Đám Ma Tôi – Một Cuốn Sách Đầy Nghệ Thuật và Sâu Sắc
Cuốn sách “Đám Ma Tôi” của tác giả Hoài Điệp (Đinh Hùng) đã khắc sâu vị ngọt đắng của cuộc sống và cái chết vào trang giấy từ lần xuất bản đầu tiên vào tháng 11 năm 1940. Qua từng dòng văn, chúng ta khám phá tinh thần trẻ trung và tri thức sâu sắc về cuộc sống và cái chết qua cái nhìn của một chàng trai 17 tuổi nằm im trên giường trong bức tranh hoàng hôn u ám.
Tác phẩm này không chỉ là một bức tranh về những cung bậc cảm xúc đối với cái chết mà còn là sự chứng tỏ của tài năng văn học đỉnh cao của Đinh Hùng. Chính vì vậy, sau 81 năm kể từ lần xuất bản đầu tiên, việc tái bản của “Đám Ma Tôi” lại khiến người đọc không khỏi đắm chìm trong những suy tư sâu lắng về ý nghĩa cuộc đời.
Cùng đồng hành với những trang sách cổ điển này, bạn sẽ được chìm đắm trong những điều kỳ diệu và sự hiểu biết về sự sống và cái chết một cách đặc biệt. Hãy để “Đám Ma Tôi” là người bạn đồng hành đáng tin cậy trên hành trình khám phá tri thức và tinh hoa văn chương.Việc lựa chọn quan tài hay chọn vợ đẹp không phải là quyết định chóng vánh. Đối diện với sự im lặng trên chiếc giường được cải trang lộng lẫy, hương trầm tinh khiết lan tỏa, đáng tiếc là không thể tự do di chuyển để thưởng lãm trang phục người ta mặc. Bạn cố gắng ngước nhìn khi người thân chọn lựa quan tài, xe ngựa và nơi an nghỉ cho mình…
Khi ánh mặt trời mọc, mọi người đều sôi nổi, nhưng bạn vẫn lặng im đối diện với bình minh “vì cuộc đời đã dứt, dẫn dắt chúng ta tới hoàng hôn”. Bạn nằm đó, chứng kiến sự quan tâm của người thân và những lời thương hối của hàng xóm, bạn bè và cả của bản thân mình.
Một chàng trai chỉ mới vui chơi vài ngày trước đây, bây giờ tỏ ra sáng suốt, “chỉ có khi chết, người ta mới hiểu được tình yêu”. Nếu không phải lìa cõi đời, bạn sẽ không thấy bạn bè tụ tập đông đủ như vậy, điều mà có lẽ chỉ xảy ra nếu bạn quyết định kết hôn nếu còn sống, nhưng lúc này bạn đã mãi rời bỏ, mang theo nợ nần đời thường, tiền bạc chưa trả được.
Bạn nằm đó, lắng nghe những cuộc trò chuyện, những than van, Đinh Hùng viết: “Mọi người đều tìm thấy lời để nói, nhưng người giỏi thì tìm được nguồn sầu để khóc, và khóc một cách tự do cá nhân”. Bức họa bản mặt dưới tấm giấy có lẽ đánh dấu sự tò mò lớn của những người đến viếng thăm, ai cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt người đã khuất lần cuối, dù đã bình thản, với sự kính trọng khó hiểu. “Rời đi, bạn ơi, rời đi để trải nghiệm những điều kỳ lạ”.
Một thân xác không động, dường như không còn, gây ra sự khác biệt khi mọi người đều đang làm những việc khác nhau, hoặc nằm im lặng nghe tiếng não nùng của con gà được “hành nạn”. Vì không có việc gì để làm, bạn trở thành triết gia: “Thì ra cái chết này và cái chết khác cũng có, nếu không, sao lại có thể hàng vạn người chết mà không kéo theo một chú gà nào?”
Như một phần cuối cùng, bạn nằm đó với hai bàn tay trắng nhận lấy món quà cuối cùng của cuộc đời, rời bỏ để lại nỗi tiếc thương trong tâm của những người còn sống và những lời khen không xứng đáng, chưa bao giờ được khi còn sống…