Cuốn sách “Đêm Trường Tăm Tối” mở đầu bằng một vụ án giết người đầy bí ẩn, khi nghi can bị bắt quả tang ngay giữa chốn đông người. Mặc dù có hàng trăm người làm chứng, hắn vẫn khai nhận tội ác của mình. Tuy nhiên, khi cơ quan kiểm sát chính thức ra lệnh khởi tố, thì mọi thứ đột ngột thay đổi.
Sự thay đổi này tiết lộ một tình hình vụ án phức tạp và đen tối hơn nhiều so với những gì đã được biết. Những nhân vật trong câu chuyện đứng trên ranh giới mong manh giữa thiện và ác, giữa sự sống và cái chết. Mỗi quyết định của họ đều có thể thay đổi vận mệnh cả đời.
Độc giả sẽ đặt câu hỏi liệu những nhân vật này sẽ chọn con đường nào, liệu cái thiện có chiến thắng và cái ác sẽ bị trừng phạt hay không. Cuốn sách đưa ra những tình huống đầy kịch tính và phức tạp, khiến độc giả không thể dứt ra khỏi trang sách. Mời các bạn đón đọc Đêm Trường Tăm Tối của tác giả Tử Kim Trần.
—
CHƯƠNG 1: Chiều thứ sáu, ngày 2 tháng 3 năm 2013
Nắng chiếu rực rỡ, ga Quảng trường văn hoá hồ Tây tuyến tàu điện ngầm số 1 thành phố Hàng Châu.
Trên đoạn giữa con đường phía ngoài ga tàu điện ngầm có một cột đèn giao thông, lúc này, một gã đàn ông đang kéo một chiếc va-li hành lí rất lớn, kiên nhẫn đứng ở chỗ rẽ đợi tín hiệu đèn xanh.
Có điều rõ ràng là nhiều người khác thiếu đi sự kiên nhẫn này, nhất là khi đang ở giữa con đường đông đúc, dường như khi một đám đông cùng vượt đèn đỏ, thì chuyện tố chất cao hay thấp không còn quan trọng nữa, mọi người ào ào qua đường, biết là ô tô không dám lao vào đám đông, thế là vượt đèn đỏ trở thành lẽ tất nhiên, người nào cũng hùa theo dòng người bên mình lao qua đường.
Gã đàn ông khinh bỉ nhìn đám đông, miệng nở nụ cười khinh miệt: “Người ta đã không còn nhớ ra lần đầu tiên vượt đèn đỏ là khi nào nữa, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…”
Đèn xanh bật sáng, anh ta kéo chiếc va-li hành lí, đi về phía ga tàu điện ngầm, đến chỗ phía trước thang cuốn, một đôi tình nhân sinh viên bên cạnh đi vào thang cuốn cùng anh ta, thấy anh ta bước xuống, liền chủ động nhường, mấy giây sau, đợi cho đến khi anh ta xuống được năm sáu bậc, cách một quãng xa rồi họ mới bước theo, vì trông anh ta không được thân thiện dễ mến cho lắm.
Anh ta khoảng hớn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo jacket nhàu nhĩ, đầu bóng nhẫy, có vẻ lâu lắm rồi chưa gội, đeo một chiếc kính nhựa cũ kĩ, con ngươi mắt đỏ quạch, hơi sưng, da mặt phủ một lớp dầu, lẫn với bụi đất, toàn thân toát ra mùi rượu và mồ hôi nồng nặc. Nếu có thêm một chiếc gậy trên tay, anh ta sẽ chẳng khác nào một đệ tử của cái Bang.
Trên tàu trên xe, cho dù có đông chật đến đâu, người ta cũng sẽ hào phóng, tốt bụng nhường cho kẻ ăn mày một mét không gian thoải mái, huống hồ là ở trên đường.
Sau khi bước xuống thang cuốn, gã đàn ông vừa kéo chiếc va-li nặng nhọc đó, vừa tiếp tục đi về phía trước, những người xung quanh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta đều chủ động tránh xa ra, anh ta không hề để tâm, sau khi nhét tiền xu vào cái máy bán vé, lấy được một chiếc thẻ tàu điện ngầm, anh ta liền chậm rãi đi về phía cổng kiểm soát an ninh.
