Cuốn sách “Hạnh Phúc Bên Nhau (1972)” thuộc thể loại lãng mạn, hồi hợp, thời kỳ chiến tranh, kết thúc viên mãn với tổng cộng 5 chương.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh ấy đã thốt lên câu lạ mắt với tôi, nhưng lại về sau đã cứu tôi khỏi nguy hiểm. Lần gặp thứ hai, anh đã tỏ tình với tôi, nhưng lại đưa ra một câu hỏi khiến tôi bối rối không biết phải trả lời sao. Chàng nói: “Em muốn đồng chí Hoa thổ lộ tình cảm với người kia phải không?” – Làm sao mà tôi dám nói, khi người tôi thầm yêu vừa mới thổ lộ với tôi, làm sao tôi dám làm gì lúc này. Nhưng anh có biết tôi đã có tình cảm với anh không chứ? Cứ như vậy, từ lần gặp thứ ba trở đi, anh hôn tôi rồi hỏi: “Em có đồng ý về sống chung với anh không?” với lời hứa “để em được bình yên”. Chính là đêm tân hôn, tôi ôm chặt anh và khóc lớn, nói rằng anh đã hứa sẽ không hại em mà! Anh chỉ cười và nhắc nhở, thật ngớ ngẩn khi làm chuyện của vợ chồng mà phụ nữ phải cảm thấy đau đớn…
Câu chuyện tình yêu dễ thương và đáng yêu giữa cô y tá và anh Tiểu Đội Trưởng, diễn ra vào năm 1972 trước thời điểm miền Nam được thống nhất vào xuân 1975. Với sự trải qua tuổi trẻ, tình yêu và hôn nhân trong thời kỳ chiến tranh, đề cao và gìn giữ giá trị tình thân và tình người.
Cuốn sách cũng đề cập đến những sự kiện nổi bật diễn ra ở miền Nam trong 3 năm trước khi đất nước thống nhất, như Mùa Hè Đỏ Lửa hay vấn đề Trung Quốc chiếm quần đảo Hoàng Sa…
……
* Tham khảo tư liệu: Wikipedia tiếng Việt “Chiến Tranh Việt Nam”.
Ta được đưa về những ngày đầu xuân 1972, khi tôi mới 18 tuổi, đang làm y tá trong quân y và theo đội phẫu thuật đóng quân tại rừng An Giang ở miền Tây. Tôi đã cứu chữa và chăm sóc cho nhiều thương binh nam và nữ, nhưng cuối cùng tôi vẫn là một cô gái trẻ, chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với đàn ông. Dù bác sĩ giao cho tôi bất cứ công việc gì, tôi cũng nỗ lực hoàn thành hết, trừ việc kể cả vết thương kín cho nam thương binh nằm trên giường liệt. Tôi cứ từ chối trước mắt bác sĩ và anh Tiểu Đội Trưởng.
Đội của anh vừa đụng độ kẻ địch, một số đồng đội của anh bị thương nặng vì đạn hoặc bom và mới vừa đưa về đây cách đây hai ngày. Đó là lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau. Anh ấy cao tới thước tám, hình dáng to lớn trong bộ đồ lấm bùn của quân đội, đội nón kết, khuôn mặt sáng sủa dễ nhìn với làn da ngăm, ánh mắt nghiêm túc và không hề thoái thác hướng về tôi:
– Sao em lại không làm việc đó?
– Tiểu đội trưởng, em là một cô gái chưa lập gia đình, nơi ấy của nam giới… Làm sao em có thể…
– Khi gia nhập quân đội, chấp nhận làm y tá thì em phải chăm sóc tất cả thương binh, dù chỗ nào. Đồng đội của tôi cốt cốt vì đất nước, còn em ở đây lại phân biệt nam nữ. Đấy có phải không?
Tôi nhìn anh ấy, trong lòng tự hỏi rằng ngoài trận chiến có đau đớn của trận chiến, còn nơi quân y cũng có những khó khăn riêng. Vì sao anh không thể thông cảm với một cô gái mới làm y tá như tôi? Bác sĩ đứng giữa khó xử, anh Khánh chạy lại, nói rằng anh ấy sẽ đảm nhận công việc giúp tôi vì anh là y tá nam, việc đó sẽ dễ dàng hơn! Tôi nhìn thấy anh cười và gật đầu với tôi, sau đó nói lời cảm ơn.
