Cuốn sách “Cô Hầu Gái” của Freida McFadden thực sự là một hành trình gây nghiện, nơi độc giả không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những chi tiết nhỏ như ‘hộp bơ đậu phộng’ hay ‘những chiếc váy công chúa diêm dúa mà Cecelia – con gái của Nina mặc hàng ngày’ ban đầu có vẻ như không liên quan, nhưng cuối cùng, độc giả mới nhận ra mỗi điều này đều có lý do của nó.
Cuốn sách bắt đầu với cuộc sống khó khăn của Millie, một cô gái trẻ vừa bị sa thải và phải sống trong chiếc xe hơi cũ kỹ của mình. Tuy nhiên, cuộc sống của cô thay đổi khi cô được thuê làm người hầu cho gia đình giàu có Winchester. Mặc dù ngôi nhà xa hoa này ban đầu có vẻ là nơi yên bình, nhưng sự thật không phải như vậy.
Cuốn sách kết hợp nhiều yếu tố của phim kinh dị, với một mạch truyện vừa phải, không quá chậm hay lê thê. Bằng cách kể câu chuyện từ hai góc nhìn của Millie và Nina, tác giả tạo ra một cốt truyện gây cấn và hấp dẫn.
Văn phong của Freida McFadden rất mộc mạc và sống động, giúp người đọc cảm thấy như mình đang sống trong câu chuyện. Cách mô tả cảnh quan và ngôi nhà ở New York làm cho mọi thứ trở nên sinh động và gần gũi.
Những nhân vật trong cuốn sách được xây dựng một cách logic và có chiều sâu, với những tình huống và vấn đề được giải quyết một cách tự nhiên và hợp lý. Sự phát triển của nhân vật cũng được thể hiện một cách rõ ràng và thuyết phục.
Tóm lại, “Cô Hầu Gái” là một cuốn sách đáng đọc, nơi những tình tiết bất ngờ và kịch tính đem lại cho độc giả những trải nghiệm đầy hấp dẫn và không thể quên.
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Cô Hầu Gái của tác giả Freida McFadden
—-
Mở đầu
Nếu phải rời khỏi căn nhà này, thì tôi sẽ phải rời đi trong chiếc còng sắt.
Đáng ra tôi phải bỏ chạy thục mạng khi còn có thể. Giờ thì mọi cơ hội của tôi đều tan biến rồi. Giờ khi cảnh sát đã vào trong nhà và phát hiện ra những gì xảy ra trên gác, chẳng còn đường quay lại nữa.
Chắc chỉ năm giây nữa thôi là họ sẽ đọc quyền của tôi cho tôi nghe. Tôi không rõ vì sao họ chưa làm vậy. Có lẽ họ đang hy vọng lừa tôi nói ra điều gì đó mà tôi không nên nói cho họ biết.
Chúc mấy người may mắn.
Viên cảnh sát tóc hoa râm đang ngồi cạnh tôi trên sô pha. Ông ta ngọ nguậy cơ thể vạm vỡ trên vải da Ý màu caramel cháy. Tôi tự hỏi ông ta có loại ghế sô pha nào ở nhà nhỉ. Chắc chắn là nó không ngốn đến năm con số như cái ghế này rồi. Chắc là mang một màu sắc lòe loẹt như màu cam, dính đầy lông động vật, không chỉ một chỗ sờn chỉ. Tôi tự hỏi không biết ông ta có đang nghĩ về chiếc ghế sô pha của ông ta ở nhà và ước gì mình có một chiếc như thế này không.
Nhưng nhiều khả năng hơn, chắc ông ta đang nghĩ về cái xác trên tầng gác mái.
“Vậy, hãy điểm qua chuyện này thêm một lần nữa,” viên cảnh sát nói bằng giọng nhả chữ đậm chất New York. Ban nãy ông ta đã giới thiệu tên của mình với tôi, nhưng nó đã trôi tuột ra khỏi đầu tôi. Cảnh sát nên đeo những biển tên màu đỏ rực mới đúng. Không thì làm sao người ta nhớ được tên họ trong những tình huống căng thẳng tột độ. Ông ta là một thanh tra, tôi nghĩ thế. “Cô đã thấy cái xác lúc nào?”
Tôi khựng lại, tự hỏi bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để yêu cầu có luật sư hay không. Không phải họ nên chủ động yêu cầu tìm luật sư cho tôi à? Tôi không hiểu biết thủ tục này cho lắm.
“Cách đây khoảng một tiếng,” tôi trả lời.
“Vì sao ban đầu cô lại đi lên đó?”
Tôi mím chặt môi lại. “Tôi đã nói với ông rồi. Tôi đã nghe thấy một tiếng động”
“Và…?”
Viên cảnh sát hơi rướn người về phía trước, mắt mở to. Cằm ông ta lởm chởm râu, như thể sáng nay ông ta đã không cạo râu. Lưỡi ông ta hơi thè ra giữa đôi môi. Tôi không ngu – tôi biết chính xác những gì ông ta muốn tôi nói.
Tôi đã gây ra việc đó đấy. Tôi có tội. Hãy bắt tôi đi.