Lúc này, anh ta chú ý thấy từ đằng xa trên bậc thang ở lối ra vào đầu bên kia ga tàu điện ngầm có hai ánh mắt hướng về phía mình, anh ta đẩy gọng kính lên, cũng nhìn về phía họ. Hai người đàn ông trung niên đứng ở đó, một người mặt hầm hầm giận dữ, tay nắm chặt nắm đấm trừng trừng nhìn anh ta, một người mặt lạnh tanh, lấy tay chỉ lên mắt. Anh ta hiểu ý khẽ gật đầu đáp lại họ, tháo kính ra, trên mặt thoáng hiện một nụ cười khó có thể nhận thấy, tiếp đó lại đeo kính vào, không nhìn họ nữa, tiếp tục đi về phía cổng kiểm soát an ninh.
Lúc sắp đến chỗ cổng kiểm soát an ninh, anh ta cuộn chiếc áo jacket cũ lại, khom lưng, rụt cổ, dừng chiếc va-li lại, rồi đột ngột bước nhanh, chen về phía trước theo đám đông, dường như muốn trà trộn vào giữa đám đông để đi qua cổng kiểm soát an ninh, nhưng vẫn bị nhân viên bảo vệ kéo lại: “Va li đặt lên để kiểm tra.”
“Tôi… bên trong này của tôi là chăn.” Anh ta hơi ngập ngừng, tay nắm chặt chiếc va-li.
Nhân viên bảo vệ đã gặp quá nhiều những kẻ quê mùa lần đầu tiên đi tàu điện ngầm, liền đáp lời theo thói quen: “Tất cả va-li, túi xách đều phải qua kiểm tra.”
“Bên trong… bên trong đúng là chăn.” Anh ta định bước thêm một bước về phía trước, nhưng nhân viên bảo vệ đã thò cánh tay lớn ra, chặn trước mặt anh ta như một chiếc bánh đĩa Ấn Độ*.
“Tất cả va-li, túi xách đều phải qua kiểm tra.” Nhân viên bảo vệ nhắc lại một lần nữa, hoàn toàn không có cơ hội thương thảo.
“Đúng là chăn, không cần kiểm tra.” Anh ta hơi nghiêng người sang một bên, chặn người đang xếp hàng ở phía sau lại, những lời giục giã bực bội vang lên phía sau lưng anh ta.
Nhân viên bảo vệ ngẩng đầu lên, bắt đầu chú ý đến gã đàn ông nồng nặc hơi rượu này, nét mặt anh ta đầy căng thẳng lo âu, nhân viên bảo vệ khẽ cau mày, trong lòng dấy lên sự cảnh giác, nắm chặt chiếc máy bộ đàm trong tay theo bản năng.
Sau khi nhìn vào mắt nhân viên bảo vệ mấy giây, gã đàn ông đột nhiên đá mạnh về phía nhân viên bảo vệ: “Tôi không vào nữa!” cú đá của gã rất mạnh, nhân viên bảo vệ không hề để phòng liền ngã lăn quay, gã đàn ông quay đầu gầm lên, hung dữ lao vào khiến đám đông đang xếp hàng phía sau rẽ ra, gã đẩy một nhát đổ hàng rào ngăn cách, co cẳng chạy, kéo theo chiếc va-li.
Trong lúc tháo chạy, gã tháo chiếc kính ra ném xuống trước mặt, cố tình giẫm một nhát vỡ vụn.
Nhân viên bảo vệ vội vàng bò dậy, túm lấy chiếc gậy cảnh sát đuổi theo gã, vừa kêu to ‘đứng lại’, vừa cuống cuồng hét vào máy bộ đàm yêu cầu trợ giúp.
Ga tàu điện ngầm rất đông đúc, gã đàn ông kéo theo chiếc va-li to nặng chạy chưa được bao xa, liền bị mấy nhân viên bảo vệ xông tới vây lại giữa lối đi, ngay lúc đó, hai cảnh sát trực ở ga cũng nhanh chóng có mặt.
“Các anh đừng có xông tới!” Gã đàn ông thấy không còn chỗ tháo chạy, đứng ở giữa lối đi, chiếc va-li dựng phía sau người, chùng gối, tư thế nửa quỳ, một tay xòe ra năm ngón, chặn những nhân viên bảo vệ và cảnh sát định xông tới khống chế gã lại, mắt trợn lên giận dữ, “Đừng có xông tới, tôi có vũ khí sát thương!”
Vừa nghe thấy ‘có vũ khí sát thương’, tất cả mọi người đều dừng lại theo bản năng, trong lòng giật thót. Mấy cảnh sát dang rộng hai tay vẫy về phía sau ra hiệu cho hành khách lùi lại.
