Triệu Tiến, một cuộc đời bình dị, không ngờ rằng ở thời điểm cuối cùng sẽ bắt đầu một chương mới.
Anh ta muốn để lại dấu ấn của chính mình trong lịch sử.
Với bàn tay mơ, vượt qua vạn dặm non sông, đó chính là Đại Minh Võ Phu.
…Họ không mang đủ sức mạnh, không có giải pháp…
Trong phòng bệnh, một người đàn ông trung niên ngồi bên mép giường, đọc một cách tập trung.
Triệu Tiến nằm yếu ớt trên giường bệnh, sức khỏe suy yếu, thậm chí cử động mắt cũng gặp khó khăn. Anh muốn nói với người bạn bên cạnh rằng anh không hứng thú với cuốn sách này, và không muốn nghe đọc tiếp. Anh chỉ muốn chia sẻ về cuộc sống, nhớ lại quá khứ.
Trại Cô Nhi Viện là nơi đấu tranh khốc liệt trong xã hội. Sau bao gian khổ, sau khi nhìn thấu sự khôi phục, lại đột ngột mắc bệnh. Sau một loạt phẫu thuật thất bại, cái chết đang rình rập, Triệu Tiến cảm thấy cô đơn. Anh là cô nhi không cha mẹ, nhiều trách nhiệm khác trên vai, không thành lập gia đình, không có vợ con. Chỉ có người bạn đến từ cô nhi viện thăm hằng ngày.
Triệu Tiến cảm thấy cuộc sống đang thoái trào, muốn khóc nhưng nước mắt không rơi. Anh vùng vẫy, cố gắng nói:
– Tôi không muốn chết…
Anh cố gắng truyền đạt điều này nhưng chỉ còn hơi thở yếu ớt, rồi im lặng.
Triệu Tiến nhìn người bạn đang ngừng đọc, biểu cảm đau khổ, rồi nghe tiếng gọi từ xa, tiếng bước chân đến gần, sau đó mọi thứ bị bao trùm bởi bóng tối.
– Con ơi, dù con có số mệnh gì đi nữa, mẹ cũng không muốn con sống nữa!
Giọng nói vang dội từ xa nhưng lại gần như đang ở tai, cái chết kéo dài nhưng cũng ngắn ngủi, Triệu Tiến phản ứng mạnh mẽ, anh vẫn còn sống.
Mọi thứ quanh anh đều tối om, vì anh đang nhắm mắt. Khi mở mắt ra, anh thấy mình nhỏ bé, thân thể yếu đuối, vừa vui vừa lo sợ. Triệu Tiến nhận ra đây là một thế giới lạ.
– Tiểu Tiến đã tỉnh rồi, con đã tỉnh rồi!
Trước mắt anh là một phụ nữ trung niên, mặt buồn nhưng rạng rỡ, nước mắt ứa trước hạnh phúc. Nhìn vào gương mặt này, anh cảm thấy quen thuộc, gọi lên tiếng:
– Mẹ.
Anh khóc, mình vẫn còn sống.
– Mẹ?
Phụ nữ lẻn nhìn về anh, một chút ngạc nhiên nhưng vội vàng lui lại, gọi người ngoài cửa:
– Sát Thiên Đao, con đã tỉnh rồi, mau đến mời Lang Trung.
Triệu Tiến chú ý đến người giọng nói đang chải búi tóc, mặc trang phục cổ trang, không gian giống như một bộ phim cổ trang.
Nhưng điều gì đang xảy ra? Đứa trẻ này có cùng tên với anh không? Triệu Tiến ngạc nhiên nhưng quyết không quan trọng. Quan trọng nhất là anh vẫn sống, anh khóc lớn, nước mắt đầy mặt.
Phụ nữ vội vã ngồi bên giường, nói:
– Đừng khóc, Tiểu Tiến, mọi thứ vừa…Sau đó con sẽ quên nhanh thôi, muốn ăn cái gì, mẹ làm cho con.
Triệu Hà thị, Hà Thúy Hoa, người mẹ của hắn, cô nhi của kẻ cướp, trong đầu của Triệu Tiến hiện ra những ấn tượng này, hắn rất sợ mẹ của mình, mẹ rất chán ghét những đứa trẻ yếu đuối nhút nhát, vì vậy hắn cũng thường xuyên bị giáo huấn.
Nước mắt trên mặt mẹ và biểu cảm mừng như điên trong giây lát khi hắn tỉnh lại kia, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, bây giờ thân thiết và cẩn thận ngược lại làm hắn có chút không quen.