– Làm thế nào em mà có thể trở thành y tá thành thạo? Tôi không muốn thấy cô gái nào chỉ biết khóc mếu ngoài trận chiến lửa này.
Tiểu đội trưởng quay lưng rời đi, còn tôi thì chỉ cảm thấy lúng túng. Chị Miên đứng gần tôi an ủi:
– Đừng để ý quá, Tiểu Đội Trưởng thường thế đấy. Nghe nói tiểu đội của anh ta cũng khá ổn đó.
Nếu họ tài năng vậy thì sao lại bị thương khi đụng độ kẻ địch đến thế? Tôi giữ lời im lặng, quay ra hoàn thành công việc của mình. Trước khi rời khỏi khu vực, tôi nghe thấy chị Miên nhắc với anh Khánh, dường như Tiểu Đội Trưởng tên là Khởi!
Tôi biết anh ấy đang nói về lúc tôi đứng trong góc bếp khóc lói. Tôi không phải là do sợ hãi mà mới buồn. Bà tôi đã hi sinh trong một nhiệm vụ, cùng với mấy đồng nghiệp, bảo vệ con đường lên biên giới giữa đoạn đồng bằng cần có. Trọn đời bà đã bảo vệ những đoạn đường, những vòng bánh xe chở quân, hàng từ hậu cần tới tiền tuyến. Và bây giờ, chỉ có mình tôi. Hồi ấy, má đau đẻ giữa chừng khi đang làm ruộng. Má kể rằng khi mở mắt ra, nghe thấy tiếng tôi khóc, xung quanh thấy mấy bông dại nở hoa, nhưng đó chỉ là cái đặt…Luôn một tên quyển sách đáng đọc – Nhụy Hoa. Nhiều độc giả gọi tôi là nhị này nhị kia mãi. Mẹ tôi thường dặn tôi phải như hoa dại, vươn mình mạnh mẽ, luôn lạc quan và trong sáng suốt cuộc đời. Ước mơ của mẹ khó thành sự thực khi tôi 17 tuổi, tôi quyết định gia nhập quân đội, và mẹ chỉ im lặng đồng ý. Mẹ hiểu rằng trong bối cảnh chiến tranh, nhiều thanh niên phải nhập ngũ, cống hiến cho sự giải phóng đất nước. Mẹ khuyên tôi phải thận trọng với con trai, không quên nhiệm vụ của mình, làm việc trong môi trường quân đội kỷ luật, một cô gái như tôi sẽ được rèn luyện nghiêm ngặt. Tôi quyết tâm như vậy, nhưng ngày lên đường, nước mắt không ngừng tuôn trào. Tôi chọn ngành y, không cần thiết phải ra chiến trường đầy súng giết địch, ở đây tôi có thể chăm sóc nhiều người, giúp họ giảm nhẹ nỗi đau từ những vết thương do chiến tranh tàn khốc gây ra. Tôi học việc trong lớp y tá, gặp được nhiều đồng nghiệp nữ, có người đang trẻ trung, cũng có người đã lấy chồng sinh con. Lớp học nam nữ học chung, và tôi quen biết anh Khánh. Người đen, tốt bụng, luôn tươi cười. Anh quan tâm và chăm sóc tôi, tôi xem anh như một người anh. Định mệnh là kỳ diệu, khi khóa học kết thúc, tôi và anh về cùng một đơn vị, tình đồng đội càng thêm thiết tha. Tôi thường viết thư cho mẹ, ban đầu tôi nhớ nhà nhưng dần dần trở nên nhẹ nhõm hơn. Làm y tá đòi hỏi làm việc liên tục, ca trực không bao giờ nghỉ ngơi, nhiều đêm vừa nằm xuống giường đã phải chiến đấu với tiếng bom dội. Gần một năm trôi qua, qua những ca trực khó khăn, tôi cũng dần quen với công việc. Buổi chiều rãnh rỗi, chị Miên mời tôi qua quán nói chuyện giải trí với mấy anh lính nam. Dù đến đâu tôi cũng dám, trừ nơi này, vì mỗi lần tới, luôn đầy nam giới và chúng hay chọc ghẹo tôi. Một số lần tôi từ chối, chị Miên vẫn bắt đi và bảo anh Khánh ở đó sẽ quan tâm tới tôi. Khi đến, tôi chỉ nói vài câu với anh và chẳng làm gì nữa. Một ngày, khi tôi thấy vài đồng đội đang làm việc với một đội lính chiến đấu dưới sự chỉ huy của Tiểu đội trưởng Khởi. Nhóm lính dễ thương chia sẻ những câu chuyện chiến đấu với địch, còn Tiểu đội trưởng thì ở trong lán, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài và khi thấy tôi lại quay mặt đi. Chị Miên để ý và hỏi: “Thằng Khởi ít nói thật à.” “Anh Khởi rất hòa đồng, không phân biệt cấp bậc, thường vui vẻ nhưng khi ra trận thì nghiêm túc.” “Anh ấy mấy tuổi, đã có vợ chưa?” “Chưa tới hai mươi, chưa có vợ. Nhiều cô gái thích mà anh này cứ từ chối.” “Chị hỏi kỹ nhé, có phải chị muốn hỏi là khi nào cưới Tiểu đội trưởng không?” “Ồ, nếu vậy thì mình hỏi liền!” Chị Miên đùa giỡn, mọi người đều cười trước sự táo bạo của chị. Tiểu đội trưởng bước ra từ lán, mọi người ngay lập tức im lặng, gần như sợ hãi trước sự trở thành trung tâm của cuộc tranh luận. “Tôi cần đến rừng làm một chút việc, mấy đồng đội ngồi đây giúp tôi nhìn chút đồ vật kia.” “Những thứ đó quan trọng lắm sao, Tiểu đội trưởng?” “Nếu mất, tôi sẽ không thể thực hiện lại được.” Theo dõi anh ta xa dần trong rừng, mọi người tiếp tục cuộc trò chuyện từ trước. Bất ngờ, một chiếc máy bay xuất hiện. Sau những cành cây cao chót vót, kẻ địch tấn công như cơn sét đánh. Một đồng đội ngay lập tức nói: “Chúng đánh vào tọa độ đó!” Ánh sáng lạnh chớp, đất rung mạnh một cái. Tất cả phải nằm xuống, nín thở, đất đá và cành cây từ trên đầu đổ đến. Máy bay kẻ địch vẫn còn ở trên cao, mỗi lần giống như vậy, bom lại xuất phát từ đó! Loạt bom không rơi thẳng, nhưng đủ gây rung chuyển căn lán nơi chúng tôi đang đứng. Không ai nói gì, chúng tôi ngay lập tức tìm chỗ trú ẩn. Trong đầu tôi, không thể không nghĩ đến Tiểu đội trưởng, phía rừng nơi anh ấy vừa rời đi đến gần tọa độ tấn công của địch, không biết anh ấy còn may mắn hay không. Rồi ánh mắt tôi chuyển về bàn, nơi giữ những vật mà anh ấy đã nhờ giữ.Một trận đạn dội ầm, và cuộc sống của tôi bỗng chốc chuyển biến khẩn cấp. May mắn là đã có Tiểu đội trưởng bên cạnh, giúp tôi vượt qua cơn khủng hoảng. Anh ấy quả là một người hùng dũng cảm trong tình huống nguy nan. Cảm ơn anh đã bảo vệ và chăm sóc cho tôi, như một người anh đích thực.
Cuộc gặp gỡ ngẫu hứng này đã khiến tôi hiểu hơn về sự đơn độc và giá trị của tình bạn trong những thời điểm căng thẳng. Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại, và tôi sẽ không quên điều bài học quý giá từ Tiểu đội trưởng.Bác sĩ xuất sắc. Đọc về Tiểu đội trưởng, tôi cảm thấy rất quý trọng. Khi Phong Khởi sờ mái tóc rối của tôi, trái tim tôi đập nhanh kỳ lạ. Khi anh nhặt bông hoa dại rơi vào tay tôi, với ánh mắt long lanh như những vì sao, tôi không thể quên khoảnh khắc ấy.
Chiến dịch Xuân – Hè năm 1972 là ví dụ điển hình cho sự thay đổi cục diện chiến trận miền Nam thời bấy giờ. Màu đỏ của Quảng Trị, khói lửa Tây Nguyên, và lửa đạn miền Tây đã in đậm trong lịch sử Chiến tranh Việt Nam. Thắng trận nhưng đau thương cũng không ít.
Trong “Đời Bình An (1972)” của tác giả Võ Anh Thơ, câu chuyện về thời chiến, nỗi đau và hy vọng được tái hiện một cách rất đặc biệt. Mời bạn đọc khám phá và cảm nhận cuộc sống đầy gian khổ mà kỳ diệu trong tác phẩm này.