Hành khách trong ga tàu điện ngầm kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, tiếp đó, theo thói quen giao tiếp, có nguy hiểm chứ gì, không lăn tăn gì nhiều, trước tiên mọi người giơ điện thoại di động lên, hướng về phía gã đàn ông trung niên kì quặc chụp một hồi, rồi đưa ảnh lên mạng. Tất nhiên, không ít các cô gái trẻ nhân cơ hội quay người, chỉnh ống kính, làm vài kiểu selhe xinh đẹp, thêm dòng chữ “Mình đang ở ga tàu điện ngầm, xảy ra một vụ nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, sợ ghê đây!” cảnh sát và nhân viên bảo vệ chăm chú quan sát gã đàn ông, đề phòng hành động tiếp theo của gã. Gã đàn ông cũng chằm chằm nhìn họ, một tay đút vào trong ngực áo, rút ra một chiếc vợt bóng bàn, vừa khua múa vừa hét: “Đừng có xông tới, các anh có sợ không? Các anh đừng có mà xông tới, trong va-li thật sự là không có gì!”
Thấy cái mà anh ta gọi là ‘vũ khí sát thương’ chỉ là một chiếc vợt bóng bàn, đám đông vây xem xung quanh cười ầm lên, càng nhanh tay bấm máy chụp ảnh. Cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, xem ra gã này là một thằng điên say rượu, có điều nếu cứ xông thẳng vào khống chế gã, thì thế nào cũng bị gã vung mấy nhát vợt bóng bàn vào đầu trong lúc giãy giụa chống cự, sức lực của những kẻ điên thường tương đối mạnh, vòng ra phía sau tấn công thì vẫn hay hơn. Đồng thời, cảnh sát cũng chú ý đến nửa câu nói đằng sau của gã, sự chú ý tự nhiên hướng vào chiếc va-li to sau lưng gã, cảnh sát đứng cách một khoảng khua múa chiếc gậy, nghiêm giọng chất vấn: “Trong va-li chứa gì?”
“Không… không có gì.” Gã đàn ông trung niên hốt hoảng đáp lời.
“MỞ ra!” Giọng cảnh sát rắn đanh.
“Không… không được động vào.”
Lúc này, gã bị một cảnh sát đột ngột nhảy tới từ phía sau ôm chặt lấy vai, gã còn định vung chiếc vợt bóng bàn, lập tức bị mấy cảnh sát và nhân viên bảo vệ khác xông tới đè bẹp xuống đất, chỉ còn biết kêu lên ư ử.
Sau khi khống chế được gã, cảnh sát quay người nhìn chiếc va-li, vừa định mở ra, thì gã đàn ông bỗng hét lên thất thanh: “Không được mở ra, rất nguy hiểm, sẽ nổ đấy!”
Khi nghe thấy ‘sẽ nổ đấy’, cảnh sát đang giơ cánh tay lên liền dừng lại, không ai dám có hành động mạo hiểm đối với chiếc va-li khả nghi đó, cảnh sát quay người, chằm chằm nhìn gã đàn ông, đồng thời lôi máy bộ đàm ra, báo cáo tình hình với cấp trên, nói là ga tàu điện ngầm có một gã đàn ông hành vi kì quặc, mang theo một chiếc va-li khả nghi, đã khống chế được anh ta, nhưng đối phương nói nếu mở ra chiếc va-li sẽ phát nổ, họ không dám mạo hiểm hành động.
Liên quan đến vấn để an toàn nơi công cộng, không ai dám mạo hiểm, nhất là cảnh sát ở ga tàu điện ngầm đều đã được huấn luyện chuyên biệt về cách ứng phó đối với những tình huống bột phát. Cảnh sát nhanh chóng nhận được câu trả lời của cấp trên, chiếc va-li đã được gã đàn ông kéo đến, như vậy có thể thấy nếu kéo thì sẽ không có vấn để gì, chỉ cần không mở ra là được. Trước tiên cứ kéo chiếc va-li ra khỏi ga tàu điện ngầm, để ở một chỗ trống trên đường, tạm thời giám sát giao thông trên đường.
Nhân viên cảnh vụ tại hiện trường vội bật loa phát thanh, thông báo cho hành khách ga tàu điện ngầm Quảng trường văn hoá hồ Tây tạm thời ngừng hoạt động, tàu sẽ không dừng lại ở ga, hành khách nhanh chóng trật tự rời khỏi ga.
Đồng thời, cũng không dám để lỡ thời gian, hai cảnh sát đành liều mình cùng cẩn thận kéo chiếc va-li, cố gắng để không bị xóc, di chuyển ra ngoài ga tàu điện ngầm.
