Một số bài học sau khi đọc xong cuốn sách Còn Nương Tựa Thì Còn Dao Động của tác giả Nguyễn Duy Nhiên
- Trên con đường lên núi, mây trôi ngang qua một am thiền trống không, hoa rụng bên bờ suối hương tỏa ngát núi rừng, vạt ánh nắng vàng vắt ngang cuối chân mây, đâu đây tiếng vượn kêu giữa núi vắng không, bóng trúc đổ vươn dài theo ánh hoàng hôn. Và giữa một hiện hữu trong sáng, ta chợt ý thức rằng có lời nào cần để nói nữa đâu…
- Vùng tôi ở có không gian rất đẹp vào mùa thu, khi những chiếc lá bắt đầu đổi màu. Tôi thích được đi thiền hành dưới những cơn mưa của màu sắc, có tiếng gió lùa những chiếc lá khô chạy đuổi nhau lào xào trên mặt đường cuốn theo mỗi bước chân. Vòm cây bóng mát che ngang trên con đường nhỏ mình đi có muôn màu lá chín. Mỗi tờ lá cũng có một mùi thơm riêng của nó! Bạn có tưởng được trên vũ trụ này có biết bao nhiêu là màu vàng khác nhau không? Biết bao nhiêu là những màu cam, màu tím, màu đỏ khác nhau không? Một ngày ngồi yên trong rừng, ta có thể lắng nghe được tiếng cây lá chuyển mùa
- Có những ngày đi trên con đường nhỏ phủ lá quanh bờ hồ, nhìn mặt nước phẳng lặng phản chiếu bóng rừng cây màu lá, tôi cảm thấy một hạnh phúc thật vững vàng và bình yên. Trong cuộc sống, nhiều khi vì thôi kiếm tìm mà ta lại có thể tiếp xúc được với những hạnh phúc rất tự nhiên, chân thật và sâu sắc. Đó có thể là một buổi chiều cuối thu, tuy tiếng chuông ngân từ một ngôi chùa xa đã ngừng vang, nhưng trong không gian vẫn còn vương mãi hương thơm ngát…
—
Có một ông phú hộ rất giàu có, nhưng ông không hạnh phúc. Một ngày, ông tuyên bố với mọi người rằng ông có viên ngọc quý nhất trong tài sản của mình, và ông sẽ tặng cho người nào chỉ cho ông cách để có hạnh phúc. Tuy nhiên, không ai có thể trả lời được câu hỏi đó cho ông. Một ngày, có người nói với ông về một vị đạo sĩ sống trên một ngọn đồi, sống một mình nhưng rất an lạc. Nếu ông tìm đến, có lẽ vị đạo sĩ đó sẽ chỉ cho ông cách để có hạnh phúc.
Ông phú hộ mang theo viên ngọc quý và đi tìm vị đạo sĩ. Sau một số ngày, ông gặp được vị đạo sĩ trong một khu rừng sâu. Ông nói: “Xin hãy chỉ cho tôi cách để có hạnh phúc. Tôi sẵn lòng tặng viên ngọc quý này, nó là toàn bộ tài sản của tôi, nếu ngài có thể giúp tôi.” Vị đạo sĩ thinh lặng một lúc rồi nói: “Hãy cho ta xem viên ngọc của ông!” Ông phú hộ đưa viên ngọc quý cho vị đạo sĩ, nhưng đột nhiên, vị đạo sĩ lấy nó và bước đi vào rừng sâu mà không một lời giải thích. Ông phú hộ hoảng sợ và không kịp phản ứng.
Sau khi bình tĩnh lại, ông bắt đầu tìm kiếm vị đạo sĩ, trong lòng đau đớn vì đã mất hết tài sản của mình. Ông lang thang khắp nơi, đến khi trời tối, ông ngồi xuống dưới gốc cây, mệt mỏi và tuyệt vọng. Bất ngờ, ông nhìn thấy bóng dáng của vị đạo sĩ đang đi lại gần. Vị đạo sĩ không nói gì, bước lại và trả lại viên ngọc cho ông. Trong khoảnh khắc đó, ông phú hộ cảm thấy hạnh phúc…
Chúng ta có thể không có viên ngọc quý như ông phú hộ trong câu chuyện, nhưng chúng ta cũng có những thứ, nếu mất đi, sẽ khiến chúng ta đau khổ. Đôi khi, như ông phú hộ, ta tưởng rằng ta đã sẵn sàng buông bỏ chúng. Nhưng nếu ta không nhận ra điều đó, liệu ta có thể đạt được hạnh phúc không?
—
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Còn Nương Tựa Thì Còn Dao Động của tác giả Nguyễn Duy Nhiên