Cuốn sách FOLLOW YOU HOME – CƠN ÁC MỘNG KINH HOÀNG là một tiểu thuyết kinh dị tâm lý gay cấn đến từ tác giả Mark Edwards, người đã từng gặt hái thành công với những tác phẩm bán chạy số 1 như The Magpies và Because She Loves Me.
Câu chuyện xoay quanh Daniel và Laura, một cặp vợ chồng trẻ đang tận hưởng kỳ nghỉ lãng mạn tại Venice. Tuy nhiên, chuyến đi trong mơ của họ bỗng chốc biến thành cơn ác mộng kinh hoàng khi họ gặp phải một cặp đôi bí ẩn trên chuyến tàu đêm. Sau cuộc gặp gỡ đầy ám ảnh này, Daniel và Laura liên tục bị theo dõi và quấy rối, buộc họ phải trốn chạy về nhà trong lo âu và sợ hãi.
Trở về London, Daniel và Laura thề sẽ chôn vùi bí mật kinh hoàng về đêm định mệnh ấy. Tuy nhiên, khi cố gắng hòa nhập trở lại cuộc sống bình thường, họ dần nhận ra rằng mình đang đối mặt với những nguy hiểm khủng khiếp – và cơn ác mộng thực sự chỉ mới bắt đầu.
Điểm nổi bật của cuốn sách:
- Cốt truyện gay cấn, ly kỳ: Cuốn sách dẫn dắt người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khơi gợi sự tò mò và khiến bạn không thể rời mắt khỏi từng trang sách.
- Nhân vật được xây dựng độc đáo: Daniel và Laura, cùng với những nhân vật khác trong truyện, đều được miêu tả một cách sinh động và đầy chiều sâu, tạo nên sự đồng cảm và thấu hiểu cho người đọc.
- Bình luận về những vấn đề trong xã hội hiện đại: Cuốn sách không chỉ mang đến sự giải trí mà còn ẩn chứa những thông điệp sâu sắc về những vấn đề nhức nhối trong xã hội hiện đại, như sự bất an, nguy hiểm tiềm ẩn từ những kẻ lạ mặt và tầm quan trọng của việc bảo vệ bản thân.
FOLLOW YOU HOME – CƠN ÁC MỘNG KINH HOÀNG là một tác phẩm kinh dị tâm lý xuất sắc, hứa hẹn mang đến cho bạn những trải nghiệm đọc đầy ám ảnh và khó quên. Cuốn sách là lựa chọn hoàn hảo cho những ai yêu thích thể loại kinh dị và mong muốn khám phá những bí ẩn ẩn sâu trong tâm trí con người. Mời các bạn đón đọc cuốn sách Cơn Ác Mộng Kinh Hoàng: Follow You Home của tác giả Mark Edwards
—
Chương 1
Chuyến tàu đêm tới Sighisoara, đáng lẽ phải rời Budapest từ mười một giờ, đã tới muộn. Nhà ga im ắng và vắng khách, các quầy rượu và cửa hàng, cửa hiệu đều đã đóng cửa nghỉ, vài bóng hình lẩn lút trong khoảng tối quanh rìa các tòa nhà. Chúng tôi ngồi trên sàn đá cứng, mệt mỏi sau cả ngày dài lang thang khắp thành phố giữa cái nóng mùa hè cùng với ba lô trên lưng. Một đám thanh niên lảng vảng gần đó, vừa hú hét vừa xin đểu và quấy nhiễu những người khách đi qua để đòi thuốc lá. Một người đàn ông trung niên tiến lại chỗ chúng tôi, hỏi xem liệu chúng tôi có cần một bữa ăn nóng và chỗ nào đó để nghỉ lại không, nụ cười nhờn mỡ của lão tắt lịm khi chúng tôi xua lão đi. Cảnh sát có vũ trang đi tuần thành từng cặp, vừa đi qua vừa săm soi chúng tôi một cách nghi hoặc.
Vậy nên chúng tôi nhẹ cả người khi cuối cùng con tàu cũng chui vào sân ga và có thêm mấy khách du lịch xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, dù ít hơn tôi mong đợi.
Lúc chúng tôi chuẩn bị lên tàu, tôi kéo Laura lại sát mình và nói, “Anh yêu em.”
Cô ấy hôn tôi. “Em cũng yêu anh, Daniel. Kể cả nếu anh có là một kẻ bủn xỉn đi nữa.”
“Này…” Tôi định nói nhưng cô ấy đã quay đi, lẳng chiếc ba lô của mình lên tàu và ném lại một nụ cười mỉm sau vai như nói với tôi rằng cô ấy không thực sự cáu với tôi. Tôi đi theo cô ấy.
Đi ngang những khoang nằm ấm cúng, riêng tư, tôi tự hỏi có phải mình đã phạm sai lầm. Đến lượt tôi mua vé, và thay vì đặt một khoang ngủ riêng, vào phút chót tôi đã mua hai ghế ở khoang tiêu chuẩn vì chúng chỉ bằng nửa giá.
Laura để ý thấy tôi nhìn qua cửa sổ của một khoang nằm và ngừng bước để nhìn cùng tôi. “Tiếc thật đấy”, cô ấy nói.
“Tiếc gì cơ?”
“À thì, em đã khá trông mong được làm chuyện ấy trên tàu. Trước giờ em chưa từng làm vậy.”
Tôi tự vỗ vào trán mình.“Em có nghĩ đã quá muộn để mình đổi vé không?”.
Nhưng cô ấy chỉ cười và đi tiếp, bỏ qua các khoang nằm riêng tư khá xa xỉ để bước vào khoang thường. Laura quan sát toa tàu trống và chọn một cặp ghế ở đầu bên kia. Cô ấy lôi Kindle và một chai nước ra khỏi túi xách rồi ngồi xuống chiếc ghế đôi được bọc đệm bằng vải nhung xám từ rất lâu trước đây, sau đó cố gắng tìm một tư thế thoải mái. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, hi vọng toa tàu có điều hòa đủ mạnh để thổi bạt đi độ ẩm về đêm. Tôi tháo cặp kính ra và lau mồ hội trên mặt rồi lại đeo kính vào, vừa kịp lúc trông thấy một cặp đôi trẻ đang chạy dọc sân ga. Họ kịp phi lên tàu trước khi nó rùng mình chuyển động. Hệ thống loa vang lên tiếng thông báo và chúng tôi đã lên đường.
Cặp đôi tôi trông thấy vừa chạy lên tàu đã suýt ngã vào đống hành lý của chúng tôi, thở hổn hển, cậu trai cười khùng khục trong lúc cô bạn đồng hành có vẻ cáu tiết. Họ lẳng những chiếc túi lịch qua đêm mang theo lên giá để hành lý trước khi ngồi xuống đôi ghế cùng hàng với Laura và tôi ở bên kia lối đi. Tôi cười với họ rồi hướng mắt ra chỗ khác. Mặc dù chúng tôi từng kết bạn một cách qua loa với vài cặp đôi khác trong chuyến đi vòng quanh châu Âu của mình, chẳng hạn như trao đổi địa chỉ email và tên trên Twitter, tôi vẫn thích quan sát người ta trước, đảm bảo họ không điên loạn trước khi bắt chuyện.
Nếu chỉ xét đến vẻ bề ngoài, họ có vẻ là một cặp đũa lệch đáng tò mò. Cả hai đều ở khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm nhưng nếu là tôi, tôi không bao giờ đặt họ cùng với nhau. Cậu trai thấp lùn và đô con, với mái tóc vàng cắt ngắn và mặc áo kaki cộc tay cùng quần túi hộp. Một chàng trai tàm tạm và rõ ràng đã dành rất nhiều thời gian tập gym. Ngược lại, cô gái mặc toàn đồ đen, với áo khoác da bên ngoài chiếc áo thun Stranglers cộng quần bò bó và ủng leo núi. Mái tóc đen rất hợp với bộ quần áo và cặp mắt mang màu cà phê đen. Nhạt hơn đen một tông. Cô ta cao hơn anh chàng kia tới mấy phân, khoảng hơn một mét bảy, vì thế khi đứng lên cô lấn át hẳn anh chàng, làm tôi nhớ đến Olive Oyl và Popeye.
Họ nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của mình. Hẳn nhiên là tiếng Đông Âu, dù tôi không thể nói chắc họ là người Hungary, Rumani hay một phần khác ở nửa lục địa này.
Khi đoàn tàu chạy ra khỏi thành phố, một hành khách khác bước vào toa tàu từ phía bên kia. Anh ta trạc tứ tuần, lực lưỡng, với bộ tóc cắt cua và một khuôn mặt đầy sẹo rỗ. Anh ta không có hành lý gì. Mặc dù hầu hết ghế trong toa tàu vẫn còn trống, anh ta lại chọn ngồi ở góc chéo đối diện với Laura và tôi. Anh ta đánh giá chúng tôi, rõ ràng là không thích những gì mình nhìn thấy, rồi nhắm mắt lại và tự quạt cho mình bằng một tờ báo.
