Đánh giá Sách: “Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt”
Một chương trình tìm kiếm tài năng không có triển vọng lạc quan, đã sản sinh ra một thần tượng có lượng truy cập cao bất chấp, mỗi Weibo đều có hàng chục triệu lượt chia sẻ, nhưng ….toàn mẹ nó là điều ước.
Mọi người đều nói Tô Cẩm Lê ra mắt bằng cách ôm đùi.
Kỳ thực bọn họ không biết rằng, những ảnh hậu kia, ông trùm xã hội, nhà đầu tư, người cầm đầu gia tộc tài phiệt, trước khi gặp được cậu đều là trứng xui xẻo.
Mà cậu, lại là con cá chép gấm thành tinh, có thể đổi vận cho mọi người.
Anh trai diệt thiên diệt địa: “Đừng làm mình mệt mỏi, anh cho em cọ nhiệt độ tùy ý, em lập tức nổi tiếng.”
Người cầm đầu gia tộc tài phiệt: “Đừng làm minh tinh, làm con ta đi, gia sản hàng tỷ sau này là của con.”
Tô Cẩm Lê: “Con vẫn muốn cố gắng.. . .”
Lúc trước Tô Cẩm Lê muốn rời núi rèn luyện, gia gia đã nói với cậu vài câu thấm thía: “Thể chất con thuần âm, không chỉ mang đến vận may cho người thiện lương, còn sẽ hấp dẫn người dương khí nặng, dương khí càng nặng càng thích con.”
Tô Cẩm Lê tỏ vẻ cực kì đáng tin: “Không có việc gì, con là đàn ông mà!”
Sợi xích treo trên chiếc xe đạp vẫn đung đưa qua lại, đập vào chiếc xe đạp phát ra âm thanh lanh lảnh khá nhịp nhàng.
Mồ hôi trên trán chảy xuôi xuống mặt rồi vào cổ áo.
Làn da cậu bị mồ hôi thấm ướt nên xuất hiện chút biến hóa.
Nhưng vì quá mệt nên cậu vẫn chưa biết được.
Trước khi xuống núi, Tô gia gia đã từng giúp Tô Cẩm Lê tính một quẻ.
Tô gia gia lúc đó đang ăn mì gói, trước mặt còn có 4 quyển tiểu thuyết huyền huyễn, bớt thời giờ đem la bàn ra xem bói, nhìn một chút rồi nói với Tô Cẩm Lê: “Lần này con xuống núi, dữ nhiều lành ít.”
“A? Con là cá chép gấm thành tinh mà, tại sao lại như vậy?” Cậu theo bản năng cảm thấy, gia gia vẫn là không yên tâm cho cậu xuống núi, cố ý dọa cậu.
“Bởi vì con là cá chép lai.”
Tô Cẩm Lê lập tức ngậm miệng.
Cậu không giống mấy con yêu khác, hay cực kì không giống…… Trước nay cậu vẫn luôn biết nhược điểm này.
Cậu có thể chất thuần âm.
Thế gian vạn vật, toàn phân âm dương.
Âm dương điều hòa, có thể sinh ra khí tràng riêng biệt, hơn phân nửa giống đực thuần dương, giống cái thuần âm.
Nhưng mà Tô Cẩm Lê lại ngược lại.
Mặc dù vậy cũng không có gì ảnh hưởng quá lớn, chỉ là pháp thuật gì đó cậu đều không thể phát huy đến cực hạn, tư chất trời sinh đều kém hơn mọi người.
Thế cho nên Tô Cẩm Lê thành yêu nhiều năm như vậy, pháp thuật cũng chỉ tinh thông chút da lông.
Tô gia gia thấy Tô Cẩm Lê buồn rầu, do dự sau một lúc lâu, vẫn bổ sung một câu: “Nhưng con có thể yên tâm, dù sao vẫn là cá chép gấm tinh, mệnh trung chú định sẽ gặp được quý nhân, cũng có thể gặp dữ hóa lành.”
Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nhưng mà……” Tô gia gia đột nhiên lại mở miệng.
Tô Cẩm Lê sợ tới mức ngừng thở, chờ đợi Tô gia gia nói tiếp.
“Con gặp được quý nhân, người đó phải nhận trợ giúp từ con, mới có thể trở thành quý nhân.” Tô gia gia bổ sung.