Triệu Hà thị chợt đứng dậy, mở cửa phòng ra quay về phía sân viện quát:
– Sát Thiên Đao khốn khiếp, còn ngẩn người ngồi đấy à, mau đi tìm lang trung đi!
Động tác bất ngờ và tiếng quát lớn dọa Triệu Tiến nhảy dựng, tiếng khóc lập tức dừng lại, một cảm giác quen thuộc dâng lên ở đáy lòng, đây mới là mẹ ruột của hắn, người phụ nữ hấp tấp táo bạo, vô tình. Trí nhớ của Triệu Tiến và thân thể này đã dung hợp với nhau, hắn có chút mơ hồ, không biết cuộc sống cô nhi và lần hấp hối trên giường bệnh kia có đã từng xảy ra không hay chỉ là một giấc mộng.
Tiếng khóc của hắn ngừng lại, khiến cho Triệu Hà thị đang rống to ở ngoài cửa sợ hãi vội vàng quay đầu lại xem, ngoài cửa phòng cũng có tiếng bước chân dồn dập tới gần. Một Đại Hán mập mạp xuất hiện ở cửa, duỗi đầu nhìn về hướng giường, khàn khàn nói:
– Sao lại ngừng khóc rồi?
Triệu Tiến thiếu chút nữa gọi một tiếng “Cha”, lại nghĩ vừa rồi gọi “mẹ”, Triệu Hà thị phản ứng kì lạ, hắn lại do dự, gọi nhỏ:
– Cha.
Triệu Chấn Đường, Bách Hộ Từ Châu, người cha của ông, quân hộ thế tập, hiện tại kiếm sống chủ yếu bằng nghề…chém đầu đấy…
Nghĩ đến đây, trong đầu Triệu Tiến đột nhiên hiện lên hình ảnh Triệu Chấn Đường cầm trong tay đại đao chặt xuống, đầu phạm nhân rơi xuống đất, máu tươi phun ra, theo bản năng sợ hãi run lên.
Vừa rồi Triệu Tiến đột nhiên ngừng khóc, Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa còn tưởng hắn lại ngất đi, nhìn sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, thân mình còn run rẩy, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo, xem ra không có trở ngại gì lớn, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Chấn Đường sau khi thở ra ngụm khí, ánh mắt lại trừng lên, nghiêm mặt nói:
– Xấu hổ thay, con vẫn là con cháu của Từ Châu Bách Hộ, nhìn lại bộ dạng sợ hãi yếu đuối của con đi!
Mới giáo huấn được một câu, Hà Thúy Hoa lập tức nổi giận, đẩy Triệu Chấn Đường ra cửa, chỉ vào ông mắng to:
– Sát Thiên Đao, cái chức Từ Châu Bách hộ của ông thì làm sao, còn không phải vẫn mãi nghèo khổ sao, nhanh đi mời lang trung cho Tiểu Tiến đi. Tiểu Tiến có bị làm sao, tôi sẽ liều mạng với ông!
Triệu Chấn Đường ở bên kia không kịp đề phòng, bị Hà Thúy Hoa đẩy về phía sau lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, thật vất vả mới đứng vững được, của phòng đã trực tiếp bị đóng lại.
– Một bà vợ như bà thì biết cái gì, người cha giết heo của bà không dạy bà tam tòng tứ đức sao?
Triệu Chấn Đường thấp giọng hầm hừ vài câu, quay lại thì nhìn thấy trên giá gỗ ngoài sân, con khỉ do chính tay ông nuôi đang chậm rãi gặm trái cây, hoàn toàn không bị kinh động bởi ồn ào nãy giờ trong viện. Triệu Chấn Đường hứ một ngụm mắng:
– Sớm muộn gì ta cũng đem con khỉ ngươi chém một đao.
Con khỉ kia cũng không thèm nâng mí mắt lên, Triệu Chấn Đường cũng không làm gì được. Lúc này cửa sân lại được đẩy ra, một người đàn ông gầy yếu đi nhanh đến, giữa lông mày của y và Triệu Chấn Đường cực kỳ giống nhau, nhưng sắc mặt lại vàng như nến, đi lại có chút phải thở dốc, không thoải mái, nhìn cũng biết rất suy yếu. Người đàn ông kia mặc y phục vải màu xanh, phía trên còn có hai miếng vá, nhưng cũng coi như được giặt sạch sẽ.