Thay vào đó, tôi dựa lưng vào ghế sô pha. “Chỉ có thế. Đó là tất cả những gì tôi biết.”
Gương mặt của viên thanh tra thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Ông ta nghiến quai hàm khi cân nhắc về những bằng chứng đã tìm được cho tới giờ trong căn nhà này. Ông ta đang băn khoăn không biết đã có đủ bằng chứng để quặp cái còng đó vào cổ tay tôi chưa. Ông ta không chắc chắn. Nếu chắc chắn, ông ta đã làm rồi.
“Ông Connors!”
Đó là giọng một cảnh sát khác. Chúng tôi rời ánh mắt đang quan sát nhau đi và tôi ngẩng lên nhìn đầu cầu thang. Viên cảnh sát còn lại, trẻ hơn nhiều, đang đứng ở đó, các ngón tay dài túm chặt đầu tay vịn lan can. Khuôn mặt không một nếp nhăn của anh ta trắng bệch.
“Ông Connors,” viên cảnh sát trẻ hơn nói. “Ông phải đi lên đây – ngay bây giờ. Ông phải thấy những gì ở trên này.” Kể cả ở dưới chân cầu thang, tôi cũng có thể nhìn rõ trái cổ của anh ta đang phập phồng. “Ông sẽ không tin nổi đâu.”
—-
Phần 1: BA THÁNG TRƯỚC
01. MILLIE
“Nói cho tôi nghe về cô đi, Millie.”
Nina Winchester cúi người về phía trước trên chiếc ghế sô pha bằng da màu caramel của cô ta, hai chân vắt tréo chỉ để lộ một xíu đầu gối bên dưới chiếc chân váy trắng bằng lụa. Tôi không hiểu biết nhiều về các thương hiệu, nhưng rõ ràng là mọi thứ mà Nina Winchester đang mặc đều đắt cắt cổ. Chiếc áo blouse màu kem của cô ta khiến tôi khao khát muốn được vươn tay ra sờ thứ vải đó, cho dù một động tác như thế có nghĩa là tôi không còn cơ hội được nhận vào làm nữa.
Công bằng mà nói, đằng nào tôi cũng chẳng có cơ hội được tuyển đâu.
“À…” Tôi mở miệng, cẩn thận chọn lọc ngôn từ. Kể cả sau khi đã bị từ chối vô số lần, tôi vẫn cố gắng. “Tôi đã lớn lên ở Brooklyn. Tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm làm công việc nội trợ cho mọi người, như cô có thể thấy trong bản sơ yếu lí lịch của tôi.” Bản sơ yếu lí lịch được tô vẽ cẩn thận của tôi. “Và tôi yêu trẻ con. Với cả…” Tôi liếc nhìn quanh phòng, tìm một món đồ chơi cho chó gặm hay thùng cát của mèo. “Tôi cũng yêu động vật nữa?”
Quảng cáo trên mạng của công việc quản gia không đề cập tới vật nuôi. Nhưng an toàn vẫn hơn. Ai mà không đánh giá cao một người yêu động vật chứ.
“Brooklyn!” Phu nhân Winchester cười toe toét với tôi. “Tôi cũng lớn lên ở Brooklyn đấy. Chúng ta xem như hàng xóm rồi!”
“Đúng thế!” Tôi xác nhận, cho dù chẳng có gì có thể xa sự thật hơn thế. Có vô số khu phố được săn lùng ở Brooklyn, nơi người ta sẵn lòng trả cả gia tài để lấy một căn nhà nhỏ xíu. Đó không phải là nơi tôi lớn lên. Nina Winchester và tôi không thể khác biệt hơn được nữa, nhưng nếu cô ta muốn tin rằng chúng tôi là hàng xóm, thì tôi hơn cả sẵn lòng tán thành điều đó.
Phu nhân Winchester giắt một lọn tóc vàng sáng bóng ra sau tại. Tóc cô ta dài đến cằm, cắt kiểu đầu bob thời thượng che bớt nọng cằm của cô ta. Cô ta đã gần bốn mươi tuổi, và với một kiểu tóc khác và một bộ đồ khác, cô ta trông sẽ hết sức tầm thường. Nhưng cô ta đã sử dụng gia sản đáng kể của mình để tôn lên triệt để những gì cô ta có. Tôi không thể nói là mình không ngưỡng mộ điều đó.
Tôi thì đã làm hoàn toàn ngược lại với diện mạo của mình. Có thể tôi trẻ hơn người phụ nữ ngồi đối diện hơn mười tuổi thật đấy, nhưng tôi không muốn cô ta cảm thấy bị đe dọa bởi tôi dù chỉ một chút. Vậy nên với buổi phỏng vấn của mình, tôi đã chọn một chiếc chân váy dạ dài, dày mà tôi đã mua được ở cửa hàng đồ cũ và một chiếc áo trắng bằng vải polyester với hai tay áo phồng tướng. Mái tóc vàng sậm của tôi được búi chặt nghiêm nghị sau đầu. Tôi thậm chí còn mua cả một cặp kính đồi mồi quá khổ và vô dụng đang nằm trên sống mũi của tôi. Tôi trông rất chuyên nghiệp và hoàn toàn không hấp dẫn.
