Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Đi Tìm Nhân Dạng của tác giả Luigi Pirandello & Trần Dương Hiệp (dịch), cũng như link tải ebook Đi Tìm Nhân Dạng miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Đi Tìm Nhân Dạng PDF
Truyện “Đi Tìm Nhân Dạng” được Luigi Pirandello viết trong suốt 15 năm không giống với bất kỳ tác phẩm nào trước đó của ông, khi ông đang ở đỉnh cao sự sáng tạo, sáng tác hàng trăm truyện ngắn và hàng chục vở kịch.
Trong vòng 15 năm để hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, mối quan tâm về bản chất của danh tính luôn hiện diện trong tâm hồn của Pirandello. Câu chuyện được trình bày thông qua những cuộc đối thoại với khán giả, nhân vật chính như đã biết trước được phản đề dành cho mình.
Cuốn sách là một hành trình nội tâm sâu sắc, mà người kể chuyện không thể và không muốn dừng lại, ngay cả khi Moscarda nhận thức được sự tự hủy hoại trong hành động của mình.
Việc nhận ra bản thân vừa là một, vừa không là gì cả và cũng là vô số, khiến nhân vật chính tin rằng anh ta phải phá vỡ các bản thể khác nhau của mình, phá vỡ ấn tượng mà người khác định hình về anh ta.
Cuối cùng, việc tự hủy bản thân trở thành mong muốn cuối cùng của Moscarda. Anh ta bị ám ảnh bởi sự phá vỡ ấn tượng mà người khác nghĩ về mình bằng mọi cách, để chứng minh rằng anh ta không phải như họ nghĩ.
“Đi Tìm Nhân Dạng” mang đậm tinh thần duy thực, khám phá sâu vào tâm lý và miêu tả nỗi đau của con người, tương tự như cuốn tiểu thuyết trước đó của Pirandello, “Mattia Pascal”. Cả cuốn sách như một cuộc khủng hoảng hiện sinh, trong bối cảnh trừu tượng và phi lý, gợi nhớ đến tác phẩm của Samuel Beckett. Điều này đã khiến cuốn tiểu thuyết không được đón nhận rộng rãi khi xuất bản lần đầu vì tư tưởng vượt thời đại.
Review nội dung sách Đi Tìm Nhân Dạng PDF
Ưu điểm:
- Khám phá bản ngã một cách độc đáo: Tác phẩm xoay quanh nhân vật Vitangelo Moscarda, một người đàn ông bỗng nhiên nhận ra rằng cái tôi mà anh ta nghĩ mình đang sở hữu chỉ là một hình ảnh phản chiếu do người khác tạo ra. Từ đó, anh ta bắt đầu một cuộc hành trình điên rồ để tìm kiếm bản ngã đích thực của mình.
- Vấn đề triết học sâu sắc: Cuốn sách đặt ra những câu hỏi lớn về bản chất của con người, về sự khác biệt giữa cái tôi bên trong và cái tôi mà xã hội nhìn nhận, về sự tồn tại của một bản ngã cố định hay nó chỉ là một sản phẩm của xã hội.
- Ngôn ngữ sắc sảo, giàu hình ảnh: Lời văn của Pirandello vừa sắc sảo, vừa giàu hình ảnh, giúp người đọc dễ dàng hình dung ra những tình huống phức tạp mà nhân vật đang trải qua.
- Bản dịch chất lượng: Nhờ tài năng của dịch giả Trần Dương Hiệp, cuốn sách đã được chuyển ngữ một cách mượt mà, giúp người đọc Việt Nam dễ dàng tiếp cận với tác phẩm kinh điển này.
Nhược điểm:
- Khủng hoảng bản ngã: Cuộc khủng hoảng danh tính của Moscarda là một tấm gương phản chiếu cho những trăn trở của mỗi chúng ta về bản thân.
- Ánh sáng và bóng tối của xã hội: Cuốn sách phơi bày những mặt tối của xã hội, nơi con người bị đánh giá và định hình bởi cái nhìn của người khác.