Tô Cẩm Lê không hiểu lắm, nhíu mày tự hỏi một hồi, còn muốn hỏi lại, lại bị Tô gia gia đánh gãy: “Hết rồi, đi đi.”
“Vậy…… Con đi nhé?” Tô Cẩm Lê đẩy cửa ra, tính toán rời đi, trước khi đi lại quay đầu lại nhìn Tô gia gia.
Mấy năm nay, yêu tinh hóa được thành người đều lục tục rời đi, giờ cậu đi mất, cũng chỉ còn lại Tô gia gia cùng em trai nhỏ tuổi ở đây, cậu vẫn có chút lo lắng.
“Ta còn phải nhắc nhở con, thể chất con âm, người càng nặng dương khí, sẽ càng thích tiếp cận con, thậm chí tập kích, con cần phải cẩn thận.” Tô Cẩm Lê reef=””>Nhìn người sổ sồ cuối cùng cũng chuẩn bị rời xa gia đình, nhưng vẫn còn thấy chút nỗi lòng không nỡ.
Tô Cẩm Lê thường bị yếu hơn về sức khỏe, nhưng ông già luôn quan tâm và yêu thương cậu rất sâu. Sự lạnh lùng gần đây chỉ đến từ sự tức giận.
“Gia gia, hãy yên tâm, con đã trưởng thành rồi!” Tô Cẩm Lê tự tin vỗ vỗ ngực, trả lời.
Tính cách kiêng cử của đàn ông.
Hai đấm chẳng thể giải quyet mọi vấn đề giữa đàn ông.
Tô Cẩm Lê có thể không chiến đấu tốt lắm nhưng vẫn tự tin chịu được vài hiệp. Điều quan trọng là, cậu có thể chạy rất nhanh, vượt trốn một cách đặc biệt.
Nếu không thể đánh, hãy chạy.
Trên khuôn mặt của Tô gia gia, hiện lên một chút phức tạp. Sau một chút suy nghĩ, cuối cùng ông cũng không nói gì, chỉ hy vọng rằng không gian này không hỗn loạn như cậu nghĩ.
Vậy mà ông nói: “Hãy đi đi.”
Tô Cẩm Lê vẫn cảm thấy phấn khích trước cuộc phiêu lưu ra khỏi làng quê, không để ý đến gương mặt của Tô gia gia, cầm chiếc xe đạp duy nhất trong nhà và chạy xuống núi.
Nhưng trên đường, dây xích của xe đạp bị đứt.
Sau mấy năm lớn lên, trong nhà không có gì xa hoa, chỉ có Tô gia gia_ thỉnh thoảng mang về từ thành phố, chiếc xe đạp này là một vật thế chấp trong nhà.
Cậu không muốn bỏ đi, vì vậy cậu đem xe đạp đi sửa khi đến thành phố.
Chấp cập đích đến khi gặp đường nhựa, Tô Cẩm Lê hứng chịu khi đi bộ trên đường. Cậu đặt xe ở bên lề đường, nhảy múa trên đường.
Chỉ cần vậy thôi, đã đủ khiến cậu phấn khích rồi.
Kết quả, một chiếc xe thút thít chạy lại như bay, vang lên tiếng còi kèn, cậu sợ hãi và chạy về bên bờ đường, nhìn theo chiếc xe đi xa.
Trên đường, Tô Cẩm Lê ngồi lại xe đạp, thắt xích lên tay để điều khiển xe, sử dụng chân đạp xuống đất, từng bước một tiến về phí n và so với việc kéo xe thì dễ dàng hơn.
Do cậu có đôi chân dài, nên trên xe, hai chân có thể dễ dàng đặt lên đất, ngồi trên xe đạp “Hành tẩu” cũng không mệt mỏi.
Khi cậu từ núi xuống, đã là buổi sáng, nhưng giờ đã muộn, ít xe trên đường và ít người ở gần khu dân cư.
Dù vậy, cảm giác phấn khích từ việc rời khỏi núi vẫn hiện hữu trong tâm trí cậu, cậu đầy hứng khởi nhìn xung quanh.
Đi xuống từ núi trước đây đều vào ban ngày, lần này là lần đầu tiên cậu đến vào ban đêm. Cảm giác rằng thành phố rất lạ hoắc, với những cửa hàng sáng bừng đèn và nhấp nháy.