“Vậy công việc này,” cô ta nói, “chủ yếu là lau dọn và nấu nướng đơn giản nếu cô làm được. Cô nấu ăn có ngon không, Millie?”
“Tôi nấu ăn ngon lắm.” Thành thạo công việc bếp núc là thứ duy nhất không phải là lời nói dối trên sơ yếu lí lịch của tôi. “Tôi là một đầu bếp xuất sắc.”
Đôi mắt xanh dương nhạt của cô ta sáng rực lên. “Như thế thì tuyệt quá! Thật lòng mà nói, chúng tôi hầu như chẳng bao giờ có nổi một bữa ăn gia đình ngon lành.” Cô ta cười khúc khích. “Ai mà có thời gian cơ chứ?”
Tôi ngậm mồm nuốt xuống mọi lời đối đáp phê phán. Nina Winchester không đi làm, cô ta chỉ có một đứa con đi học cả ngày, và cô ta đang thuê người giúp cô ta làm toàn bộ công việc lau dọn. Tôi thậm chí còn nhìn thấy một người đàn ông đang giúp cô ta làm vườn ở khoảnh sân trước rộng mênh mông của cô ta. Làm sao cô ta lại có thể không có thời gian nấu một bữa cơm cho gia đình nhỏ của mình chứ
Tôi không nên phán xét cô ta. Tôi chẳng biết cuộc sống của cô ta ra sao. Chỉ bởi vì cô ta giàu, không có nghĩa là cô ta bị chiều hư
Nhưng nếu tôi phải lấy một trăm đô ra cá, thì tôi sẽ cá Nina Winchester hư hỏng thối nát.
“Và thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ cần cô giúp một tay với Cecelia,” phu nhân Winchester nói. “Có thể là đưa con bé tới các lớp học buổi chiều hoặc hẹn đi chơi. Cô có xe ô-tô chứ?”
Tôi suýt cười phá ra trước câu hỏi của cô ta. Có, tôi có một cái xe ô-tô – đó là tất cả những gì tôi hiện có. Chiếc xe Nissan mười năm tuổi của tôi đang bốc mùi hôi thối trên cả con phố trước cửa nhà cô ta, và đó cũng là chỗ tôi đang sống. Tất cả những gì tôi sở hữu đều nằm trong cốp chiếc xe đó. Cả tháng vừa rồi tôi đã nằm ngủ ở ghế sau.
Sau một tháng sống trong xe ô-tô, bạn sẽ nhận ra tầm quan trọng của những thứ nhỏ bé trong cuộc đời. Toilet. Bồn rửa. Được phép duỗi thẳng chân trong khi ngủ. Tôi nhớ cái thứ ba nhất trong số tất cả.
“Có, tôi có xe ô tô,” tôi xác nhận.
“Tuyệt vời!” Phu nhân Winchester vỗ tay. “Tôi sẽ cung cấp cho cô ghế ngồi ô-tô cho cila, tất nhiên rồi. Con bé chỉ cần một cái ghế nâng thôi. Con bé chưa đủ cân nặng và chiều cao để ngồi mà không có ghế nâng. Viện Nhi khoa khuyến cáo…”
Trong khi Nina Winchester lải nhải về yêu cầu chính xác về chiều cao và cân nặng để ngồi ghế xe ô-tô, tôi nhân cơ hội đó để nhìn một vòng quanh phòng khách. Đồ đạc đều cực kì hiện đại, với chiếc tivi màn hình phẳng lớn nhất mà tôi từng nhìn thấy, tôi chắc chắn nó có độ phân giải cao và có bộ loa vòm được gắn vào mọi ngóc ngách của căn phòng này để mang lại trải nghiệm âm thanh tối ưu. Ở góc phòng có vẻ có một cái lò sưởi, mặt lò sưởi đặt rải rác vài bức ảnh chụp gia đình Winchester đi du lịch tới mọi ngõ ngách của thế giới. Khi tôi nhìn lên, trần nhà cao chót vót sáng rực lên dưới ánh sáng của một chiếc đèn chùm lấp la lấp lánh.
“Cô không nghĩ vậy sao?” phu nhân Winchester đang nói.
Tôi chớp mắt nhìn cô ta. Tôi nỗ lực tua lại ký ức của mình để xem cô ta vừa hỏi gì tôi. Nhưng nó đã tan biến. “Vâng?” tôi nói.
Bất kể tôi đã đồng ý cái gì thì nó cũng làm cô ta cực kì sung sướng. “Tôi rất hài lòng khi cô cũng nghĩ vậy.”
“Chắc chắn rồi,” lần này tôi nói quả quyết hơn.
Cô ta bỏ chân xuống rồi lại vắt tréo chân, đôi chân có phần chắc nịch. “Và tất nhiên,” cô ta nói thêm, “còn cả vấn đề tiền lương cho cô nữa. Cô đã nhìn thấy con số trên quảng cáo của tôi nhỉ? Nó có chấp nhận được với cô không?”