Tôi ngắm Budapest lướt qua, những ánh đèn trong thành phố chớp nháy suốt chặng hành trình.
“Anh cần uống chút gì”, một lúc sau tôi nói. “Chắc đâu đó trên tàu sẽ có một toa ăn còn mở cửa chứ.”
“Trước khi đi qua biên giới thì không đâu.”
Tôi ngước lên. Chính là chàng trai ở bên kia lối đi. Cậu ta nhún nhẹ vai và nói, “Toa ăn không mở cửa cho đến khi chúng ta tới Rumani. Trong khoảng…” cậu ta xem đồng hồ – “hai tiếng rưỡi nữa.”
“Tôi biết là đáng lẽ ra chúng tôi phải mua đồ dự trữ ở Budapest rồi mà.”
“Đừng lo”, cậu ta nói và nhảy bật dậy. “Chúng tôi có nhiều lắm. Cậu ta lôi một cái túi đựng đồ nặng trịch từ trong hành lý ra và băng qua lối đi để tới ngồi đối diện chúng tôi. Sau một thoáng ngập ngừng, bạn cậu ta cũng làm theo, ngồi xuống bên cạnh cậu và bắt chéo hai chân. Cậu ta mở hai lon bia nhẹ của Hungary và đưa cho chúng tôi trước khi chúng tôi kịp từ chối.
“Tôi là Ion”, cậu ta bảo, tay mở thêm hai lon nữa và hớp một ngụm từ lon của mình. “Còn đây là Alina.”
—
Chương 2
Các cửa sổ trên tàu đều đen kịt, bóng tối chỉ vỡ ra nhờ vài ngọn đèn thi thoảng xuất hiện ở xa xa. Tôi liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, khuôn mặt tôi bị một chỗ gập ghềnh nào đó trên kính kéo dãn ra như một loại nhựa chảy. Trông thật đáng sợ. Tôi nhìn đi chỗ khác và chuyển sự chú ý sang những người bạn đồng hành mới này.
Ion đặt bàn tay còn rảnh lên đầu gối Alina, vuốt ve nó. Vậy ra họ đúng là một cặp.
“Điều gì đã mang anh chị đến Rumani?” Cậu ta hỏi và cười toe toét. Bên cạnh cậu ta, Alina nở nụ cười nhẹ hơn, có vẻ gượng gạo.
Laura trả lời trước khi tôi kịp nói. “Chúng tôi đang đi du lịch vòng quanh châu Âu. Chúng tôi đã dành mấy tuần vừa rồi nằm dài trên khắp các bãi biển…”
“Hay nhỉ.”
“… nhưng chúng tôi muốn ghé thăm Đông Âu, tìm hiểu về các nền văn hóa, thay vì những tia nắng mặt trời.”
Ion gật đầu. “Lựa chọn hay đấy. Rumani là đất nước xinh đẹp nhất. Tất nhiên, có rất nhiều vấn đề – nghèo đói, dân gypsy Rumani và vân vân.”
Cậu ta phẩy một tay như thể đây là đề tài chán nản. “Nhưng đây mới là châu Âu đích thực. Thú vị hơn một bãi biển Tây Ban Nha rất nhiều.”
Tôi phát hiện Alina đảo mắt dù rất khó nhận ra.
“Vậy cô cậu là người Rumani à?” Laura hỏi Alina, cố kéo cô gái vào câu chuyện.
“Phải.”
Laura chờ nhưng không có thêm lời nào nữa.
“Cô ấy tới từ Sibiu”, Ion tiếp tục. “Đó là nơi chúng tôi sắp đi tới, để gặp bố mẹ cô ấy. Tôi háo hức muốn biết mẹ Alina có nóng bỏng tay như con gái bà ấy không.”
Tôi mỉm cười. “Cậu nói tiếng Anh hoàn hảo lắm. Tôi hi vọng cậu không nghĩ tôi có vẻ trịch thượng.”
“Không, không hề gì. Đó là nơi Alina và tôi gặp nhau mà – ở lớp tiếng Anh đấy”. Cậu ta lại dịch bàn tay lên cao hơn trên đùi bạn gái. Cô ta vẫn giữ bộ mặt lạnh như đá. “Vậy anh chị đã đến những đầu trên hành trình vòng quanh châu Âu?” Cậu ta hỏi, chuyển ánh nhìn từ Laura sang tôi.
Tôi hít một hơi sâu. “Chúng tôi bắt đầu từ Brussels, rồi đi xuôi xuống Pháp, Tây Ban Nha, một tuần ở Ibiza, rồi tới Ý – Rome và bờ biển Amalfi – rồi qua Hy Lạp, ngược lên qua Croatia để vào Hungary.”
