Cổ Tích Cho Những Người Yêu Nhau, bộ truyện ngắn của tác giả Huỳnh Hải Âu, mang đến 15 câu chuyện đáng yêu về tình cảm trong sáng và mơ mộng của tuổi trẻ. Với văn phong đơn giản, dễ hiểu, sách không chỉ tận hưởng tình yêu mà còn sẽ cảm nhận được tình bạn và gia đình.
Mỗi câu chuyện trong Cổ Tích Cho Những Người Yêu Nhau mang đến một sắc thái riêng, đan xen cung bậc cảm xúc từ truyện cổ tích dành cho những ai đang yêu nhau. Tình yêu không chỉ đơn thuần là tình cảm ngọt ngào mà còn là niềm tin vào cuộc sống.
Người Vẽ Những Dòng Sông, một truyện ngắn đầy sự hấp dẫn. Câu chuyện về sự gặp gỡ bất ngờ giữa chị Minh và “con khỉ” sẽ đưa bạn vào những khoảnh khắc tuyệt vời của tình bạn và những trải nghiệm sâu sắc với biển cả.Bạn sẽ sinh sôi khi đọc về những khía cạnh thú vị và đáng yêu của những nhân vật trong Cổ Tích Cho Những Người Yêu Nhau.Hãy cùng khám phá một tác phẩm đặc biệt này. Mặt trời dần chìm xuống phía biển xa xăm từ lâu mà vẫn chưa thấy dấu vết. Dòng nước trôi êm đềm khiến con sông hiện lên trần trụi. Tôi nhìn xuống dưới góc nhà thấy ánh đèn nhấp nhô, chắc hẳn đó chính là nơi ẩn mình. Tôi xắn quần, lội qua vùng nước cạn gần bờ rồi bước đi về hướng góc nhà. Góc nhà cao khoảng ba mét, có chiếc thang gỗ tạm thời treo. Tôi leo lên đến bậc cuối, khi mới chui đầu vào thì đột nhiên, một khuôn mặt xa lạ cũng quay lại nhìn tôi: Anh ấy trông khoảng ba mươi hoặc… nhiều hơn. Nói chung, anh ấy thuộc dạng khó đoán tuổi từ vẻ bề ngoài. Mái tóc dài và râu ria “quên cạo” khiến khuôn mặt anh ấy trở nên già nua, nhưng đôi mắt lại rất sáng và… rất trẻ.- Ồ… Chào bạn hàng xóm. Em là Nguyệt Minh đúng không?- Đúng là em đã đoán đúng, anh trai của “con khỉ” đấy nên tôi chẳng ngạc nhiên khi anh biết tên tôi. Điều khiến tôi ngạc nhiên là bức tranh và khung vải dang vẽ phía sau anh. Bức tranh miêu tả một dòng sông. Điều đặc biệt của dòng sông là phía bên kia bờ hiện lên những vòng đều mịn màng giống như những chiếc cối xay tôi từng thấy trong hình ảnh. Và điều kỳ thú ở bức tranh là bầu trời đỏ lữa như những ngọn lửa khổng lồ đang phủ lên dòng sông. Sự tương phản giữa màu sắc tạo nên một cảm giác đối lập… Một sự đối lập giữa tình yêu và tội lỗi. Giữa cảnh bình yên và bi kịch hay… điều gì đó tương tự. Kiến thức năm đầu học mỹ thuật không đủ để hoàn thiện một tác phẩm nghệ thuật, nhưng cũng đủ để tôi nhận ra: Anh ấy là một họa sĩ thuộc trường phái ấn tượng.- Vậy anh là một họa sĩ à?