Công Viên Cứu Hộ Loài Người
Tôi gặp Y Ban vào một ngày không mưa, không nắng, trái ngược hoàn toàn với sự đồn đại và vẻ ngoài cẩn trọng của cô. Chúng tôi khám phá một nơi yên bình để giữ cho tâm hồn mình thư thái trong cái xứ quỷ quái này và nhờ sự hướng dẫn của Y Ban, chúng tôi rời đi thăm đền Đô, một nơi tuyệt vời.
Sắp xếp thời gian trở nên khó khăn nhưng cuối cùng chúng tôi đã có cơ hội thăm nhà lưu niệm Văn học Nga cùng với dịch giả Thuý Toàn, nhờ vào sự giúp đỡ của người hàng xóm thân thiện.
Y Ban dẫn chúng tôi đến sông Hồng để chụp ảnh kỷ niệm, một không gian yên bình với tiếng gió nhè nhẹ thổi trên mặt nước sông.
Không lâu sau đó, chúng tôi đến nhà của Y Ban – một ngôi nhà đẹp và ấm cúng, chồng cô là một nghệ nhân điêu khắc có biệt danh “Cơ Điên”.
Trong lúc thưởng thức trà và món su hào tự làm của Y Ban, chúng tôi ngắm nhìn cơ ngơi đầy ấm cúng của cô và cảm thấy rằng mọi vẻ đẹp và tinh tế đều được gói gọn trong không gian nhỏ nhưng ấm áp này.
Y Ban chia sẻ với chúng tôi về quá trình viết truyện và dẫn chúng tôi lên sân thượng để thưởng ngoạn cảnh sông Hồng len lỏi dưới ánh nắng.
Chồng của Y Ban là một người rất hiếu khách và chúng tôi, cùng với Kim Hiền, Trần Đăng Khoa và nhà thơ Hoàng Xuân Tuyền, đều được chào đón một cách nồng hậu.
Những câu chuyện thú vị và những khoảnh khắc ấn tượng đã làm cho chuyến viếng thăm nhà Y Ban trở nên đáng nhớ và đáng trân trọng.Hành vi khinh bỉ, cử chỉ thô tục, nhưng kết cục của câu chuyện “Cơ Điên” lại mang đến một nụ cười hiền. Nhìn Cơ cười, ai cũng không thể khẳng định anh là người mang tính cách gay gắt, đôi khi như điên điên cơ phải không.
Ngoài việc viết sách, Y Ban luôn bận rộn. Bên cạnh trách nhiệm chăm sóc tâm hồn cho mọi người, cô còn là một người mẹ chăm sóc gia đình, con cái và công việc trong nhà. Tôi còn biết nhiều cặp vợ chồng nghệ sĩ khác. Mỗi người đều có giấc mơ riêng. Con cái được tự do phát triển. Vào ngày chia tay chủ nhà, chúng tôi hứa hẹn sẽ gặp lại. Dù biết rằng lần gặp sau đó sẽ cách xa. Mọi người đều bận rộn. Những cuộc hẹn thường bị chìm lấp dưới áp lực cuộc sống hàng ngày. Khi tham gia Trại Sáng tác tại Tam Đảo, tôi nhận lời mời từ họa sĩ Nguyễn Quốc Thái, nhưng phải mất 13 năm sau tôi mới thực sự đến thăm.
Tôi thực sự may mắn và hạnh phúc khi có được những người bạn tuy không thường xuyên gặp, nhưng trong tâm hồn luôn lưu giữ hình bóng của nhau. Đối với tôi, đó là đủ rồi. Mùa thu 2017. LÊ THANH MINH – Câu chuyện đầy cảm xúc của Minh được biết đến khắp nơi. Khi Minh được cô giáo tặng giải khen, cả trường đều vỗ tay cổ vũ. Một số cô gái nhìn Minh với sự ngưỡng mộ. Dạo quanh, nhà Minh thường đón khách. Có người từ xa mang xôi và gà đến tặng Minh. Sau khi thăm Minh, họ muốn thăm Lém Lỉnh, Tom, An và Lành. Bốn người bạn ấy không quay trở về rừng mà định cư cùng gia đình Minh.
Em Thu thân thiết với An, nhưng không hiểu rõ những gì An nói. Cha mẹ dọn sàn dưới thành phòng cho An và Lành. Lém Lỉnh và Tom vui vẻ chạy nhảy. Cha mẹ nói với Minh: “Từ khi loài người xuất hiện, loài người và loài vật không bao giờ hiểu nhau nữa. Việc Minh biết nói và hiểu tiếng của vật là điều hiếm thấy. Cha mẹ lo lắng về điều đó, vì nếu người xấu biết, họ có thể bắt con và bạn con. Đừng để ai biết cả!” Minh đau đầu khi nghe điều này. Lém Lỉnh và Tom nghe thấy Minh khóc liền nhảy vào ôm. Tom nói: “Đừng khóc. Cha mẹ nói đúng đấy. Chúng ta vẫn bạn thân của nhau, chỉ vẻ là không.” Minh giữ chặt Tom: “Tớ sẽ không làm gì hại bạn.”Lém Lỉnh nhảy lên vai Minh: “Thử nhốt tớ vào lồng xem sao.”
An và Lành đồng ý với kế hoạch làm việc của cả nhóm. Minh đưa ra lịch trình và mọi người chấp nhận. Cha mẹ Minh rất quan tâm và cảnh báo. Bạn bè bày tỏ tình hiệp lực và chiều Minh. Mời bạn đọc câu chuyện đầy xúc cảm trong tác phẩm “Công Viện Cứu Hộ Loài Người” của tác giả Y Ban.