Câu chuyện là thế. Hai tháng huy hoàng len chặt trong một danh sách mua sắm. Từng chi tiết, từng kỉ niệm, đều quý giá với Laura và tôi. Chuyến đi mà chúng tôi tự giễu bằng cái tên “Vòng du lịch vĩ đại”[1] của mình quả thực đã mở rộng tầm mắt chúng tôi.
Được làm những khách du lịch điển hình trên Tháp Eiffel và quanh lâu đài Louvre, ngắm nhìn người lại qua và cảm thấy từng nút thắt trong cơ bắp mình được gỡ ra khi cuối cùng chúng tôi cũng được thả lỏng sau một khoảng thời gian căng như dây đàn ở quê nhà. Quậy tới bến ở Tây Ban Nha, nhảy nhót và uống rượu ở lễ hội âm nhạc Benicassim, đi bar suốt đêm và ngủ suốt ngày ở Ibiza. Mua sắm và thuê xe tay ga chạy chơi rồi lại mua sắm ở Rome. Làm tình trên một bãi biển ở bờ biển Amalfi, nằm dưới những vì sao và nói về những đứa trẻ mà chúng tôi sẽ có khi quay về Anh. Lặn với ống thở giữa một dải cầu vồng toàn cá ngoài khơi Santorini. Chụp rất nhiều ảnh ở Công viên Quốc gia Hồ Plitvice đến nỗi tôi cảm giác tâm hồn mình đã bị xói mòn.
Thế mới là cuộc sống, thực sự sống, thực sự trải nghiệm, một con đường ma thuật sẽ lướt qua mắt chúng tôi khi chúng tôi chết. Và được chia nó, được sống qua những trải nghiệm như thế cùng nhau, có nghĩa là Laura và tôi đã gần gũi hơn bao giờ hết.
Nói chuyện với Ion và Alina, kể cho họ phần cơ bản nhất trong chuyến đi của chúng tôi như thế này khiến tôi nhớ đến người bạn thân nhất của mình ở nhà, Jake. Cậu ấy là người duy nhất, ngoài Laura, mà tôi có thể hoàn toàn cởi mở và thành thật. Bất kể khi nào có cơ hội tôi đều gửi mail cho cậu ấy với những câu chuyện dài thòng về việc Laura và tôi đã làm gì, cứ như gửi từng trang nhật ký của tôi cho cậu ấy vậy. Đổi lại, cậu ấy kể cho tôi tất cả những chuyện thú vị đã xảy ra với mình ở London, trong lúc cậu tiếp tục gây dựng sự nghiệp nhạc sĩ của mình.
Tôi ngập ngừng, tự hỏi nên kể thêm bao nhiêu nữa cho những người lạ này, không muốn đi sâu vào chi tiết chuyện mấy ngày vừa rồi ở Dubrovnik và Budapest, sự mệt mỏi đã ập xuống chúng tôi như thế nào. Có lẽ chúng tôi đang nhớ nhà, bất chấp khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng tôi đã có, hay cảm giác thôi thúc mạnh mẽ về sự ổn định, phải dành một khoảng thời gian ở nơi cố định nào đó. Nhưng bước chân chúng tôi hình như đã nặng nề hơn và rất khó để gom đủ nhiệt tình cho hai thành phố vĩ đại ấy. Laura gợi ý chúng tôi quay về Ý hoặc Tây Ban Nha, thuê một căn hộ và ở lại một thời gian, nhưng tôi khăng khăng là chúng tôi phải tiếp tục đi một vòng. Tiến lên theo kế hoạch. Sau Rumani chúng tôi sẽ lại đi về phương bắc: Nga, Đức rồi đến vùng Scandinavia. Vòng du lịch được định sẵn là sẽ kết thúc vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của tôi ở Stockholm. Rồi từ đó chúng tôi sẽ bay về nhà, quay về London.
Để kết hôn. Bắt đầu một gia đình. Không nhất thiết phải theo thứ tự đó. Bạn thân nhất của Laura, Erin, đã mang bầu, và tôi biết rằng ngay khi Laura gặp em bé của Erin, cô ấy cũng sẽ tha thiết muốn có thai ngay khi có thể. Và với tôi, việc ấy hoàn toàn ổn.
“Và chỉ có hai người thôi à?” Ion hỏi.
“Đúng vậy?”
“Nghe như anh chị đã có khoảng thời gian tuyệt vời.”
“Đó là…”
“Quá tốt để thốt nên lời hả?”.
“Cậu hiểu rồi đó.”
