏi. Nhìn một cái già là biết ngay. Chỉ cần muốn nói hay không thoái qua thôi. Nào, ba ông ở xa nhưng đã ở lâu ở đây, giọng cũng có phần đặc biệt, nhạy bén một chút là có thể nhận ra ngay. Bàn tay của thầy cầm bút, hai ông khác là các chiến binh. Không ai dám nói các ông là buôn bán hay thợ mộc đâu!
Một người khen ngợi thanh lí:
– Bà cụ còn biết đọc vận mệnh nữa đấy!
– Chỉ là tập quen thôi, các ông ạ. Đây là công việc bán hàng lâu năm của tôi, khách hàng đa dạng, mỗi người một phong cách riêng, nhưng tôi chú ý kỹ thường không lầm lẫn.***Chân Phương là một tác giả, nhà thơ, hiện đang sống tại Hoa Kỳ. Những tác phẩm dưới bút hiệu Phương Sinh gồm có: “Chú thích cho những ngày câm nín” (1992), “Bản án cho các vĩ cầm” (1992), “Nghĩa đen” (1993), “Bổ túc lý lịch cho loài di dân” (1994) và “Biển là một tờ kinh” (1996).
Hãy đón đọc cuốn sách “Cô Gái Chúc Sơn” của tác giả Chân Phương nhé.