Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, trải qua những khoảnh khắc ấm áp và trọn vẹn. Nhưng cuộc sống không ngừng thay đổi, và bi kịch đã đến khi bố mẹ ly hôn, chia cắt tình thương gia đình. Đó là thời điểm cuộc sống của tôi và em gái bị dao động, và tôi đã lạc lối, vô tâm với bản thân mình.
Nhưng sau những sóng gió, tôi lại nhìn thấy ánh sáng tươi sáng trong tương lai. Đêm tân hôn, tôi được chồng yêu chiều nhưng vẫn giữ được sự nhạy cảm và tự trọng của mình. Cuộc sống mới bên người chồng ân cần và quan tâm, mẹ chồng hiền lành và chu đáo khiến tôi cảm thấy ấm áp như được bao bọc.
Mỗi khoảnh khắc vui vẻ và ân cần ấy, tôi nhận ra tình thương gia đình không chỉ tồn tại trong mái ấm xưa, mà còn có thể mở rộng trong gia đình mới. Tự hào về cuộc sống mới, tôi cảm thấy sẵn lòng thăm người mẹ mới, để chia sẻ yêu thương và quan tâm, để hướng về tương lai đầy hy vọng.Vẫn liên tục cố nhìn phía sau, hai người đó vẫn đứng đó theo dõi chiếc xe. Tôi thực sự đau lòng cho họ; nếu không phải vì gia đình tôi, có lẽ tôi sẽ ở lại và giúp họ. Đáng tiếc là tình hình hiện tại của tôi không cho phép, nên buộc phải trở về. Khôi đã nghỉ công việc ở cơ quan để ở nhà hỗ trợ tôi tăng sản xuất. Anh ấy nói: “Thuận vợ, thuận chồng, tát biển đông cũng cạn, hai vợ chồng chúng ta chỉ cần cố gắng chăm sóc, trồng trọt thì cũng sẽ có ngày thành công. Tôi không mơ giàu, chỉ cần cuộc sống ấm áp hạnh phúc, là đủ. Chỉ chưa đầy 1 tháng sau khi kết hôn, tôi phát hiện mình trễ kinh, thử que thì thấy 2 vạch, làm tôi sung sướng và lo lắng. Tôi vui vì có thêm thành viên mới trong gia đình, nhưng cũng lo về khó khăn của cuộc sống, tôi mang thai giờ đây lại nặng nề về mặt tài chính đè lên vai Khôi. Khi tôi chỉ cho anh ta chiếc que, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì vậy vợ?” Tôi cười: “Là 2 vạch, nghĩa là em đã mang bầu rồi đấy.” Anh ta nhìn vào chiếc que khoảng 3 giây rồi nhảy lên hớn hở, reo lên khắp nhà: “Vợ tôi có thai rồi, tôi sắp làm cha rồi!” Sau đó, anh ta ôm tôi và rất hạnh phúc nói: “Cảm ơn vợ, em thật tuyệt vời.” Tôi nhắc anh ta: “Để em xuống đây, em đang mang thai anh nên cẩn thận chút.” Anh nhớ ra: “Ôi, anh quên mất, anh xin lỗi. Em ngồi xuống đây chờ anh chút nhé.” Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường và chạy ra ngoài. Tôi không biết anh ta đi đâu đến khi anh ta mang bố tỉnh vào phòng và khoe: “Bố ơi, vợ của con đã mang thai rồi, bố sắp làm ông ngoại rồi đấy. Bố nghĩ vợ con giỏi không?” Bố nhìn tôi, ánh mắt hào hứng, và rồi cười. Trong tháng đầu tiên của việc mang thai, cần phải rất cẩn thận nên nhớ đấy. Mình nên hỏi kỹ bác sĩ về việc cần kiêng kỵ những gì. Cũng đừng quên thông báo cho mọi người để họ đều được mừng. Bố mẹ chồng nghe tin tôi mang thai ngay lập tức đến nhà cầu may và dùng những món đồ lĩnh kỉnh như gà, trứng làm món ăn chăm bổ. Khi đến, mặc dù mệt mỏi nhưng bố mẹ chồng vẫn nấu cho tôi nồi cháo cá chép. Mẹ nhắc: “Mang thai mà ăn cháo cá chép thì tốt lắm đấy, con phải