Tôi nuốt nước bọt. Con số trên quảng cáo hơn cả chấp nhận được ấy chứ. Nếu tôi mà là một nhân vật hoạt hình thì hai tròng mắt của tôi bây giờ đã đầy hình ảnh con dấu đô-la. Nhưng con số đó suýt nữa cũng đã ngăn cản tôi nộp đơn cho công việc này. Không một ai sẵn sàng trả từng ấy tiền, sống trong một căn nhà như thế này, lại thèm xem xét tuyển dụng tôi.
“Được,” tôi khó khăn thốt ra. “Nó ổn.”
Cô ta nhướn một bên lông mày lên. “Và cô biết vị trí này phải sống tại đây chứ?”
Cô ta đang hỏi tôi có đồng ý rời khỏi chiếc ghế sau lộng lẫy của chiếc Nissan hay không sao? “Phải. Tôi biết.”
“Tuyệt vời!” Cô ta giật gấu váy và đứng dậy. “Vậy cô có thích đi tham quan một vòng không? Xem xem cô đang tự đưa mình vào cái gì?”
Tôi cũng đứng dậy. Đi giày cao gót, phu nhân Winchester chỉ cao hơn tôi khi đi giày bệt có vài phân, nhưng cảm giác như thể cô ta cao hơn tôi nhiều lắm.
“Nghe tuyệt quá!”
Cô ta giới thiệu cho tôi biết từng ngóc ngách của căn nhà một cách hết sức tỉ mỉ, tới mức tôi phải lo lắng mình đã đọc nhầm quảng cáo và có thể cô ta là một người môi giới nghĩ rằng tôi sẵn sàng mua nhà. Đây là một căn nhà tuyệt đẹp. Nếu có bốn, năm triệu đô la mà tôi muốn giải phóng ngay lập tức, tôi sẽ chộp lấy nơi này ngay. Ngoài tầng trệt có phòng khách khổng lồ và căn bếp mới cải tạo lại, tầng hai của căn nhà có phòng ngủ chính của gia đình Winchester, phòng cô con gái Cecelia của họ, văn phòng làm việc tại nhà của anh Winchester, và một phòng ngủ dành cho khách như bước ra từ khách sạn xịn xò nhất của Manhattan. Cô ta dừng lại một cách rất kịch trước cánh cửa tiếp theo.
“Và nơi đây là…” Cô ta kéo tung cánh cửa ra. “Rạp chiếu phim tại gia của chúng tôi!”
Một rạp chiếu phim đúng nghĩa nằm ngay bên trong căn nhà của họ – ngoài chiếc tivi khổng lồ ở dưới tầng. Căn phòng này có vài hàng ghế cao dần, đối diện với một màn hình dài từ trần xuống sàn. Thậm chí trong góc phòng còn có cả một cái máy nổ bỏng.
Một lát sau, tôi để ý thấy phu nhân Winchester đang nhìn tôi, chờ phản ứng.
“Trời ơi!” Tôi nói với vẻ hào hứng mà tôi mong là thích hợp.
“Nó không tuyệt hết sảy sao?” Cô ta run rẩy vì vui sướng. “Và chúng tôi còn có cả một thư viện đầy đủ phim để lựa chọn. Tất nhiên, chúng tôi cũng có những kênh thường gặp cũng như các dịch vụ xem phim trực tuyến.”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói.
Sau khi rời khỏi phòng, chúng tôi đến một cánh cửa cuối cùng ở cuối hành lang. Nina dừng lại, tay nấn ná trên tay nắm cửa.
“Đây sẽ là phòng của tôi à?” tôi hỏi.
“Gần như thế..” Cô ta xoay tay nắm cửa, nó kêu kẽo kẹt ầm ĩ. Tôi không thể ngừng chú ý tới việc gỗ của cánh cửa này dày hơn hẳn so với những cái cửa khác. Sau cửa, có một cầu thang tối tăm. “Phòng của cô ở trên tầng. Chúng tôi cũng có cả một tầng gác mái được trang trí đầy đủ.”
Chiếc cầu thang tối tăm, nhỏ hẹp này có phần kém hào nhoáng hơn hẳn cả ngôi nhà – và họ có chết không nếu lắp một cái bóng đèn vào đây? Nhưng tất nhiên, tôi chỉ là người giúp việc được thuê đến. Tôi nào dám mong đợi cô ta bỏ ra nhiều tiền cho căn phòng của tôi như đối với rạp chiếu phim tại gia.
Ở trên đầu cầu thang là một hành lang nhỏ hẹp. Không giống như tầng một của căn nhà, ở đây trần nhà thấp đến mức nguy hiểm. Tôi không hề được coi là cao, nhưng tôi còn cảm thấy mình cần khom người xuống.
“Cô có phòng vệ sinh riêng.” Cô ta gật đầu về phía cánh cửa bên trái. “Và nằm ở ngay bên kia là phòng của cô.”
Cô ta mở tung cánh cửa cuối cùng. Bên trong tối đen như mực cho tới khi cô ta giật một cái dây và căn phòng sáng lên.