- Sự tự do và ràng buộc: Moscarda tìm kiếm sự tự do khỏi những định kiến xã hội, nhưng đồng thời anh cũng nhận ra rằng sự tự do hoàn toàn là điều không thể.
Kết luận: “Đi Tìm Nhân Dạng” không chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mà còn là một cuộc đối thoại sâu sắc giữa tác giả và người đọc về những vấn đề tồn tại của con người. Cuốn sách sẽ khiến bạn phải suy ngẫm về chính bản thân mình và về thế giới xung quanh.
Giới thiệu về tác giả Luigi Pirandello
Luigi Pirandello (28/6/1867 – 10/12/1936) là nhà văn, nhà viết kịch Ý đoạt giải Nobel Văn học năm 1934.
Luigi Pirandello là con thứ hai trong số sáu người con của một gia đình tư sản chủ mỏ lưu huỳnh. Tài năng văn học của ông thể hiện khá sớm. Khi còn học phổ thông, Pirandello đã làm thơ và viết một vở bi kịch có nhan đề Barbaro (về sau bị thất lạc). Năm 1887, ông vào học ngành ngữ văn ở Đại học Palermo và Đại học Roma. Không hài lòng với trình độ giảng dạy ở đây, ông chuyển sang Đại học Bonn học và nhận chứng chỉ tốt nghiệp vào năm 1891. Năm 1889, ông xuất bản tập thơ đầu tiên Mal Giocondo (Nỗi đau sung sướng). Trở về Roma năm 1892, Pirandello cộng tác với các tạp chí văn học và công bố nhiều tập thơ, trong đó có Elegie Renane (Những bi ca trên sông Rhein). Năm 1894 ông kết hôn với Maria Antonietta Portulano. Năm 1898 ông bắt đầu viết kịch và đứng ra thành lập hẳn một đoàn kịch.
Từ 1897 đến 1922, Luigi Pirandello giảng dạy mĩ học và văn học ở viện Magistere Femminile tại Roma. Năm 1901 ông xuất bản tiểu thuyết đầu tiên L’esclusa (Người đàn bà bị ruồng bỏ). Năm 1903, gia đình phá sản vì lụt phá sập hầm mỏ, vợ mắc bệnh tâm thần nặng, nhưng ông vẫn tiếp tục sáng tác; cuốn tiểu thuyết thứ ba Il fu Mattia Pascal (Mattia Pascal quá cố, 1904) đã mang lại cho Pirandello thành công lớn. Từ năm 1915, ông gần như dành toàn bộ thời gian cho sáng tác kịch (trong 6 năm 1915-1921 ông viết 16 vở kịch và tất cả đều được trình diễn). Các tác phẩm của Pirandello mang khuynh hướng duy thực, đi sâu vào tâm lý, miêu tả nỗi đau khổ của con người. Vở kịch Sei personaggi in cerca d’autore (Sáu nhân vật đi tìm tác giả) viết năm 1921 thực sự tạo cú thúc quyết định cho sự phát triển của sân khấu hiện đại.
Tên tuổi của Luigi Pirandello không chỉ được biết đến ở Ý mà ở toàn châu Âu. Năm 1924, ông gia nhập đảng phát xít và với sự giúp đỡ của Benito Mussolini đã sáng lập và trở thành giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Quốc gia Ý. Năm 1926, ông viết xong tiểu thuyết cuối cùng Uno, nessuno e centomila (Đi tìm nhân dạng – Trần Dương Hiệp dịch). Năm 1928, nhà hát của ông phải đóng cửa vì lý do tài chính. Những năm sau đó Pirandello đi du lịch và sống nhiều ở nước ngoài. Năm 1934 ông nhận giải Nobel. Luigi Pirandello mất tại Roma.
Đọc thử sách Đi Tìm Nhân Dạng PDF
QUYỂN MỘT – I. VỢ TÔI VÀ CÁI MŨI CỦA TÔI
“Anh làm gì đấy?” Vợ tôi hỏi khi thấy tôi đương nán lại trước gương một cách bất thường.
“Không có gì,” tôi đáp, “em nhìn đây, trong lỗ mũi bên này. Cứ ấn vào là anh cảm thấy nhói nhói.”