Trước khi tôi kịp nói gì thêm, tôi để ý thấy Ion cau mày ngạc nhiên nhìn Laura, nên tôi quay đầu sang hướng cô ấy. Trông cô ấy có vẻ khó chịu.
Ion nói, “Này, tôi xin lỗi nếu chúng tôi đang làm phiền. Chúng tôi có thể quay lại chỗ ngồi của mình…”
“Không, không, không phải tại cậu đâu”. Cô ấy cúi người về phía trước, cả Ion và tôi đều ngó theo nên chúng tôi châu đầu vào thành một cụm. Alina vẫn ngồi thẳng tưng.
“Đừng nhìn,” Laura nói. “Nhưng gã ở đằng kia cứ nhìn chằm chằm vào em.”
Tôi không thể không nhìn lên. Người đàn ông với mái tóc cắt ngắn vào khoang sau Ion và Alina lúc này đang mở mắt và đọc báo.
“Em chắc không?” Tôi hỏi.
“Có” cô ấy khẽ rít lên. “Gã cứ… nhìn chòng chọc vào chân em. Giờ gã cũng đang làm thế kia.”
Tôi lại nhìn và thấy ánh mắt người đàn ông ngước lên để gặp mắt tôi. Biểu cảm của gã khó đoán nhưng cặp mắt thì vẫn nhìn thẳng thừng theo cái kiểu rất ít người ở Anh sẽ làm. Cuối cùng, i nở một nụ cười không chút hài hước rồi quay lại với tờ báo của mình.
“Đổi chỗ với anh” tôi nói với Laura và cô ấy chuyển vào ngồi cạnh cửa sổ để ra khỏi tầm nhìn trực tiếp của người lạ kia. Tôi cũng hiểu phần nào lí do gã cứ nhìn vào cô ấy, với mái tóc vàng ngả hung, đôi mắt xanh lơ và cặp chân trông giống như kì quan thứ tám của thế giới tự nhiên. Đêm nay, cô ấy mặc quần soóc, vì trời nóng chứ không phải vì thích được người khác nhìn vào.
Đáng lẽ cô ấy đã nằm ngoài tầm với của tôi. May cho tôi, cô ấy lại bị những gã cao ráo, kiểu mọt sách đeo kính hấp dẫn. Tóc tôi có màu nâu bình thường, tôi rất gầy và trông giống như những gã bị sỉ nhục trong các quảng cáo kiểu cũ. Nhưng may thay, vẫn còn có những người phụ nữ bị kiểu như tôi thu hút, chứ không phải những kẻ bắt nạt.
Trong lúc Laura dịch sang, Alina đã quay lại và nhìn thẳng vào gã đàn ông lúc này lại đang theo dõi chúng tôi. Dần dà, gã cũng phải nhìn đi, kèm một nụ cười khẩy trên mặt.
“Anh chị sẽ gặp nhiều kẻ như thế lắm” Ion nói, “những kẻ nghĩ nhìn vào đàn bà con gái như thế cũng chẳng sao, cứ như đang đi ngắm hàng hóa vậy. Alina cũng bị thế suốt.”
Cô ta gật đầu một lần.
Tôi nắm lấy tay Laura và siết khẽ. Tôi biết cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ nên tôi nói, “Ta đổi đề tài đi.”
“Ý hay”, Ion đáp lại. “Vậy anh chị làm gì? Khi không đi du lịch?”
“Laura làm trong ngành marketing”, tôi nói. “Cho một tổ chức từ thiện vì trẻ em.”
“Thú vị nhỉ.”
“Không hẳn vậy đâu”, bạn gái tôi nhỏ giọng.
“Nhưng chị đang làm một việc tốt.”
Laura uống bia của mình. Vì là người có tửu lượng kém nhất mà tôi từng gặp, chắc đến lúc uống hết cô ấy sẽ say mất. “Việc đó tốt hơn là bán Coke”[2] , cô ấy tiếp tục .
Ion trợn tròn mắt.
“Ý tôi nói là Coca-Cola.
Cả ba chúng tôi cùng cười. Alina vẫn còn bắn cái nhìn ác cảm vào gã đàn ông đối diện.
“Tôi đoán anh chị chưa có con hả?” Ion hỏi.
“Không” Laura nói, đồng thời tôi trả lời, “Chưa”.
Cậu ta nhìn hai chúng tôi tò mò.
“Đây là chuyến đi lớn cuối cùng trước khi chúng tôi bắt đầu một gia đình,” tôi giải thích.
“Cố bắt đầu một gia đình, Laura nói thêm. “Cậu không thể xem nhẹ chuyện gì được. Ở độ tuổi của tôi thì không.”