Căn phòng nhỏ xíu. Không có gì phải phân vân về điều đó cả. Không chỉ thế, trần nhà còn xiên chéo theo mái nhà. Chỗ xa nhất của phòng chắc chỉ cao đến eo tôi. Thay vì chiếc giường cỡ đại khổng lồ trong phòng ngủ chính của gia đình Winchester cùng với bàn trang điểm màu hạt dẻ và tủ đứng của họ, căn phòng này chỉ có một cái giường gấp nhỏ, một cái giá sách cao nửa phòng, một cái tủ quần áo nhỏ, thắp sáng bởi hai cái bóng đèn không có chụp đèn, treo lơ lửng trên trần nhà.
Căn phòng này rất khiêm tốn, nhưng tôi thấy ổn với điều đó. Nếu nó quá đẹp, chắc chắn là tôi sẽ không có cơ hội nhận công việc này. Việc căn phòng này có phần xấu xí có nghĩa là biết đâu tiêu chuẩn của cô ta đủ thấp để tôi có một cơ hội nho nhỏ nào đó.
Nhưng căn phòng này có còn một cái gì đó. Một cái gì đó khiến tôi bận tâm.
“Xin lỗi nó nhỏ quá” Phu nhân Winchester cau mày. “Nhưng ở đây cô sẽ có rất nhiều không gian riêng tư.”
Tôi tiến tới ô cửa sổ lẻ loi. Cũng giống như căn phòng, nó rất nhỏ. Chẳng lớn hơn bàn tay tôi là bao. Và nó nhìn xuống sân sau. Ở dưới đó có một người làm vườn – chính là người mà tôi đã nhìn thấy ở sân trước – đang cắt tỉa một hàng rào với một cây kéo siêu to.
“Vậy cô nghĩ sao, Millie? Cô có thích nó không?”
Tôi rời mắt khỏi cửa sổ để quay lại nhìn khuôn mặt tươi cười của phu nhân Winchester. Tôi vẫn chưa thể xác định được thứ gì đang khiến mình bận tâm. Căn phòng này có một cái gì đó khiến dạ dày tôi cuộn lên khiếp đảm.
Có lẽ là do cái cửa sổ. Nó nhìn ra sau nhà. Nếu tôi gặp rắc rối và cố gắng thu hút sự chú ý của ai đó, thì ở đằng sau này sẽ chẳng có ai có thể nhìn thấy tôi cả. Tôi cứ la hét và gào thét thế nào cũng được, nhưng sẽ không một ai nghe thấy hết.
Nhưng tôi đang đùa ai nào? Được sống trong căn phòng này là may cho tôi lắm rồi. Có phòng tắm riêng và một cái giường đúng nghĩa để tôi có thể duỗi thẳng chân ra. Cái giường nhỏ xíu đó trông quá đỗi xinh đẹp khi so sánh với cái xe ô-tô của tôi, đến mức tôi có thể khóc được ấy chứ.
“Nơi này hoàn hảo,” tôi nói.
Phu nhân Winchester có vẻ sung sướng trước câu trả lời của tôi. Cô ta dẫn tôi quay lại chiếc cầu thang tối om xuống tầng hai của căn nhà, và khi tôi bước xuống khỏi chiếc cầu thang đó, tôi thở phào một hơi mà tôi không hề nhận ra là mình đang nín lại. Căn phòng đó có vẻ gì đó hết sức rùng rợn, nhưng nếu bằng cách nào đó mà tôi chộp được công việc này, tôi sẽ vượt qua cảm giác đó. Dễ như bỡn.
Cuối cùng thì vai tôi cũng đã thả lỏng và môi tôi đang chực đặt một câu hỏi nữa thì tôi nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng chúng tôi:
“Mẹ ơi?”
Tôi khựng người và quay lại thì thấy một cô bé đang đứng trong hành lang sau lưng chúng tôi. Cô bé này có đôi mắt màu xanh dương nhạt giống hệt như Nina Winchester, chỉ là nhạt hơn vài tông, và màu tóc của cô bé vàng đến mức gần như trắng tinh. Cô bé đang mặc một chiếc váy màu xanh dương nhạt viền ren. Và cô bé đang nhìn tôi chằm chằm như thể có thể nhìn thấu tôi. Nhìn thấu linh hồn của tôi.
Bạn có biết những bộ phim nói về những nghi lễ kinh dị có, ví dụ thôi, những đứa trẻ ma quái có thể đọc suy nghĩ của người khác, thờ ác quỷ và sống trong cánh đồng ngô hay đại loại thế không? Ha, nếu họ tuyển diễn viên cho một trong số những bộ phim kiểu thế, con bé này sẽ được nhận vai ngay. Người ta thậm chí còn không cần bắt con bé diễn thử. Chỉ cần nhìn con bé một cái là họ biết, Đúng rồi, cháu chính là con nhóc ma quái số ba.
“Cece!” Phu nhân Winchester kêu lên. “Con đã đi học ballet về rồi đấy à?”
Con bé chậm chạp gật đầu. “Mẹ bạn Bella đã chở con về.”
Phu nhân Winchester ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của con bé, nhưng biểu cảm của con bé thì không hề thay đổi và đôi mắt xanh dương nhạt của nó cũng chưa từng rời khỏi mặt tôi. Có gì không ổn với tôi không mà sao tôi lại sợ con nhóc chín tuổi này muốn giết chết mình nhỉ?