Vợ tôi cười và nói: “Em cứ tưởng anh đang nhìn xem mũi anh vẹo về bên nào cơ đấy.”
Tôi quay phắt lại như con chó bị giẫm phải đuôi: “Vẹo? Mũi anh?”
Còn vợ tôi thì bình thản: “Đúng vậy, anh yêu. Anh nhìn kỹ xem: nó vẹo về bên phải này.”
Tôi đã hai mươi tám tuổi và tôi vẫn luôn nghĩ rằng cái mũi mình, dù nó chẳng đẹp cho lắm, thế nhưng cũng khá dễ nhìn, như tất cả các bộ phận khác trên cơ thể của tôi. Bởi vậy tôi dễ dàng thừa nhận và ủng hộ quan điểm mà thường thường tất cả những người không gặp bất hạnh phải sống trong một cơ thể dị dạng vẫn hay thừa nhận và ủng hộ: rằng thực ngớ ngẩn khi quá chăm chút hình thể của chính mình. Bỗng chợt bất ngờ phát hiện khuyết điểm đó khiến tôi khó chịu như phải nhận một hình phạt bất công.
Có lẽ vợ tôi nhìn được sâu bên trong con người tôi qua sự khó chịu đó, lập tức nàng tiếp lời rằng, nếu tôi còn dương dương tự đắc rằng bản thân hoàn toàn chẳng có chút khiếm khuyết, vậy thì tôi nên dừng lại là vừa, bởi cũng như cái mũi của tôi vẹo về bên phải, như vậy…
“Còn gì nữa ư?”
Ôi, còn nữa! Còn nữa! Lông mày tôi treo trên đôi mắt cứ như hai dấu mũ, ^^, tai tôi giống bị gắn lệch, bên này thò ra nhiều hơn bên nọ; và cả những khuyết điểm khác nữa…
“Còn nữa ư?”
À vâng, hẵng còn: trên tay, ở ngón út; và ở chân (không, chân tôi không vòng kiềng!), chân phải tôi hơi cong hơn chân trái, ở chỗ đầu gối, chỉ một chút thôi.
Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, tôi phải công nhận hết thảy những khuyết điểm này là có thật. Cảm giác ngỡ ngàng mà tôi trải qua ngay sau sự khó chịu, giờ đã trở thành đau đớn và tủi hổ. Chỉ khi đó, để an ủi tôi, cô vợ mới khuyên tôi đừng nên đau lòng quá thể, bởi ngay cả với những khuyết điểm đó thì nhìn tổng thể, tôi vẫn là một gã điển trai.
Tôi gắng gượng để khỏi tự ái khi đón nhận sự nhượng bộ hào phóng mà trước đó, tôi đã bị khước từ như thể bị tước đi nhân quyền. Tôi phun ra một từ “cảm ơn” độc địa vô cùng. Và rồi, bản thân chắc chắn chẳng có lý do gì để đau đớn cũng như tủi hổ, tôi chẳng màng đến những khuyết điểm bé nhỏ kia. Thế nhưng tôi lại bận lòng một cách vô cùng ghê gớm và dị thường khi bao năm qua, tôi đã sống mà chẳng hề hoán đổi cái mũi, vốn vẫn là cái đó, và vẫn đôi lông mày đó, đôi tai đó, đôi bàn tay đó và đôi chân đó; vậy mà tôi phải chờ đến lúc lấy vợ mới nhận ra những khuyết điểm nọ.
“Ôi tuyệt vời làm sao! Về những người vợ, chuyện còn chẳng rõ hay sao? Họ được tạo ra chính để lật tẩy khuyết điểm của những đức ông chồng.”
Đó, hẳn rồi – chuyện những người vợ, tôi không phủ nhận. Nhưng ngài hãy xem, hồi ấy, ngay cả tôi, trước từng lời nói dành cho mình, hay trước một con ruồi mà tôi thấy nó bay, tôi cũng rất dễ đâm đầu xuống vực thẳm của những nghĩ suy và nhận định đương bào mòn con người tôi bên trong, vô cớ đào rỗng xuống phía dưới tâm hồn tôi và rồi xiên xẹo ngược lên trên, như cái hố chuột chũi; mà trong khi đó, ở bên ngoài trông hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Có thể thấy,” hẳn ngài sẽ nói, “rằng ngài có khá nhiều thời gian rảnh.”