“Sao nặng thế? Không phải là thuốc nổ thật đấy chứ?” Một cảnh sát nói khẽ, họ vừa kéo chiếc va-li đã cảm thấy có gì đó không ổn, trọng lượng của chiếc va-li cho thấy bên trong có khả năng không phải là chăn, ít nhất cũng phải hơn năm mươi cân.
Một cảnh sát khác không nói gì, mặt vô cùng nghiêm nghị, không dám có bất cứ khinh suất nào, nếu khối nặng trong chiếc va-li này là thuốc nổ, thì sức công phá thật không dám tưởng tượng, anh nghĩ đến sáng nay đi làm sớm, chưa kịp nhìn con gái.
Tên nghi can khốn kiếp đang bị cảnh sát áp chế ở phía sau còn khổ sở khuyên can họ: “Nguy hiểm đấy, cẩn thận một tí, đừng có mở ra, các anh vẫn còn trẻ.”
Những lời nói của gã khiến hai anh cảnh sát chợt vô cùng nhớ bố mẹ.
Rất nhanh chóng, xe cộ trên con đường phía ngoài ga tàu điện ngầm đã rời đi sạch, giao thông hai đầu đều bị thắt chặt, cảnh sát căng dây cảnh giới trong phạm vi hơn hai mươi mét, chiếc va-li được dựng ở giữa, bên cạnh là tên nghi can đã bị cảnh sát khống chế.
Trong khoảng thời gian này, thông tin ga tàu điện ngầm Quảng trường văn hoá hồ Tây ngừng chở khách khẩn cấp vì một người đàn ông mang theo chiếc va-li khả nghi nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, đây là lần đầu tiên sau ba tháng vận hành thử, tuyến tàu điện ngầm thành phố Hàng Châu phải ngừng chở khách vì sự cố bột phát, phóng viên truyền thông ào ào kéo đến nơi xảy ra sự việc, hành khách phía ngoài đường dây giới nghiêm thì giơ điện thoại di động lên làm truyền thông cá nhân cập nhật tình hình thực tế về thông tin thời sự rúng động này. Mọi người đều đang phỏng đoán xem bên trong chiếc va-li rốt cuộc là thứ gì, có người đoán là thuốc nổ, có người đoán là ma túy, có người đoán là loa đài và micro, bởi vì gã đàn ông này ăn vận giống như một ca sĩ lang thang, mang trong mình mối thù thâm sâu, đầy tính tự sự, có điều không nhận được cú xoay người chấp nhận của huấn luyện viên trong chương trình ‘The voice of China’, nên chuyển sang nghệ thuật hành vi với mong muốn sẽ nhận được sự quan tâm theo dõi của đại chúng, kết quả còn chưa kịp được người ta hỏi ‘ước mơ của anh là gì’, thì đã bị cảnh sát đè bẹp dưới đất, không cả cử động được.
Mười lăm phút sau, cảnh sát hình sự và đội cơ động tháo gỡ bom mìn thuộc phân cục cảnh sát quận Hạ Thành có mặt tại hiện trường, sau khi sử dụng thiết bị kiểm tra chiếc va-li, phát hiện thấy bên trong không có chất cháy nổ, nhưng khi cảnh sát mở chiếc va-li hành lí ra ngay tại hiện trường, đám đông vây quanh hóng xem ở đằng xa đồng thanh hét lên kinh sợ.
Một xác chết loã thể!
Thông tin này nhanh chóng gây chấn động khắp thành phố Hàng Châu.
—
CHƯƠNG 2: Tối ngày 2 tháng 3 năm 2013.
Tại phòng giám sát thẩm vấn của đội điều tra hình sự phân cục cảnh sát quận Hạ Thành, đội trưởng và cục phó bước vào cửa, hỏi cảnh sát trực ở bên trong: “Thế nào, đã khai chưa?”
Một cảnh sát chỉ vào người đàn ông đang bị còng tay trên ghế trong màn hình, đáp: “Nghi phạm đã thừa nhận hắn chính là kẻ giết người, quá trình cụ thể còn đang tiếp tục khai, thái độ rất hợp tác. Người chết là bạn hắn, theo lời hắn, là vì mâu thuẫn nợ nần nên trong lúc nóng nảy nhất thời đã lỡ tay giết người.”
Cục phó nhìn camera giám sát, liên tưởng đến hành động ngày hôm nay của anh ta, nhếch môi bảo, “Thằng này đầu óc có vấn đề hả?”
“Đầu óc bình thường, còn là luật sư đấy.”
“Luật sư?”