“Em mới ba mươi tư mà.”
Chúng tôi đã nói chuyện này biết bao nhiêu lần. Đó là một trong những lí do tại sao hiện giờ chúng tôi phải đi du lịch như thế này. Đồng hồ sinh học của Laura đang ngày một phát tiếng rõ hơn – cô ấy nói rằng mình có cảm giác như con cá sấu trong truyện Peter Pan vậy, với một cái đồng hồ kêu tích tắc trong người – và tôi cũng đã sẵn sàng. Nhưng sau khi chứng kiến bạn bè chúng tôi cùng lũ trẻ chỉ giới hạn trong những chuyến du lịch gia đình mệt bã người, tôi đã gợi ý với Laura là chúng tôi sẽ đi một chuyến hoành tráng cuối cùng trước khi bắt đầu xây tổ ấm. Và chuyến đi này đã thành hiện thực bởi một chút xíu vận may – hay đúng hơn, là kết quả của một quá trình làm việc vất vả kéo dài.
“Thế còn anh?” Ion hỏi tôi.
“Tôi là một lập trình viên”, tôi trả lời. “Tôi thiết kế một ứng dụng cho iPhone, iPad và bán nó cho một trong các hãng công nghệ lớn. Như mọi khi, tôi luôn canh cánh trong lòng về thái độ khiêm tốn, thay vì huênh hoang, khi chúng tôi nói về chuyện này.
“Đó là cách chúng tôi có thể trang trải cho chuyến đi này”, Laura nói thêm.
“Công ty nào đó?” Ion hỏi. “Để tôi đoán nhé – Google hả? Hay Facebook?”
“Không, Skittle” Skittle là một trong những công ty công nghệ mới nổi lớn nhất, vừa mới bật lên trong vài năm qua, chuyên về ứng dụng cho điện thoại di động.
“Chà chà. Quá là đỉnh. Em nghe thấy không, Alina?”
Cô ta chuyển sự chú ý của mình ra khỏi cửa sổ và gật đầu với tôi. “Tuyệt.”
“Vậy, ở Anh anh có nổi tiếng không?” Ion hỏi, mắt sáng lên.
“Không! Tôi thậm chí còn chả nổi bên ngoài căn hộ của mình ấy chứ. Thế hai người làm gì?” Tôi không được phép nói về ứng dụng của mình cho đến khi nó được chính thức ra mắt; tôi đã kí thỏa thuận giữ bí mật. Tôi cố ý nhắm câu hỏi tới Alina, sự ít nói của cô ta làm tôi không thoải mái.
Nhưng Ion lại nói trước khi bạn gái cậu ta có dịp trả lời. “Alina là họa sĩ minh họa.”
“Thật á? Kiểu như thế nào cơ?”
“Sách tranh” cô ta nói và bắt gặp ánh mắt tôi. Lần đầu tiên tôi trông thấy một tia gì đó khác sự nhàm chán. Tự hào, cộng với chút phản kháng, cứ như cô trông đợi bị giễu cợt vậy.
“Cừ quá” tôi nói, thực sự bị ấn tượng.
“Vâng” Ion có vẻ tự hào. “Chúng tôi sẽ kết hợp trong một cái gì đấy, đúng không em?” Cậu ta xoa đầu gối bạn gái.
“Ổ vậy là, cậu là nhà văn hả?” Tôi hỏi.
Trước khi cậu ta kịp mở miệng, Alina lên tiếng, “Anh ấy chẳng làm gì cả.”
Nụ cười của chàng trai chìm xuống đôi chút. “Nói thế không công bằng cho lắm.”
Chuyện này thú vị đây: đột nhiên giữa họ có một sự căng thẳng nổ ra.
Ion lại tăng nhiệt của nụ cười, nhưng đã bỏ tay khỏi đầu gối cô gái. “Được rồi, hiện giờ thì tôi đang nhảy việc. Nhưng tôi đang viết một cuốn sách. Cùng với, anh biết đấy, mấy thứ với Alina.”
“Nó nói về cái gì? Cuốn sách ấy?”
“À, chỉ là, giống như là triết lý bản thân vậy. Những suy nghĩ tôi có về… về vài chuyện.”
Laura đã đi vệ sinh. Tôi thầm nhủ sẽ kể cho cô ấy nghe về cuốn sách của Ion và đoán chừng cô sẽ thấy điều đó thú vị.