Người đàn ông kia nhìn thấy Triệu Chấn Đường liền oán giận nói:
– Đại ca, Tiểu Tiến mới mười tuổi, vẫn còn là trẻ con, huynh lại đưa nó đi xem chém đầu, đã dọa cho một dòng độc đinh của Triệu gia chúng taĐược …
– Kinh hoàng, bà Hà Thúy Hoa kia bày bảng ta, đệ cũng bày bảng ta. Nếu bậc tiền bối không hành hình đâm đầu, không thể cung cấp tiền cho người đệ chữa trị bệnh, không thể mua thức ăn và quần áo. Với vị trí Bách hộ ở Từ Châu, không ít người mong muốn nhưng lại không thành, bậc tiền bối muốn chọn thời điểm thích hợp để truyền dạy, ngược lại lại bị các đệ trách mắng không yên bình.
Triệu Chấn Đường khi đứng trước mặt Hà Thúy Hoa thì tôn trọng tương đối, nhưng trước mặt người đàn ông gầy yếu ấy không thể hiện tính thân thiện như vậy.
Khi đang la mắng, cánh cửa phòng đã đóng chặt bỗng mở ra, Hà Thúy Hoa đứng thẳng tư thế ở cửa hét lớn:
– Đứng ở sân, la gì vậy, mau mời anh trai lang trung, ông còn mặt mũi mà đi nói này nọ với Triệu Chấn Hưng.
Khi nghe vợ la một câu, Triệu Chấn Đường cũng mất hết kiên nhẫn, bước ra ngoài. Triệu Chấn Hưng gật đầu chào hỏi:
– Chị dâu.
Chưa một thoái mái đã theo sau. Hai người chưa ra khỏi hậu viện, đột nhiên nghe thấy Hà Thúy Hoa ở phía sau la hét:
– Triệu Chấn Hưng, đi mua ba ký thịt dê, đến Quế Nguyên Trai mua điểm tâm ngon nhất về đây cho Tiểu Tiến bồi bổ thật tốt.
Hai người rời khỏi hậu viện, Triệu Chấn Hưng thoái mái thở dốc, cười nói:
– Ăn được thịt, còn có điểm tâm, Tiểu Tiến dường như không cần phải lo nữa.
– Đứa con ấy không có tiền bạc tí nào, vài giọt máu cũng không chịu nổi. Được rồi, nhất định phải trợ giúp nuôi dưỡng nó thật tốt!
Triệu Chấn Đường lầm bầm nói.
Triệu Chấn Hưng nhìn sang muốn nói chuyện, nhưng bất ngờ khi nhìn thấy mắt đại ca đỏ như vậy, hỏi:
– Anh, tại sao mắt anh đỏ thế?
Triệu Chấn Đường vội vàng nhìn xuống, cấp cường vòi mắt vài cái, nói lẩm bẩm:
– Cát bay vào mắt thôi, đệ ngạc nhiên cái gì.
Nhìn thấy anh hai mạnh mẽ của mình như vậy, Triệu Chấn Hưng lắc đầu cười, không tìm ra nguyên nhân nữa.
Cuộc trò chuyện đang diễn ra bên ngoài, Triệu Tiến nghe thấy, nhưng có lẽ chẳng chút nào, dù là phụ nhân áo sơ mi hay Đại Hán tử mũi đỏ đầu trò kia, Triệu Tiến vẫn cảm nhận được tình cảm từ bi và quan tâm, cảm giác quen thuộc nhưng lạ lẫm này, trong kiếp trước làm cô nhi của hắn chưa từng trải qua.
Cuối cùng, Triệu Tiến cũng phục hồi từ niềm vui không ngờ này, hắn biết rằng hiện tại đang ở Từ Châu, nhưng thế kỷ nào đây, trong đầu hắn lại mơ hồ.
– Mẹ, năm nay là năm bao nhiêu?
Triệu Tiến nhẹ nhàng hỏi.
Hà Thúy Hoa đang dọn dẹp phòng nghe thấy vấn đề này, cơ thể đột nhiên run, vội vàng đến gần, khuôn mặt tràn ngập lo lắng. Sau khi nhìn kỹ Triệu Tiến vài lần, lại nhận ra không có gì nghiêm trọng, mới thở nhẹ nhàng, vuốt nhẹ trán Triệu Tiến và nói:
– Cứ bị dọa sợ mất hồn, năm nay là năm Vạn Lịch ba mươi tám đó!
…
Mời bạn đón đọc Đại Minh Võ Phu của tác giả Đặc Biệt Bạch.