Anh chàng cảnh sát hình sự nói: “Hắn tên là Trương Siêu, là luật sư, có mở một văn phòng luật, bản thân hắn chuyên nhận các vụ án tố tụng hình sự, hình như cũng có chút tiếng tăm ở thành phố Hàng Châu.”
“Luật sư bào chữa hình sự Trương Siêu?” Đội trưởng khẽ nhíu mày nhớ lại, “Người này tôi hình như có chút ấn tượng, đúng rồi, năm ngoái chúng ta có một vụ án chuyển giao cho viện kiểm sát, nghi phạm đã mời hắn ta làm luật sư bào chữa, nghe nói bào chữa khá tốt, cuối cùng toà án xử mức án hình sự thấp nhất, khiến các đồng chí bên viện kiểm sát rất ấm ức.”
Phó cục trưởng nhìn về phía Trương Siêu trong màn hình, quan sát kĩ hơn một chút, hỏi với giọng hồ nghi: “Sau khi giết người, hắn đem xác chết đến ga tàu điện ngầm làm gì?”
“Vứt xác.”
“Vứt xác?” Phó cục trưởng trợn mắt, “Đem xác chết đến ga tàu điện ngầm để phi tang?”
“Hắn định đi tàu điện ngầm đến hồ Tương ở núi Tiêu, đến đó rồi ném cả xác chết cùng va-li xuống hồ.”
Phó cục trưởng nghi ngờ nhìn Trương Siêu trong camera giám sát, nói: “Thế làm sao được? Sao lại có chuyện đi tàu điện ngầm để vứt xác? Tại sao hắn không lái xe đi?”
Anh cảnh sát hình sự giải thích: “Trương Siêu đã giết đối tượng bị hại tại một căn hộ của hắn, sau khi giết người, hắn rất sợ hãi, ở lại trong căn hộ đó một đêm, sáng nay, hắn quyết tâm chuẩn bị đến hồ Tương ở núi Tiêu để vứt xác, thủ tiêu chứng cứ. Trước khi vứt xác, hắn đã uống rất nhiều rượu để lấy can đảm, kết quả… Tửu lượng không tốt, hắn say rượu, nên không dám tự lái xe đi, sợ sẽ xảy ra tai nạn giao thông, nếu bị kiểm tra vì lái xe sau khi uống rượu, thì chắc chắn cả người lẫn xe đều sẽ bị đưa đi, xác chết trong xe theo đó cũng lập tức bị lộ. Cho nên, hắn chọn cách gọi taxi, nhưng rất không may, sau khi lên xe taxi, đi đến gần ga tàu điện ngầm, thì chiếc taxi bị một chiếc xe khác húc vào đuôi khi rẽ ngoặt, cả hai lái xe đều cho rằng trách nhiệm thuộc về đối phương, bèn báo cho cảnh sát giao thông đến xử lí, hắn sợ cảnh sát giao thông đến sẽ phát hiện ra sự việc chiếc va-li, liền lấy cớ là có việc gấp, khiêng chiếc va-li từ trong thùng xe ra, rời đi trước. Hắn bỗng nhớ ra là ga tàu điện ngầm vẫn đang thử vận hành, đoán là nhân viên bảo vệ có thể sẽ không gắt gao lắm, định trà trộn lên tàu, rồi đi thẳng đến hồ Tương để vứt xác, nên vào ga tàu điện ngầm thử xem thế nào. Kết quả là bị nhân viên bảo vệ ngăn lại ở cổng kiểm tra an ninh, hắn sợ hãi quay đầu bỏ chạy, bị nhân viên bảo vệ và cảnh sát xông tới vây lại.”
Phó cục trưởng cau mày nói: “Thế tại sao lúc ở ga tàu điện ngầm, lúc thì hắn bảo có vũ khí sát thương, lúc lại nói chiếc va-li sẽ phát nổ, làm cho lần đầu tiên tàu điện ngầm thành phố Hàng Châu phải dừng vận hành, để truyền thông đưa tin ầm ĩ.”
Anh cảnh sát hình sự đáp: “Lúc đó hơi men bốc lên, đầu óc hắn đã không còn tỉnh táo, trong lòng lại sợ chiếc va-li bị cảnh sát mở ra, trong lúc hoang mang sợ hãi, hắn nói năng lung tung, hoàn toàn mất kiểm soát. Bây giờ hắn đã tỉnh rượu rồi, nói là có nhớ được đại khái mọi việc xảy ra ở ga tàu điện ngầm, nhưng có chút mơ hồ.”