ăn thật nhiều nha. Bây giờ là phải ăn cho cả hai người, để mẹ và con đều khỏe mạnh, đúng không?” Tôi cảm kích cách mẹ quan tâm, lo lắng tới mình. Phía trên, hai ông cũng đã ngồi trò chuyện. Ông chồng ngố của tôi cứ điện thoại hỏi Nga những kinh nghiệm liên quan. Nhìn mọi người vui vẻ hạnh phúc, lòng tôi cũng tràn đầy nhớ về đứa con đã mất. Mỗi năm vào ngày đứa bé ra đi, tôi thường khép mình trong phòng khóc. Tôi thương con, nhưng cũng tự trách mình, làm tôi chẳng thể tập trung vào việc gì cả. Nhưng may mắn có Khôi, đã giúp tôi chôn đứa bé ấy vào chùa, giúp tâm hồn tôi bớt đau thương. Trong lễ tang cho đứa bé, tôi nguyện: “Con ơi, nếu có thể thì con hãy quay về, để mẹ có cơ hội bù đắp cho con.” Không biết lời nguyện ấy có linh nghiệm hay không, nhưng đứa bé này chắc chắn sẽ được tôi yêu thương hơn cả cuộc sống của mình. Chín tháng mười ngày, tôi mang thai, Khôi không bao giờ để tôi ra vườn phụ anh. Ngay cả nấu cơm, anh cũng về sớm để nấu cho tôi vì tôi không chịu mùi dầu mỡ khi ốm nghén. Mẹ khen: “Chi, con rất may khi chọn được chồng như vậy, bố có thể yên tâm rồi.” Ngay cả Hương, em gái, cũng ngưỡng mộ anh rể. Hằng khi nó nói: “Sau này em chỉ lấy chồng giống anh thôi.” Có một lần tôi nói với mẹ tôi về việc mang thai, nhưng…Mẹ tôi không động đến việc mua sắm hay hỏi thăm tôi. Dần dần, tôi cũng quen với cách sống không quan tâm đến ai đó của mẹ. Cho đến khi mẹ mắc ung thư tuyến giáp do bị lừa tiền, sức khỏe giảm sút và không thèm ăn uống. Chúng tôi ngạc nhiên khi phát hiện bệnh mẹ ở giai đoạn cuối, khi khối u trở nên cứng và gây đau đớn khi ăn uống hoặc nói chuyện. Mẹ phải chịu hóa trị, làm yếu sức khỏe và làm cho gia đình bán nhà để chi trả.
Khi tôi sinh, mẹ tôi không thể hiện diện vì sức khỏe yếu, nhưng gia đình và chồng đã chăm sóc tôi rất chu đáo. Mọi người chăm sóc và chia sẻ niềm vui khi đứa con mới chào đời. Mẹ chồng tôi cũng chăm lo cho tôi sau khi sinh, và bà thậm chí quan tâm hơn cả mẹ ruột. Sự quan tâm từ gia đình giúp tôi cảm thấy hạnh phúc và ấm áp hơn bao giờ hết.Tháng trôi qua nhanh chóng, con tôi đã bước vào lớp 1. Từ khi sinh con, bố tôi rút lui và nhường mọi trách nhiệm cho chồng tôi và tôi. Mỗi ngày, ông giúp tôi đưa con bé đến trường. May mắn, ông đã tìm được thầy lang tận Thanh Hóa để chữa lưng, sau nửa tháng, sức khỏe ông đã được cải thiện rõ rệt.
Cô con gái Hương đã tốt nghiệp đại học với loại giỏi, nên được giữ lại Hà Nội làm việc. Gần đây, cô tâm sự rằng có một chàng trưởng phòng đang quan tâm đến cô nhưng chưa chấp nhận.
Một buổi khám thai dường như thay đổi cuộc đời của tôi. Khi bác sĩ hỏi con tôi là bé thứ mấy và bé đầu giống ai, chồng tôi lường trước rằng bé đầu sẽ là công chúa giống mẹ. Niềm hạnh phúc tràn ngập khi nhìn thấy hình ảnh bé trên màn hình siêu âm.
Cuộc sống của tôi dường như chỉ còn màu hồng. Chồng đẹp, con khôn, và gia đình hạnh phúc. Tôi rất hạnh phúc và không mong gì hơn nữa. Mời mọi người đón đọc “Diễm Chi – Dạ Thảo” để khám phá thêm về câu chuyện của tôi.