- Như vậy, “hàng xóm” cũng thích vẽ tranh à?Cả hai cười cùng nhau. Có lẽ sự hài hòa trong cười khiến cả hai nhận ra sự ngớ ngẩn trong câu hỏi của mình – Biết rồi mà còn hỏi. Anh kéo tôi lại gần bức tranh dang vẽ, đôi mắt anh như đang truyền năng lượng và tôi hiểu, ngọn lửa ấy cố gắng lửng lơ vào trái tim đang đập thình thịch của tôi bằng cách ngắn nhất…- Đây là guồng xe nước ở quê tôi – anh chỉ vào những vòng bánh xe mịn màng – ngày xửa, đó là công cụ dẫn thủy giúp nông dân trồng trọt. Quê anh có dòng Trà Khúc chảy qua khắp làng xóm. Có một chốn gọi là Mỹ Lai. Cha mẹ tôi và hàng trăm người đã ngủ yên ở đó. Tôi yêu dòng sông vì chúng đã chứng kiến lịch sử vĩ đại, nỗi buồn của một con sông quá lớn để tôi luôn muốn thể hiện lại…Anh không than vãn, nhưng tôi cảm nhận được trong lòng anh ẩn giấu nhiều bi kịch cuộc đời. Có lẽ lúc tôi nhìn thấy anh trở nên già nua là lúc những nỗi riêng tư trong anh tuôn trào. Tiếng reo nhỏ nhẹ vang lên, “con khỉ” chen vào.- Đã bảo em ở nhà học rồi. Sắp thi rồi đấy.- À… Ổn ngay mà anh. Em chắc chắn sẽ đỗ kỳ thi tốt nghiệp này. Và em đã hứa với chị Minh…Thình lình tôi không còn thèm món ăn mà “con khỉ” đã hứa. Tôi cũng không muốn làm phiền việc vẽ dòng sông của anh nữa nên tôi nói rằng tôi muốn về.- Đưa chị Minh về trước và ở nhà học đi. À… chờ một chút.Anh lấy cuốn sổ nhỏ từ túi ra, bảo tôi ngồi yên, rồi bắt đầu vẽ. Tôi biết trong đầu anh vừa nảy sinh một ý tưởng và anh đang phác thảo cho bức tranh đó. Dòng nước đã lên do ánh trăng, không thể đi bộ trên dòng nước nữa. “Con khỉ” đẩy thuyền đưa tôi về bờ, vừa cười vừa nói:- Anh Hai của em chính là họa sĩ “lớn” đó. Ngày xưa…- Được rồi đấy – Tôi cắt lời – Nhưng tại sao anh Hai em lại quay về sống ở đây? “Con khỉ” lặng thinh sau câu hỏi của tôi. Lâu sau nó mới nói, giọng không còn uể oải.- Vì em đã nghe theo mấy đứa bạn, bỏ học… và dính vào ma túy. May mắn là anh Hai phát hiện sớm. Anh ấy đã hủy chuyến triển lãm ở nước ngoài, bán nhà và đưa em về đây. À, nếu chị muốn xem tranh, tối mai em sẽ dẫn chị đến nhà để xem phòng tranh của anh ấy.- Tại sao phải xem vào buổi tối?- Buổi tối anh ấy không ở nhà. Anh Hai không thích người khác vào phòng tranh của mình.Mặc dù rất muốn và tò mò, tôi cũng không thể phụ nhận lời của “con khỉ” để tránh bị cho là người xem lén. Hai ngày sau, anh đến mời tôi đến nhà chơi. Đúng như dự đoán của tôi, trong căn phòng yên tĩnh đầy những “dòng sông” ấn tượng. Những dòng sông của anh như biết nói – những dòng nước uốn khúc thanh bình. Những dòng nước chảy lửa. Bức tranh như một bản tình ca lặng lẽ… một biểu tượng cuộn trào…Anh chỉ vào tấm tranh vừa hoàn thiện. Bức tranh vẽ một thiếu nữ có khuôn mặt giống tôi, mái tóc dài của cô gái trải dài như dòng sông bóng lên ánh trăng – Một vẻ đẹp thiên thần đang chảy trên một dòng sông khô cằn khi con nước đang ròng. Tôi từ chối bức tranh anh tặng và vội vàng quay trở lại Sài Gòn vì tôi biết – Tôi khó mà yên bình trước ánh nhìn đắm đuối của anh. Ngoài ra, đứng trước những dòng sông của anh, tôi cảm thấy mình còn quá non nớt. Hãy cùng đọc tác phẩm “Cổ Tích Cho Những Người Yêu Nhau” của tác giả Huỳnh Hải Âu.