Đội trưởng thở phào một tiếng: “Thảo nào lúc bị bắt về, bộ dạng say khướt, nói không rõ lời, cứ liên tục bảo trong va-li không có gì.”
Phó cục trưởng khẽ gật đầu, lại dặn dò cảnh sát cấp dưới: “Hắn là luật sư bào chữa, rất hiểu về công tác điều tra của chúng ta, không thể tin hết những lời hắn nói, cần thẩm vấn kĩ, đừng để hắn lợi dụng những lỗ hổng, lời khai trên giấy của hắn cần khám nghiệm điều tra cùng với chứng cứ phía sau – đối chiếu xác thực, ảnh hưởng của vụ án này rất lớn, không thể để xảy ra sai sót.”
“Việc này thì nhất định rồi,” đội trưởng liếc nhìn bộ dạng đang nhận tội đáng thương của Trương Siêu trong camera giám sát, cười nhạt, “Đại luật sư bào chữa hình sự đấy, tự mình phạm tội, mà chả phải ngoan ngoãn khai nhận. Hắn hiểu rất rõ trình tự tư pháp, cả người và bằng chứng đều bị bắt sống, hiện trường bao nhiêu người chứng kiến, có giảo biện chối cùn cũng không có tác dụng, chỉ còn cách ngoan ngoãn nhận tội, hợp tác với chúng ta, có thế thì cuối cùng mới xin toà án xử nhẹ được.”
Trong phòng thẩm vấn, Trương Siêu mặt mũi ủ dột não nề, ánh mắt vô vọng, giọng nói cũng thều thào như hết hơi, dường như vô cùng tuyệt vọng trước tình cảnh hiện tại của mình.
Nhân viên thẩm vấn hỏi anh ta: “Khi anh dùng dây thừng thắt cổ khiến người bị hại chết, là từ phía trước hay phía sau?”
“Tôi… tôi nghĩ xem, lúc đó hiện trường rất hỗn loạn, không nhớ rõ lắm, hình như là… hình như là từ phía sau cậu ta.”
Hai thành viên của đội nhìn nhau hội ý, một người bảo: “Anh nghĩ kĩ lại xem.”
“Thế… thế là từ phía trước.” Trương Siêu rất hoang mang, nỗi sợ hãi xâm chiêm toàn bộ cơ thể anh ta.
“Sợi dây thừng làm dụng cụ gây án anh để đâu rồi?”
“Vứt bên ngoài rồi. Thùng rác? Hình như cũng không phải, sau khi giết người, tôi rất sợ hãi, sau đó lại uống rượu, giờ đầu vẫn rất đau, đầu óc hỗn độn, rất nhiều chi tiết đều không nhớ rõ nữa, tôi… làm sao tôi lại thắt cổ người khác đến chết như thế, tôi… tôi hoàn toàn không muốn giết chết cậu ta…” Anh ta đau khổ ấn đầu, khẽ thổn thức khóc.
Phó cục trưởng lại nhìn camera giám sát một lúc rồi dặn họ: “Nếu tình tiết vụ án không phức tạp, thì mấy hôm nay các cậu chịu khó vất vả một chút, nhanh chóng kiểm tra đối chiếu xong rồi chuyển giao cho viện kiểm sát. Vụ án này chúng ta phải kết thúc nhanh một chút, hôm nay là lần đầu tiên ga tàu điện ngầm thành phố Hàng Châu dừng vận hành, phóng viên sắp chen đổ cả cục công an rồi, lãnh đạo thành phố cũng đã gọi rất nhiều cú điện thoại xuống giục, cấp trên muốn chúng ta thông báo tình hình vụ án cho xã hội biết với tốc độ nhanh nhất.”
Đội trưởng gật đầu đáp lời: “Tối nay bác sĩ pháp y sẽ xuất báo cáo khám nghiệm thi thể, hiện trường xảy ra vụ án cũng đã cử người kiểm tra sơ bộ, đợi đến mai, ban ngày sẽ cử người đi khám nghiệm kĩ một lần nữa, đối chiếu tỉ mỉ với lời khai của hắn ta, xem có sai lệch gì không, nếu thuận lợi thì khoảng ba bốn hôm là có thể kết thúc vụ án.”
Mấy ngày tiếp theo, toàn bộ công việc điều tra đối chứng đều được tiến hành rất nhịp nhàng, chặt chẽ.