Cuối cùng, khi cậu nhìn thấy một người phụ nữ phía trước, cậu đột ngột dừng lại xe đạp và tiếp tục đi bộ.
Nhưng sau vài bước, cậu cảm thấy không thoải mái.
Một phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi bên cầu, cô ta đang chỉnh sửa váy, vừa sửa vừa khóc.
Cô đã vượt qua hàng rào, dường như chuẩn bị nhảy xuống sông.
Tô Cẩm Lê đứng nhìn một lúc, không kìm nổi và thầm thốt: “Con gái thành phố mặc đẹp như thế để bơi à?”
“Ở kia… Cô có ý định nhảy trước không? Nước lạnh lắm, có thể chuột rút đấy.” Tô Cẩm Lê nhỏ giọng nhắc nhở.
Khi nghe câu nói đó, cô gái quay lại nhìn cậu, với vẻ mặt hơi giận dữ.
“Tôi chưa từng nghe ai tự sát cần tổ chức chào mừng trước khi nhảy, còn cần trình diễn như một vở kịch trước khi chết à?”
Tô Cẩm Lê trầm trồ khi nghe điều này.
Do nhận ra thái độ không tốt của cô gái, cậu hiểu rằng mình đang làm phiền người khác.
Vậy nên, cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy, cứ tiếp tục đi.”
Sau khi trả lời, cậu khiến cô gái nhìn chằm chằm mình một lúc.
Cậu lại bước lui, giơ tay ra để bảo cô tiếp tục, cậu sẽ không làm phiền.
Vưu Lạp thấy mình thật rủi ro, mặc cảm nhận đang uống nước mà có thể bị nghẹn, lái xe hai giờ để đến khu vực hoang vu tự tử, sau đó lại gặp một người đang xem cô náo nhiệt.
Cô không hiểu, vì sao khuôn mặt bảnh bao của cậu lại đến thế, cô có tổ chức lớp học tình dục tự tử à, hay cứ theo sau cô như một anti-fan, muốn nói ra ý kiến của mình?
Dù sao, vào thời điểm này, cô đã…Cuốn sách này kể về một câu chuyện đầy kịch tính và sự sáng tạo.
Nhân vật chính, một người phụ nữ, trải qua nhiều thử thách và biến cố.
Tôi cực kỳ thích cách tác giả đã xây dựng những tình huống căng thẳng và bất ngờ trong cuốn truyện này.
Đọc sách sẽ giúp bạn khám phá những điều thú vị và bất ngờ đang chờ đợi ở phía trước.Khám phá chất lượng ghế điều khiển với sự hỗ trợ tận tình từ Tô Cẩm Lê, việc dùng đá vụn phá cửa xe pha lê không còn là vấn đề khi có phép thuật của Tô Cẩm Lê. Khi Vưu Lạp nhìn vào bên trong, sự kinh ngạc tràn trề: “Không có người điều khiển à?” Đêm khuya, chiếc Bentley không người lái bất ngờ đâm thẳng vào cầu, khiến Vưu Lạp sợ hãi. Điều không ngờ, sau xe có một ông lão mảnh khảnh, Vưu Lạp thậm chí nghĩ rằng ông đã qua đời. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của Tô Cẩm Lê, họ kịp thời cứu ông lão và hướng xe tới bệnh viện.
Trên đường đi, Vưu Lạp vô tình được mô tả chi tiết vụ việc bí ẩn xảy ra trên xe, cùng với báo cáo cho cảnh sát. Tốt hơn nữa, những diễn biến bất ngờ tại bệnh viện khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết. Điều này khiến Vưu Lạp cảm thấy thú vị và không thể rời mắt khỏi những tình tiết gay cấn từ Tô Cẩm Lê.
Với những phân tích hợp lý và sự khéo léo trong hành động, Vưu Lạp cuối cùng đã giải quyết tình huống một cách mạnh mẽ, chứng minh sức mạnh của lòng nhân từ và thông minh. Chắc chắn đây là một câu chuyện đáng để thưởng thức và suy ngẫm.Về phần trả tiền cho thuốc men, có một nhân vật chỉ có một ngàn đồng và không đủ đối với tôi.”
Được hỏi làm thế nào về tiền thuốc men và sinh hoạt phí của mình, Tô Cẩm Lê chỉ biết lắc đầu và trả lời: “Tôi không biết.”