“Đây là cô Millie”, phu nhân Winchester nói với con gái cô ta. “Millie, đây là con gái tôi, Cecelia.”
Đôi mắt của Cecelia bé nhỏ giống như hai đại dương nhỏ. “Rất vui được gặp cô, cô Millie,” con bé lễ phép nói.
Tôi dám nói có ít nhất hai mươi lăm phần trăm khả năng là con bé sẽ giết chết tôi trong khi tôi đang say ngủ nếu tôi nhận được công việc này. Nhưng tôi vẫn muốn nó.
Phu nhân Winchester hôn nhẹ lên mái tóc vàng của cô con gái, và rồi con bé chạy nhanh về phòng ngủ của nó. Hiển nhiên là nó có một nhà búp bê ma quái ở trong phòng ngủ, nơi lũ búp bê sẽ sống dậy mỗi đêm. Có lẽ một trong số những con búp bê đó sẽ giết chết tôi.
Được rồi, tôi đang lố bịch quá rồi. Cô bé con đó có lẽ hết sức ngọt ngào. Không phải lỗi của con bé khi nó mặc một bộ đồ kiểu Victoria như của lũ trẻ ma. Và tôi thích trẻ con, nói chung. Dù tôi cũng không tương tác với chúng nhiều cho lắm trong một thập kỉ vừa qua.
Khi chúng tôi quay lại tầng một, cảm giác căng thẳng rời khỏi cơ thể tôi ngay. Phu nhân Winchester rất tử tế và cũng khá bình thường – đối với một bà vợ giàu có đến mức này – và khi cô ta trò chuyện về ngôi nhà và con gái và công việc của cô ta, tôi chỉ nghe loáng thoáng. Tất cả những gì tôi biết là nơi đây sẽ là một chỗ làm việc dễ thương. Tôi sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ để được nhận công việc này.
“Cô có câu hỏi nào không, Millie?” cô ta hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. “Không, phu nhân Winchester.”
Cô ta tặc lưỡi. “Hãy gọi tôi là Nina đi. Nếu cô làm việc ở đây, tôi sẽ cảm thấy thật ngớ ngẩn nếu cô gọi tôi là phu nhân Winchester.” Cô ta cười. “Cứ như thể tôi là một quý bà già nua giàu có vậy.”
“Cảm ơn cô… Nina,” tôi nói.
Mặt cô ta sáng bừng lên, mặc dù đó có thể là nhờ rong biển, hoặc lát dưa chuột, hoặc bất kể thứ gì mà đám người giàu bôi lên mặt. Nina Winchester là kiểu phụ nữ thường xuyên đến spa chăm sóc da. “Tôi rất hy vọng vào chuyện này đấy, Millie. Thật đấy.”
Khó mà không bị cuốn theo sự nhiệt tình của cô ta. Khó mà không cảm thấy hy vọng mong manh dấy lên khi cô ta siết nhẹ bàn tay thô ráp của tôi trong bàn tay mịn màng như da em bé. Tôi muốn tin rằng trong mấy ngày tới, tôi sẽ nhận được một cuộc gọi từ Nina Winchester, trao cho tôi cơ hội đến làm việc ở nhà của cô ta và cuối cùng cũng vứt bỏ được chiếc Casa Nissan. Tôi muốn tin tưởng vào điều đó đến phát điên lên được.
Nhưng bất kể tôi còn gì để nói về Nina, thì cô ta cũng không phải là kẻ ngốc. Cô ta sẽ không thuê một người phụ nữ đến làm việc và sống ở nhà cô ta, chăm sóc con cái của cô ta mà không kiểm tra lí lịch sơ bộ. Và một khi làm vậy…
Tôi nuốt nước bọt để đề cục nghẹn trong họng xuống.
Nina Winchester chào tạm biệt tôi một cách nồng ấm ở cửa trước. “Cảm ơn rất nhiều vì đã ghé qua, Millie.” Cô ta vươn tay ra, lại một lần nữa dùng hai bàn tay ôm lấy bàn tay tôi. “Tôi hứa là cô sẽ sớm nhận được tin từ tôi.”
Không đâu. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi được đặt chân lên căn nhà tráng lệ này. Đáng nhẽ ngay từ đầu tôi không nên đến đây. Đáng nhẽ tôi phải thử tìm một công việc mà tôi còn có cơ hội được nhận thay vì lãng phí thời gian của cả hai chúng tôi ở đây. Có lẽ là một công việc nào đó trong ngành công nghiệp thức ăn nhanh.
Người làm vườn mà tôi đã nhìn thấy từ cửa sổ tầng gác mái đã quay lại sân trước. Anh ta vẫn cầm cái kéo khổng lồ đó và đang tỉa hàng rào ngay trước cửa nhà. Anh ta to con, mặc một chiếc áo phông khoe ra các cơ bắp ấn tượng và chỉ vừa vặn che khuất các hình xăm trên bắp tay. Anh ta điều chỉnh mũ bóng chày và đôi mắt đen, tối tăm của anh ta thoáng rời mắt khỏi chiếc kéo để nhìn tôi từ bên kia sân.
Tôi nhấc tay lên chào. “Chào,” tôi nói.