Trương Siêu cũng nhận tội thành khẩn, rất hợp tác trong quá trình ghi lời khai, chủ động khai báo động cơ, quá trình giết người, hẳn là do anh ta là luật sư bào chữa hình sự, rất rõ quy trình và chính sách, hi vọng có thể nhờ đó mà được giảm án. Anh ta cũng bị đưa trở lại hiện trường xảy ra vụ án, chỉ nhận hiện trường, tìm thấy hung khí, bác sĩ pháp y đã đưa ra báo cáo khám nghiệm thi thể và báo cáo giám định vật chứng, đối chiếu xác thực từng mục với lời khai của nghi phạm.
Các chứng cứ đều hoàn toàn khớp với lời khai của anh ta, toàn bộ chuỗi chứng cứ đều đầy đủ.
Thực ra đây vốn là một vụ hung án bình thường lỏng lẻo, chỉ có điều lúc đó tàu điện ngầm phải dừng vận hành nửa tiếng đồng hồ, từ khi bắt đầu đưa vào sử dụng đến giờ, đây là lần đầu tiên tàu điện ngầm thành phố Hàng Châu phải dừng vận hành vì sự cố bột phát, hiện trường lại có hàng nghìn nhân chứng nhìn thấy xác chết trong va-li, suốt những ngày này đều là chủ để nóng trên mạng, truyền thông các địa phương còn tích cực hơn, ngày nào cũng đến cục Công an, liên tục đưa tin về sự thật đằng sau vụ án, đáp ứng nhu cầu bàn tán lúc trà dư tửu hậu của mọi người.
Cho nên mấy ngày sau, cục công an quận Hạ Thành đã cho tổ chức riêng một cuộc họp báo, công bố thông tin về toàn bộ vụ án.
Nghi phạm tên là Trương Siêu, từng là giảng viên khoa Luật của một trường đại học, sau thôi việc, làm luật sư, anh ta đã khai nhận toàn bộ việc phạm tội này, đồng thời cảm thấy vô cùng hối hận.
Người chết tên là Giang Dương, từng là kiểm sát viên viện kiểm sát thành phố Kim Hoa. Anh ta và Trương Siêu quen nhau đã mười mấy năm, thời học đại học, anh ta là học trò của Trương Siêu, sau khi tốt nghiệp vẫn tiếp tục giữ liên hệ, có thể coi là bạn bè rất thân.
Có điều Giang Dương là một kẻ biến chất, trong thời gian làm kiểm sát viên, ngoài nhận hối lộ, còn chủ động vòi vĩnh đòi hối lộ cò bạc, đồng thời có quan hệ nam nữ bất chính, vì vậy nhiều năm trước vợ cũ đã li dị anh ta, sau đó anh ta cũng bị tố giác đến ủy ban Kiểm tra kỉ luật, sau khi điều tra xác thực, anh ta bị tuyên án, phải ngồi tù ba năm.
Sau khi ra tù, Giang Dương thường xuyên đến thành phố Hàng Châu tìm Trương Siêu, lấy cớ là gia đình, công việc không suôn sẻ nên đến Hàng Châu cho khuây khoả. Ông bạn hơn mười năm là Trương Siêu cũng rất nhiệt tình, mấy năm trước sau khi bố mẹ Trương Siêu qua đời có để lại một căn hộ nhỏ ở trong thành phố, anh ta cho Giang Dương ở miễn phí, còn một mực khuyên Giang Dương phải lấy lại tinh thần, tìm một công việc tử tế để mưu sinh. Giang Dương cũng thể hiện quyết tâm làm lại cuộc đời, nói là vợ cũ nuôi con một mình, phải thuê nhà ở, thực sự thấy không nỡ, anh ta vay Trương Siêu ba trăm nghìn tệ, định về thành phố Kim Hoa mua nhà, tái hợp với vợ cũ, rồi buôn bán nhỏ.
Trương Siêu hào phóng cho anh ta vay tiền, nhưng một tháng sau, Giang Dương lại hỏi vay tiền, Trương Siêu thấy nghi ngờ, liền gặp vợ cũ của Giang Dương hỏi tình hình, thì vợ anh ta bảo không hề thấy anh ta nói đến chuyện mua nhà, càng chưa bao giờ nói đến chuyện tái hợp. Sau khi bị Trương Siêu truy hỏi, Giang Dương đành thừa nhận số tiền đó đã bị anh ta đem đi đánh bạc hết. Trương Siêu nổi giận, yêu cầu anh ta trả lại tiền, Giang Dương không những không trả, còn hỏi vay thêm để thắng lại số tiền đã thua bạc. Hai người nhiều lần cãi vã, thậm chí còn xô xát. Ngay trước khi vụ án xảy ra mấy hôm, chuyện hai người cãi vã xô xát đã kinh động đến cả đồn công an, thông tin về việc cử cảnh sát đi xử lí vẫn còn lưu ở đồn.