Khi hỏi về kế hoạch sau này, cô chỉ nói muốn tìm anh trai nhưng không biết địa chỉ.
Nhưng rồi, bất ngờ, cô bắt đầu cười.
Thoạt đầu, cô chỉ cười ít những ngày gần đây, nhưng giờ lại bị một ‘tiểu tử’ khiến cười.
Mặc cho không hiểu tại sao mình cười, lúc này cô chỉ muốn cười, cười đến nỗi mắt cay cay, dường như sắp chuyển sang khóc.
“Cô không có tiền mặt, nhưng có thẻ này, mật mã là 975310.” Vưu Lạp chiến lược cầm một thẻ từ ví và đưa cho Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê tưởng chừng không thể tin được rằng cô nhận được sự giúp đỡ này, và lời cô nói tiếp theo chỉ là: “Bạn thật tốt bụng, sẽ gặp may mắn.”
Nghe xong, Vưu Lạp lại tự nụ cười hồn nhiên.
Có ai biết rằng đã từng gặp may mắn nào đâu… Tô Cẩm Lê dường như luôn bị ám vận, không thì cô cũng chẳng nghĩ đến tự tử.
Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng kìm nước mắt, cười dịu dàng: “Em mượn lời nói của anh.”
Sau khi nhận thẻ, Tô Cẩm Lê chạm nhẹ đầu Vưu Lạp bằng tay.
Vưu Lạp bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái khi Tô Cẩm Lê cầm thẻ vào bệnh viện.
*
Tô Cẩm Lê đã phải giải quyet ba cuộc gặp phải sự việc không lường diễn ra tại bệnh viện.
Lần đầu với nhân viên y tế, lần thứ hai với giám đốc bệnh viện, và lần thứ ba với cảnh sát.
Dường như họ muốn Tô Cẩm Lê để xem xét, nhưng cô nói rằng cô không có điện thoại. Nếu họ rời đi, sẽ khó khăn khi muốn liên lạc lại.
Không rõ tại sao họ phải làm vậy, nên cô chỉ biết ngồi một mình ngoài hành lang bệnh viện, ngồi suốt đêm, nhìn chằm chằm những người y tế và người thân bệnh nhân qua lại.
Khả năng nghe tốt của cô cho phép cô nghe những đoạn trò dễ từ một số người kia, và một số câu hỏi về một chàng trai nhất định.
Tô Cẩm Lê nhìn thấy họ, và chúng liền cúi đầu, giả vờ bận rộn.
Đột nhiên tiếng ồn ào từ ngoài, Tô Cẩm Lê nhìn ra thấy Vưu Lạp đang trợn mắt đi vào và tiếp xúc với một số cảnh sát.
Cô cho biết cô là người chứng kiến và báo án, sẵn sàng hợp tác trong trường hợp cần liên hệ.
Cảnh sát tin tưởng Vưu Lạp, vì cô là người nổi tiếng.
Cảnh sát lớn bất ngờ khi cho phép Vưu Lạp đăng ký và đưa Tô Cẩm Lê rời khỏi.
Tô Cẩm Lê rất hạnh phúc khi được đi cùng Vưu Lạp, và hỏi: “Cô chưa trở lại à?”
“Trở lại làm gì? Trở lại tự tử à?” Vưu Lạp hỏi trả lại.
“Vậy cô sẽ trở lại à? Chỉ cần chở tôi một đoạn, sau đó tôi phải quay lại để tìm tờ giấy.”
“Tờ giấy hồi đó bay đi rồi, cậu không nhớ hả?” Vưu Lạp dè dặt nói. Điều này thực sự khiến cô giận dữ.
“Làm sao tôi biết nơi nào?” Tô Cẩm Lê cảm thấy bối rối.
“Ở đâu mà cậu ở, tôi sẽ chở cậu qua.”
“Tôi chỉ nhìn thoáng qua, không nhớ rõ địa chỉ cụ thể.”
“Hãy gọi điện hỏi người anh của cậu?”
“Ở nơi hoang vắng không có tín hiệu, và cả nhà không có điện thoại.”
Vưu Lạp đành phải chấp nhận việc mời Tô Cẩm Lê ở lại qua đêm.
Trên đường về, Vưu Lạp cảm thấy chính mình đã ‘điên’ khi để cậu ở lại, và quyết định mời Tô Cẩm Lê ở qua đêm.