Người đàn ông nhìn tôi chằm chằm. Anh ta không đáp lại. Anh ta cũng không nói, “đừng có giẫm đạp lên các bông hoa của tôi nữa.” Anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm.
“Cũng rất vui được gặp anh,” tôi làu bàu thật nhỏ.
Tôi đi qua cánh cổng kim loại điều khiển từ xa bao quanh căn nhà và chậm chạp quay lại căn nhà ô tô của tôi. Tôi ngoái lại nhìn người làm vườn trong sân một lần cuối, và anh ta vẫn đang quan sát tôi. Biểu cảm của anh ta có cái gì đó khiến tôi lạnh sống lưng. Và rồi anh ta lắc đầu, gần như không thể nhận thấy. Như thể anh ta đang cố cảnh báo cho tôi.
Nhưng anh ta không nói một lời nào.
—-
02. Khi sống trong xe hơi, bạn phải đơn giản hóa mọi thứ.
Chẳng hạn, bạn sẽ không tổ chức một buổi tụ tập nào hết. Không tiệc rượu vang và phô mai, không có những tối chơi bài poker. Chẳng sao, bởi vì tôi cũng chẳng muốn gặp ai. Vấn đề lớn hơn là chỗ tắm. Ba ngày sau khi bị đuổi khỏi căn studio của tôi, tức là ba tuần sau khi bị đuổi việc, tôi đã phát hiện ra một trạm dừng xe có phòng tắm. Tôi suýt thì khóc nấc lên sung sướng khi nhìn thấy nó. Đúng vậy, phòng tắm ấy không được kín đáo cho lắm và cũng thoang thoảng mùi phân, nhưng đến thời điểm ấy, tôi đã muốn được sạch sẽ đến mức tuyệt vọng.
Giờ thì tôi đang tận hưởng bữa trưa ở ghế sau. Tôi có một cái bếp nhỏ có thể cắm dây vào ổ cắm bật lửa cho những dịp đặc biệt, nhưng tôi chủ yếu ăn sandwich. Rất nhiều và rất nhiều sandwich. Tôi có một cái tủ đá để trữ thịt nguội và phô mai, và tôi có một ổ bánh mì trắng – giá chín mươi chín cent ở siêu thị. Và rồi có cả đồ ăn vặt, tất nhiên rồi. Khoai tây chiên. Bánh quy với bơ đậu phộng. Bánh Twinkies. Những lựa chọn không lành mạnh nhiều bất tận.
Ngày hôm nay tôi ăn thịt nguội và phô mai, với một ít mayonnaise. Cứ cắn một miếng, tôi lại phải cố không nghĩ đến việc mình đã chán ngấy sandwich đến chừng nào.
Sau khi tôi cố nuốt xuống nửa cái sandwich, di động trong túi tôi reo lên. Tôi có một trong những cái điện thoại nắp gập trả tiền trước mà người ta chỉ sử dụng nếu họ định phạm tội hoặc họ đi ngược mười lăm năm về quá khứ. Nhưng tôi cần một cái điện thoại và đây là tất cả những gì tôi đủ tiền mua.
“Wilhelmina Calloway?” Giọng nói cộc lốc của một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
Tôi nhăn mặt khi nghe họ tên đầy đủ của mình. Wilhelmina là mẹ của bố tôi, đã mất từ lâu. Tôi không biết kẻ tâm thần nào lại đặt tên con mình là Wilhelmina, nhưng tôi không còn nói chuyện với bố mẹ tôi nữa (và tương tự, họ cũng không nói chuyện với tôi), nên bây giờ có hơi muộn để hỏi rồi. Dẫu sao đi nữa, tôi vẫn luôn chỉ là Millie, và tôi cố gắng sửa lại điều đó với mọi người nhanh hết mức có thể. Nhưng tôi có cảm giác rằng bất kỳ ai đang gọi cho tôi đây cũng không phải là người tôi sẽ sớm trò chuyện cùng bằng tên thân mật. “Vâng…?”
“Cô Calloway,” người phụ nữ nói. “Đây là Donna Stanton từ Munch Burgers.”
A phải rồi. Munch Burgers – cửa hàng đồ lạnh đầy dầu mỡ đã gọi tôi tới phỏng vấn cách đây vài ngày. Tôi sẽ lật burger hoặc thu ngân. Nhưng nếu tôi làm việc chăm chỉ, sẽ có cơ hội thăng tiến. Và hơn cả thế, một cơ hội gom góp đủ tiền để chuyển ra khỏi cái xe của tôi.
Tất nhiên, công việc mà tôi thật sư mong mỏi là công việc ở nhà Winchester. Nhưng đã tròn một tuần kể từ khi tôi gặp Nina Winchester. Đã có thể nói là tôi sẽ không được nhận công việc trong mơ của mình rồi.
“Tôi chỉ muốn cho cô biết,” Stanton tiếp tục nói, “chúng tôi đã có đủ người ở Munch Burgers rồi. Nhưng chúng tôi chúc cô may mắn với công cuộc đi tìm việc làm.”