Cuối cùng, tối ngày 1 tháng 3, Trương Siêu lại đến gặp Giang Dương, trong khi cãi vã, hai người lại động thủ, trong lúc nóng giận tức thời, Trương Siêu đã dùng dây thừng thắt cổ Giang Dương đến chết.
Sau khi xảy ra sự việc, Trương Siêu cảm thấy vô cùng sợ hãi và hối hận, không biết phải làm thế nào, anh ta sợ không dám báo công an, một khi báo công an, toàn bộ sự nghiệp, gia đình đáng ngưỡng mộ của anh ta sẽ tiêu tan như khói bụi.
Anh ta ở lại căn nhà đó cả đêm không về nhà, ngày hôm sau, Trương Siêu quyết định đến hồ Tương ở núi Tiêu để vứt xác hòng che giấu vụ án mạng. Do đã uống rất nhiều rượu trước khi vứt xác, không dám tự lái xe, nên anh ta đi taxi, kết quả xe taxi lại va quệt với xe khác, trong lúc hoang mang, anh ta kéo chiếc va-li chạy đến ga tàu điện ngầm ở cạnh đó. Trong trạng thái say rượu và sợ hãi, dẫn đến sự việc phía sau.
Chứng cứ vô cùng đầy đủ, camera giám sát ở cổng khu dân cư cho thấy xe của Trương Siêu đi vào khu dân cư vào 7 giờ tối ngày 1 tháng 3, sau đó xảy ra xung đột với Giang Dương ở trong nhà. Giang Dương chết vào khoảng từ 8 giờ đến 12 giờ, do bị thắt cổ từ phía trước, ngạt thở mà chết, trên hung khí là sợi dây thừng có rất nhiều dấu vân tay của Trương Siêu, trong móng tay của người chết có rất nhiều tổ chức da, máu của Trương Siêu, một số bộ phận như cổ, cánh tay cũng có những thương tích tương ứng.
Chiếc taxi mà ngày hôm sau Trương Siêu đi lúc đầu để vứt xác cũng đã được tìm thấy, lái xe nói lúc đó Trương Siêu mang theo một chiếc va-li rất lớn, có thể nhận thấy là rất nặng, đối phương phải mất mấy lần rất vất vả mới khuân được lên thùng sau của xe, trong khoảng thời gian đó, lái xe còn hỏi anh ta đựng gì bên trong, có cần giúp không, anh ta đã từ chối. Anh ta vừa lên xe, lái xe đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta. Trên quãng đường từ một chỗ rẽ gần ga tàu điện ngầm, chiếc taxi bị một chiếc xe riêng đâm vào đuôi khi vòng qua chỗ ngoặt, trong lúc lái xe taxi và chủ chiếc xe riêng trao đổi về việc bồi thường, Trương Siêu lấy cớ là có việc gấp, bèn xuống xe chuyển chiếc va-li rồi vội vã đi luôn.
Toàn bộ lời khai đều khớp với nội dung điều tra.
Vụ án rất đơn giản, cuộc họp báo cũng nhanh chóng kết thúc, nhưng các phóng viên vẫn chưa hài lòng, muốn được phỏng vấn hung thủ để tìm hiểu suy nghĩ của anh ta. Sau khi phía cảnh sát trao đổi bàn bạc, lại hỏi ý kiến Trương Siêu, thái độ nhận tội của anh ta rất thành khẩn, đồng thời cũng chấp nhận phỏng vấn, phía cảnh sát liền đồng ý bố trí cho phóng viên phỏng vấn qua song sắt.
Nội dung trả lời mấy câu hỏi tương tự như trong cuộc họp báo, khi được hỏi có hối hận hay không, Trương Siêu dừng lại giây lát, hướng về ống kính vẻ rất bình tĩnh: “Cũng chẳng có gì phải hối hận cả.”
Câu nói này không làm cho bất cứ người nào thấy cảnh giác, thông tin thời sự vẫn được phát đi bình thường.
Không ai thấy có gì không ổn, mấy ngày sau đó mọi tin tức ồn ào nhanh chóng mất đi độ mới mẻ hấp dẫn, chẳng mấy chốc chẳng còn ai hỏi đến nữa, vụ việc mau chóng tan biến như mây khói, rất nhanh, người ta chẳng thể nào nhớ nổi cái gã Trương Siêu bị phỏng vấn phía đằng sau song sắt, và ánh mắt có phần kì quặc của anh ta trong khoảnh khắc đó.