Lúc Ion định nói thêm về cuốn sách đang viết thì tàu chui vào một nhà ga. Nó gần như trống không, trừ một người đàn ông trạc lục tuần đi cùng chiếc va li hộp khổng lồ.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Alina nhảy xuống và lách qua cửa, giúp người đàn ông lên tàu, mang theo va li của ông ta vào trong khoang. Ông già trông có vẻ khỏe mạnh và đủ sức để tự mình mang va li, nhưng vẫn cảm ơn cô bằng thứ tiếng của riêng ông rồi tiến tới một chỗ ngồi ở đầu bên kia khoang tàu.
Bốn người chúng tôi trò chuyện suốt một tiếng tiếp theo. Ion muốn biết mọi thứ về ứng dụng tôi đã phát triển và chúng tôi nói về nó một lát, trong lúc Laura và Alina, người đã chui ra khỏi chiếc kén của mình sau khi giúp ông già kia, cùng bàn về du lịch. Hài lòng vì Ion có vẻ thích thú và bị ấn tượng như thế – tôi đã quá quen với ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè mình khi tôi nói bất kì điều gì về ứng dụng ấy – tôi nhất thời quên mất thỏa thuận giữ bí mật của mình.
Cuộc trò chuyện sắp kết thúc thì tốp lính biên phòng Hungary, trong bộ đồng phục áo khoác xanh dương và gi-lê vàng phản quang, lên tàu để kiểm tra hộ chiếu của chúng tôi. Họ nhìn hộ chiếu của Alina một lúc lâu rồi mới chịu chuyển sang hành khách tiếp theo. Giống cảnh sát trên nhà ga, họ cũng mang súng ở hông.
Sau khi họ đi và tôi đã nhét hộ chiếu cùng vé của chúng tôi vào lại ba lô của mình, Laura thì thẩm trong tai tôi, “Gã kia lại nhìn em nữa.”
“Sao cơ?”
“Gã đang nhìn hình phản chiếu của em trong cửa sổ.”
“Em có chắc mình đang không bị hoang tưởng không?”
“Có thể. Em không biết.” Cô ấy thả lỏng hai vai và nghiêng cần cổ. “Em mệt quá rồi.”
“Anh biết. Anh cũng thế”. Tôi ngáp.
“Nhưng cái ghế này khó chịu quá.”
Ion vừa đi vệ sinh về nghe thấy. “Này, có một khoang ngủ trống ở ngay dưới hành lang thôi. Sao chị không vào đó nghỉ một tí nhỉ?” Giọng cậu ta thì thào vẻ đồng lõa. “Phải mấy tiếng nữa lính gác Rumani mới tới và chúng tôi có thể trông chừng cho chị, tới đánh thức chị ngay khi chúng ta vừa vượt qua biên giới.”
“Tôi không biết nữa” Laura nói.
“Không sao đâu mà”, Ion động viên.
“Anh nghĩ đó là ý hay đấy,” tôi bảo Laura.
Cô nhăn mặt, giằng xé giữa ham muốn ngủ và việc không thích phá luật.
“Đi đi, Laura,” Alina thúc giục. “Tôi hứa chúng tôi sẽ đánh thức chị.”
“Tôi không biết.”
“Đi đi” tôi bảo. “Anh cũng sẽ đặt báo thức trên điện thoại của anh nữa. Mấy giờ chúng ta sẽ đi qua biên giới ấy nhỉ?”
Ion xem đồng hồ. “Chúng ta rời Budapest muộn mất bốn mươi phút, nên tầm ba giờ mười mới đến. Chị chỉ còn chưa đến hai tiếng.”
“Ồ, được rồi,” Laura đáp. “Cảm ơn cậu.”
Cô ấy liếc sang bên kia khoang tàu và tôi trông thấy điều làm cô lấn cấn. Gã đàn ông kia lại nhìn cô chằm chằm, đầu lưỡi gã thè ra giữa hai môi, một chân đung đưa lên xuống. Gã chậm rãi rời mắt đi, cười khinh khỉnh.
—
Chương 3
Khoang ngủ bé tí xíu, chỉ có hai chiếc giường hẹp và một lối đi khoảng chín mươi phân nằm giữa chúng. Bên ngoài cửa sổ: tối đen. Chúng tôi đã vào sâu trong vùng nông thôn Hungary rồi. Tôi thậm chí không tưởng tượng nổi phong cảnh bên ngoài cửa sổ trông như thế nào. Rừng cây? Trảng cỏ? Tôi ịn mặt vào cửa sổ. Thậm chí còn không thấy ngôi sao nào. Nếu không phải vì ánh điện của một tòa nhà nào đó thỉnh thoảng vụt qua thì con tàu này có thể là đang lao đi trong không gian lắm. Chúng tôi có thể ở bất kì đâu. Chúng tôi có thể ở tận cùng của thế giới.
