Công chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận
An Bình điện hạ chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hơi phong lưu. Hoàng đế muốn chọn một vị nữ tôn, nhưng đến lúc ấy lại để Thượng thư lễ bộ nhận mệnh, với lệ rơi đầy mặt: a… a… a bệ hạ muốn kén phò mã cho An Bình điện hạ rồi. Ngày hôm sau, thanh niên trai tráng trong triều không đi du học thì chính là đi thăm người thân, cuối cùng còn xót lại hai người. “Một là con trai Thái Phó tên Lưu Tự, một là con trai Đại học sĩ tên là Tề Tốn Chi. Chỉ có điều…” “Chỉ có điều làm sao?” “Lưu Tự đi được nửa đường thì bị cha đuổi theo bắt về…” “… Còn Tề Tốn Chi.” An Bình điện hạ nhíu mày: “Hắn làm sao?” Điện hạ quên rằng hắn có tật ở chân sao? …
P.S.: Không phải nữ tôn, 1V1
Tên sách ban đầu là “Bát tự không hợp, vượt qua rồi nói!”
Đây là tiền truyện của “Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn!”
Sự nghiệp khai chi tán diệp* vĩ đại của Hoàng tộc Lương Quốc hiển hách đến thời Sùng Đức bệ hạ dường như đã bị đặt một dấu chấm hết tròn trĩnh. (*Khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái) Sùng Đức bệ hạ rất phiền muộn, nhớ ngài trước kia khai sáng một thời hoàng kim, anh danh lan xa, còn cưới nữ vương một nước làm thê… Một thân huy hoàng đến vậy, tại sao phút cuối lại không sinh nổi nhi tử cơ chứ? Cho nên, ngài đã ngẫm ra được vài điều, trong đó, điều quan trọng nhất chính là, thú thê* nhất định không thể thú người có thân phận quá cao. Bởi vì ngươi xem, cho dù nàng không sinh được nhi tử, ngươi cũng không thể nạp phi. (*thú thê: cưới vợ) Tuy nhiên, trời cao chung quy vẫn còn quan tâm đến hai vị bệ hạ, tốt xấu gì cũng cho bọn họ một đứa con gái, không tới nỗi rơi vào thảm cảnh tuyệt hậu. Đông Đức Hoàng hậu thống trị Thanh Hải Quốc, lấy nữ tử làm đầu. Cho nên sau khi sinh hạ nữ nhi, tâm tình vui sướng chẳng khác nào Sùng Đức bệ hạ được ôm con trai. Ngay khi thần trí thanh tỉnh, thoát khỏi đau đớn từ quá trình sinh đẻ, bà đã quyết tâm bồi dưỡng đứa nhỏ thành một trang anh hào. … Tiền Nhiếp chính vương là người từng góp sức giúp đỡ Sùng Đức bệ hạ khai sáng thịnh thế sớm đã thoái ẩn nhiều năm, nay nghe tin này thì không khỏi sinh lòng vui mừng, bút lớn vung lên một cái, tặng cho tiểu công chúa một chữ Duệ. Lại nói, Vương phi của ngài vốn là một nhân vật truyền kỳ, là nữ quan đệ nhất của Đại Lương, đồng thời cũng là lão sư mà Hoàng đế bệ hạ rất mực tôn kính. Khi nghe được tin tiểu công ch…Lưu Ý LEtar về xác định của hoàng đế đã được thể hiện, mặc dù hầu hết các thần tử có vẻ không hài lòng, các Thân vương và Quận vương càng không hạnh phúc. Nhưng đến lúc nào thì hoàng hậu của An Bình – nước bị nữ giới chi phối – nhận được sự tôn trọng mà cô đáng chăng?
Hoàng đế chọn một nữ vương làm Hoàng hậu và đưa phụ nữ vào triều đình, Thần nữ của hoàng đế trước đó đã chiếm vị trí quyền lực cao nhất, thậm chí sau này vẫn cho phép phụ nữ giữ chức vụ quan trọng!
Vậy bây giờ, hoàng đế đang suy nghĩ gì? Phụ nữ có thể trở thành nữ hoàng? Vậy thì vai trò truyền thống của nam giới ra sao?
Người hoàng đế ngày càng buồn phiền, không dám tiết lộ điều này cho công chúa, lo sợ lòng tự trọng của cô bị tổn thương.
Hơn nữa, sau khi Hoàng hậu Đông Đức biết về cách thái độ của công chúa, bà trở nên rất không vui, đẩy lỗi lên hoàng đế, khiến tâm trạng của ông trở nên đau lòng hơn.
Cuối cùng, sau nhiều suy tính, hoàng đế đã tìm ra cách giải quyết – ông nhất định phải sắp xếp hôn lễ cho công chúa!
Không có cách nào khác, chỉ mong rằng An Bình sẽ sớm có con cháu để kế thừa ngai vàng của mình.
Tuy nhiên, mặc cho kế hoạch tốt lành, thực tế lại khắc nghiệt.
“Danh tiếng tốt” của An Bình đã trở thành chủ đề nóng bỏng, thông tin này khiến triều đình rơi vào tình trạng khủng hoảng. Các quý tộc có con trai ngoan đã bắt đầu sắp xếp cho con đi học hoặc thăm thân, trước khi ra đi, họ chỉ nhắc nhở một câu: Chưa tìm được Phò Mã cho An Bình thì không được trở về!
Hoàng đế rất tiếc nuối. Mặc dù là vị quân vương cao quý, ông không thể ép buộc người khác, chỉ có thể trách ai đó không giáo dục công chúa đúng cách, dẫn đến bi kịch ngày hôm nay.
May mắn, tiền Nhiếp Chính Vương đưa ra một ý tưởng khôn ngoan: hoàng đế có thể theo Hoàng Hậu dưỡng bệnh, quốc gia không chỉ thuộc về hoàng đế. Ông có thể để phụ nữ của mình làm giám quốc, khi sức khỏe hồi phục, ông sẽ trở về làm việc.
Ý kiến này khiến hoàng đế rất hài lòng, cho nên ông mời các quý tộc lần nữa để bàn bạc. Dù gặp khó khăn khi thảo luận, cuối cùng ý kiến đó đã được chấp thuận.
Vài ngày sau, hoàng đế ban bích chỉ, công chúa An Bình được đề cử làm Giám quốc, khiến các quý tộc nghĩ rằng cuộc khăn cuộc khó trong việc chọn rể đã qua, ai cũng vui vẻ gọi con về nhà.
Mời các bạn đọc Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận của tác giả Thiên Như Ngọc.