Thịt nguội và phô mai Mỹ trong dạ dày tôi cuộn lên. Tôi đã đọc được trên mạng là Munch Burger không có quy định tuyển dụng quá nghiêm ngặt. Cho dù tôi có tiền án, tôi vẫn có thể có cơ hội. Đây là cuộc phỏng vấn cuối cùng tôi có được, kể từ khi phu nhân Winchester không hề gọi lại cho tôi – và tôi thấy tuyệt vọng. Tôi không thể ăn thêm một cái sandwich nào nữa trong xe. Chỉ là tôi không thể.
“Cô Stanton,” tôi bật ra. “Tôi chỉ băn khoăn không biết cô có thể tuyển tôi vào làm ở bất kỳ địa điểm nào khác không. Tôi thật sự là một nhân viên chăm chỉ. Tôi rất đáng tin cậy. Tôi luôn luôn.”
Tôi ngừng nói. Cô ta đã dập máy rồi.
Tôi nắm chặt chiếc sandwich trong bàn tay phải khi tay trái nắm chặt di động. Thật vô vọng. Chẳng có ai muốn thuê tôi hết. Mọi nhà tuyển dụng tiềm năng đều có chung cái nhìn về tôi. Tất cả những gì tôi muốn là một khởi đầu hoàn toàn mới. Tôi sẽ làm việc cật lực nếu cần thiết. Tôi sẽ làm bất kể điều gì.
Tôi kìm nén những giọt nước mắt, mặc dù tôi không rõ sao mình lại phải bận tâm đến điều đó. Làm gì có ai nhìn thấy tôi khóc trên ghế sau xe Nissan. Không còn ai quan tâm đến tôi nữa. Bố mẹ tôi đã phủi tay từ bỏ tôi cách đây hơn mười năm rồi.
Điện thoại của tôi lại đổ chuông, làm tôi giật mình thoát khỏi dòng cảm xúc bị thương. Tôi lấy mu bàn tay quệt mắt và ấn nút xanh nhận cuộc gọi. “Xin chào?” tôi rầu rĩ nói.
“Xin chào? Có phải Millie đấy không?”
Giọng nói này nghe có phần quen thuộc. Tôi siết chặt điện thoại bên tai, tim nhảy bình bịch. “Vâng…”
“Đây là Nina Winchester. Tuần trước cô đã phỏng vấn với tôi?”
“Ồ” Tôi cắn mạnh môi dưới. Sao bây giờ cô ta lại gọi lại nhỉ? Tôi cứ ngỡ cô ta đã tuyển được ai đó và quyết định không báo lại cho tôi rồi. “Vâng, tất nhiên.”
“Vậy, nếu cô có hứng thú, chúng tôi rất vui được mời cô đến làm việc.”
Tôi cảm thấy máu dồn lên não, tôi gần như xây xẩm mặt mày. Chúng tôi rất vui được mời cô đến làm việc. Cô ta nghiêm túc sao? Munch Burger có thể tuyển tôi vào làm còn có thể hiểu được, nhưng có vẻ hết sức vô lí khi một người phụ nữ như Nina Winchester lại mời tôi đến nhà cô ta. Để sống.
Hay là cô ta chưa kiểm tra lí lịch của tôi? Không thèm kiểm tra lí lịch đơn giản? Có lẽ cô ta quá bận bịu, cô ta không có thời gian làm việc đó. Có lẽ cô ta là một trong những người phụ nữ tự tin vào giác quan thứ sáu của mình.
“Millie? Cô còn ở đó không?”
Tôi nhận ra là mình đã hoàn toàn im lặng ở đầu dây bên này. Tôi sững sờ như vậy đó. “Có. Tôi ở đây.”
“Vậy cô có hứng thú với vị trí này không?”
“Tôi có.” Tôi cố gắng không tỏ ra háo hức đến mức lố lăng. “Chắc chắn là có rồi. Tôi rất vui được làm việc cho cô.”
“Làm việc với tôi,” Nina sửa lại lời tôi.
Tôi cười khó khăn. “Đúng thế. Tất nhiên rồi.”
“Vậy khi nào thì cô có thể bắt đầu?”
“Ừm, khi nào thì cô muốn tôi bắt đầu?”
“Ngay khi có thể!” Tôi ghen tị với tiếng cười nhàn nhã của Nina, nghe thật khác với tiếng cười của chính tôi. Giá mà tôi có thể búng ngón tay và hoán đổi trí của mình với cô ta. “Chúng tôi có cả đống đồ mới giặt cần được gấp!”
Tôi nuốt nước bọt. “Ngày mai thì sao?”
“Như thế thì thật tuyệt. Nhưng cô không cần thời gian để đóng gói đồ đạc của mình à?”
Tôi không muốn nói cho cô ta biết là tất cả những gì tôi sở hữu đều đã nằm trong cốp xe của tôi rồi. “Tôi đóng gói nhanh lắm.”
Cô ta lại cười. “Tôi thích tinh thần của cô, Millie. Tôi rất nóng lòng muốn cô tới đây làm việc.”
Khi Nina và tôi trao đổi chi tiết về ngày mai, tôi tự hỏi liệu cô ta có còn cảm thấy như vậy về tôi nữa hay không nếu biết tôi đã dành mười năm vừa qua trong tù.
Sách bị gỡ vì lý do bản quyền