Laura đá giày ra và phủ phục xuống một trong hai cái giường. Tôi ngồi đối diện cô ấy và lôi điện thoại ra khỏi túi trước trong ba lô. Pin sắp hết – cái thứ quỷ quái này lúc nào cũng sắp hết pin – nhưng tôi vẫn cứ đặt giờ báo thức, hi vọng nó trụ được.
“Vậy em nghĩ sao về hai người bạn mới của chúng ta?” Tôi hỏi.
“Em không chắc nữa. Cậu ta có vẻ hơi yêu bản thân quá. Rất mong được đọc cuốn sách của cậu ta.” Cô ấy nhướng mắt lên trần nhà. “Nhưng tiểu thuyết bằng tranh của Alina thì có vẻ hấp dẫn. Cô ấy kể với em nó nói về quyền lực của phụ nữ, một kiểu nút thắt nữ quyền trong câu chuyện về siêu anh hùng điển hình vậy. Cô ấy bảo cô ấy sẽ gửi cho em một cuốn.”
“Hay thật” Tôi tiến lại sát giường và hôn lên môi cô ấy. “Em bảo em vẫn luôn muốn làm chuyện ấy trên tàu nhỉ?”.
“Em cạn lời với anh. Giá mà anh đã đặt một buồng ngủ như thế này cho cả đêm nay thì chuyện đã khác. Nhưng mục đích vào trong này là để nghỉ.”
“Thôi mà, sẽ thú vị lắm. Em có thể” – tôi vươn tới để hôn cô ấy – “bị thuyết phục được không?”.
“Ừm. Có thể” Cô ấy hôn lại tôi. Tôi trượt một bàn tay lên mé đùi mịn màng và cảm nhận được hơi thở của cô nặng nề hơn; tôi có thể thấy trái tim cô ấy đang đập phập phồng bên trên ngực tôi. “Khóa cửa lại đi”, cô ấy nói lúc tách môi ra. Phần da thịt phủ lên xương đòn của cô đã đỏ ửng lên.
Tôi rướn người hết mức có thể và cố khóa cửa. “Ôi, khốn nạn thật. Nó bị hỏng rồi. Không khóa được.” Có thể đó là lí do vì sao khoang này trống.
“Vậy thì anh nên đi tắm nước lạnh thôi.”
Cô ấy dành tặng tôi nụ cười nhẹ đúng kiểu tôi thích, quay mặt lại đối diện với bức tường. Tôi không thể không cười. Bị cái khóa hỏng chơi một vố. Tôi nằm xuống giường bên cạnh và theo dõi hơi thở của cô dần thay đổi. Chỉ vài phút sau cô ấy đã ngủ.
Tôi quyết tâm sẽ thức và lại lấy điện thoại ra để chơi game, mặc dù việc đó sẽ làm nó cạn pin. Tôi có một cái đổi đầu phích cắm ở đâu đó trong ba lô nhưng không thể thu đủ năng lượng mà nhấc mình khỏi giường để tìm nó. Đằng nào thì tôi cũng thức, phòng khi ai đó cố chui qua cái cửa không khóa, nên chuyện điện thoại của tôi sắp hết pin cũng chẳng sao. Tôi sẽ sạc nó trước khi chúng tôi tới đích, ấy là giả sử tôi tìm được một ổ điện.
Tôi đã làm rơi điện thoại ở Ý nên nó nứt màn hình. Tôi chơi game một lát, nheo mắt nhìn qua một tấm mạng nhện tạo thành từ các đoạn nứt vỡ và ý thức được cặp mí mắt đang ngày càng trĩu nặng của mình. Tôi tự nhủ mình phải ngừng chơi một lát, đi lại và uống chút nước. Con tàu bị xóc và lắc tôi ra khỏi giường. Tôi cần phải tỉnh táo.
Nhắm mắt lại, tôi nghĩ rằng cho chúng nghỉ ngơi một chút cũng không có hại gì.
***
Tôi ngồi bật dậy. Tôi bị lạnh và toát mồ hôi, miệng tôi có cảm giác như bên trong một nấm mồ. Điện thoại của tôi rơi xuống sàn kèm theo một tiếng thịch. Tôi đã mơ thấy mình nằm trong một cỗ quan tài và ai đó đang gõ vào nắp áo quan.
BANG BANG BANG
Laura xoay người lại và mở mắt, ngay khi cánh cửa bị giật mở ra và một tông giọng trầm vang lên, “Hộ chiếu.”