Không, là thế này. Chỉ vì tâm trạng hiện thời của tôi thôi. Nhưng suy cho cùng thì vâng, cũng vì sự biếng nhác của bản thân, tôi không phủ nhận. Tôi giàu có, với hai người bạn thân đáng tin cậy – Sebastiano Quantorzo và Stefano Firbo: họ đảm nhiệm công việc kinh doanh của tôi sau khi bố tôi mất. Còn bố tôi, dù cho ông đã dùng trăm phương ngàn kế, nhưng chẳng thể khiến tôi hoàn thành việc gì; ngoại trừ cưới vợ, điều này thì được. Tôi thành gia lập thất từ ngày còn rất trẻ; có lẽ bởi bố hy vọng rằng tôi sẽ sớm cho ra đời một cậu cu con hoàn toàn chẳng giống tôi. Tội nghiệp ông, bởi ngay cả điều này tôi cũng không làm ông toại nguyện.
Và cũng phải khẳng định rằng, chẳng phải tôi chống đối lại quyết định chọn những con đường mà bố tôi đã sắp đặt. Tôi chấp nhận tất cả. Thế nhưng về việc cất bước, tôi chẳng làm. Tôi dừng lại mỗi nhịp, lẩn quẩn quanh mỗi hòn sỏi mà tôi gặp trên đường, đầu tiên từ phía đằng xa, rồi ngày càng lại gần. Tôi ngỡ ngàng hết mức khi những kẻ khác có thể vượt qua tôi mà chẳng đếm xỉa đến hòn sỏi ấy; trong khi đó, đối với tôi, nó đã được phóng đại thành một ngọn núi chẳng thể nào vượt qua, hay thành một thế giới mà tôi hoàn toàn có thể trú ngụ bên trong.
Và như vậy tôi đứng đó, dừng chân ở những bước đầu trên hàng loạt con đường, với tâm hồn đầy ắp các thế giới, hay các hòn sỏi, cũng như nhau cả thôi. Nhưng tôi hoàn toàn chẳng nghĩ rằng những kẻ đã vượt qua tôi lên phía trước, những kẻ đã đi hết cả chặng đường – về cơ bản có thể biết nhiều hơn tôi. Họ đã vượt tôi lên phía trước, điều này chẳng còn gì phải bàn – lồng lộn như bao con ngựa lùn; nhưng rồi, phía cuối con đường, họ tìm thấy một cỗ xe: cỗ xe của họ; họ bình tĩnh gắn mình vào những cỗ xe ấy, và giờ họ kéo theo nó đằng sau. Tôi chẳng kéo theo cỗ xe nào cả, chính tôi đây; và bởi vậy tôi chẳng có dây cương hay chắn mắt; hiển nhiên tôi nhìn thấy nhiều hơn họ; thế nhưng khi cất bước, tôi chẳng biết phải đi đâu.
Giờ đây, trở lại giây phút phát hiện những khuyết điểm bé nhỏ kia, ngay lập tức tôi rơi vào dòng tâm tư, rằng rốt cục – chuyện như vậy là có thể hay sao? – ngay đến cơ thể mình, tôi cũng chẳng biết rõ, những thứ thuộc về tôi một cách gần gụi nhất: cái mũi, hai tai, đôi tay, đôi chân. Và rồi tôi lại nhìn ngắm chúng để soi xét thêm lần nữa.
Căn bệnh của tôi xuất phát từ đây. Sớm thôi, căn bệnh ấy sẽ đẩy tinh thần và cơ thể tôi vào tình cảnh thảm hại và tuyệt vọng đến mức tôi chắc chắn sẽ chết hay phát điên vì nó, nếu tôi không tìm được thuốc giải (như tôi sẽ kể) ngay trong chính căn bệnh ấy.