Stendhal, người ban đầu cho trào lưu hiện thực phê bình trong Văn học Pháp, dù không được nhiều đồng nghiệp đánh giá cao ngoài Honore de Dalzac. Tuy nhiên, qua các thăng trầm của thời gian, vị trí của ông trong “Giọng điệu cá biệt nhất trong văn học từ trước tới nay” (theo Valery) ngày càng vững chắc hơn.
Cuốn tiểu thuyết “Đỏ và đen” của Stendhal vẫn là một trong những cuốn sách bán chạy ở nhiều quốc gia trên thế giới (hiện đã có 8 phiên bản dịch ở Trung Quốc). Gần đây, Tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy đã tiết lộ rằng cuốn sách ông ưa thích nhất là tiểu thuyết “Đỏ và Đen” của Stendhal.
Stendhal, tên thật là Marie-Henri Beyle, sinh ngày 23/1/1783 tại Grenoble, một thị trấn ở phía Đông nước Pháp. Trải qua cuộc sống thiếu mẹ từ nhỏ và cha cầu toàn, Stendhal đã được giao cho một linh mục Gia rô để chăm sóc. Sự khắc khe trong giáo dục của linh mục đã làm chất đầy ác cảm trong tâm hồn trẻ thơ của Stendhal đối với nhà thờ. Với sự chứng kiến của nhiều biến cố lớn nhỏ, Stendhal phát triển trong thời cơ đầy biến động của thời Napoleon.
Mặc dù Stendhal thường cho rằng viết lách chỉ là sở thích, thực tế cho thấy ông đã dồn rất nhiều công sức vào sự sáng tạo. Tiểu thuyết đầu tiên mà ông sáng tác ở Milan là “Tiểu sử của Haydn, Mozart và Metastasio” (1814). Ba năm sau, “Lịch sử hội họa Italia” ra đời thành hai tập. Năm 1827, cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, “Armance”, được xuất bản.
Cuốn “Bút ký của một du khách” viết vào năm 1838 được coi là kiệt tác của Stendhal khi còn sống. Hai tác phẩm khác là “Laniely” và “Lucien Lenowen” chỉ được công bố sau khi ông qua đời. “Đỏ và Đen” là tác phẩm nổi tiếng nhất của Stendhal, xuất bản vào năm 1830, dựa trên sự kiện thật trên báo, với phụ đề “Ký sự của năm 1830” và lời đề “Sự thật, sự thật cay đắng”. Nhân vật chính của cuốn sách, Julien Sorel, một thanh niên có ý chí và thông minh, đạt đến cực điểm trong sự lãng mạn nhưng chịu thất bại trước những mưu đồ chính trị. Stendhal sử dụng hình ảnh một anh hùng thất bại để phơi bày sự giả tạo của tầng lớp quý tộc trong xã hội Pháp thế kỷ 19.
Những tác phẩm như “Đỏ và Đen” và “Tu viện thành Parme” của Stendhal đã rất tinh tế và đẳng cấp. Có lẽ chính vì sự nhân văn và tinh tế này mà trong giai đoạn Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc, một số người không đánh giá cao “Đỏ và Đen” của Stendhal. Điều này cũng tạo thêm sự tò mò cho độc giả ở đất nước đông dân này muốn khám phá cuốn sách này.
Hãy sẵn sàng thưởng thức “Đỏ và Đen” của Stendhal!